Editor: Nguyetmai
Chữ cuối cùng được kéo dài ra, giọng nói vô cùng trầm ấm.
Mỗi khi bị Hạ Kỳ hỏi như vậy, ngọn lửa giận trong lồng ngực Tiểu Miêu Miêu sẽ tan biến ngay. Tuy rằng Tiểu Miêu Miêu đã không còn giận nữa, nhưng cô bé vẫn cố chấp khép chặt miệng, không chịu nói chuyện.
Hạ Kỳ không biết làm sao, liếc nhìn chai nước khoáng mà Tiểu Miêu Miêu đang cầm trong tay.
"Đây là nước mà Miêu Miêu chuẩn bị cho anh sao?"
"Không phải!"
Tiểu Miêu Miêu không chút nghĩ ngợi mà chối đây đẩy, cô bé không thèm nói cho Thất cách cách biết, đây là nước mà cô bé lấy cho cậu đâu.
Hơn nữa, vừa rồi chẳng phải có rất nhiều nữ sinh đưa nước cho cậu sao? Có lẽ, Thất cách cách cũng không cần nước của cô bé nữa.
Có điều, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi Thất cách cách bị vây quanh, trong lòng Tiểu Miêu Miêu liền không thoải mái. Khó chịu đến không thở nổi, hệt như bị một tảng đá lớn đè lên vậy.
Cô bé tức giận đến nỗi quai hàm bạnh ra, làn da trắng bóc như trứng gà đã lột vỏ. Hạ Kỳ nhìn mà trộm nghĩ muốn đưa tay véo vào đó mấy cái.
Hạ Kỳ không hề tức giận, cười thầm nhìn Tiểu Miêu Miêu: "Nước này không phải chuẩn bị cho anh, thì còn có thể chuẩn bị cho ai?"
"Em chuẩn bị cho mình em uống, không được à?" Tiểu Miêu Miêu hếch cằm lên vẻ kiêu căng.
"Miêu Miêu, nói dối sẽ bị tét mông đấy."
Hạ Kỳ xoa đầu Tiểu Miêu Miêu, giọng nói mang theo sự mê hoặc như mụ phù thủy đi dụ dỗ trẻ em vậy.
Tiểu Miêu Miêu đuối lý. Cô bé bình thường không thích uống nước lọc, mỗi lần Hạ Kỳ đều phải dỗ rất lâu cô bé mới uống được một cốc nhỏ. Lại còn phải cho thêm nước mật ong.
Tiểu Miêu Miêu hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, cô bé không thèm thừa nhận mình đang nói dối đâu.
"Miêu Miêu à, Thất cách cách bây giờ đang khát. Có thể đưa nước của em cho Thất cách cách uống không?"
"Không được!" Tiểu Miêu Miêu bĩu môi, nói lẩm bẩm với vẻ tức giận: "Chẳng phải dưới đó có rất nhiều chị xinh đẹp đưa nước cho anh sao? Anh đi uống nước đấy đi!"
Hạ Kỳ cứng họng. Cậu nhìn thẳng vào Tiểu Miêu Miêu, nghe giọng điệu giận dỗi của cô bé, Hạ Kỳ rốt cuộc đã hiểu ra vấn đề.
Cô nhóc đang ghen...
Chuyện này đối với cậu mà nói, có được tính là một tín hiệu đáng mừng không? Ít nhất cậu còn biết rằng cô nhóc cũng có ham muốn chiếm hữu đối với cậu.
"Miêu Miêu, Thất cách cách sẽ không uống nước của người khác đâu."
Hạ Kỳ xoay người Tiểu Miêu Miêu lại, con mắt màu đen chăm chú nhìn thẳng vào mắt Tiểu Miêu Miêu, dường như có thể nhìn thấu đáy lòng của cô bé.
Tiểu Miêu Miêu ngơ ngác nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Hạ Kỳ, giống như bị mê hoặc vậy, ma xui quỷ khiến thế nào lại mở miệng nói: "Tại sao?"
"Tại vì Thất cách cách chỉ uống nước mà Miêu Miêu đưa cho, trong lòng Thất cách cách cũng chỉ có mình Miêu Miêu mà thôi."
"Thật... thật vậy ư?"
Cảm giác hạnh phúc ngọt ngào lan tỏa trong lòng cô bé.
"Thật!" Hạ Kỳ gật đầu chắc nịch, gác cằm lên đầu Tiểu Miêu Miêu: "Thất cách cách sẽ không thích ai ngoài Miêu Miêu cả."
Lời hứa hẹn dịu dàng mà trịnh trọng khắc vào tâm khảm cô bé. Cậu biết, Tiểu Miêu Miêu còn nhỏ, có lẽ nghe không hiểu ý của cậu, nhưng đó là lời hứa hẹn cả đời của Hạ Kỳ đối với cô bé. Đương nhiên, một số tư tưởng cần phải truyền đạt từ nhỏ, sau này mới có thể ăn sâu bén rễ.
Ví như...
"Miêu Miêu, Thất cách cách hứa với em sẽ không ở bên cạnh người con gái khác. Vậy thì có phải em cũng nên có qua có lại, đồng ý với Thất cách cách không yêu thương ai ngoài anh không?"
Tiểu Miêu Miêu gật đầu: "Nên thế!"
"Vậy lần sau em không được lấy kẹo mà bạn em cho nữa."
"Được ạ!"
Tiểu Miêu Miêu đồng ý hết sức thoải mái, và cũng tự nguyện "nhảy vào cái hố" mà Hạ Kỳ đào cho cô bé. Bởi vì trong tiềm thức của cô bé, bất kể Thất cách cách làm gì, cũng đều vì muốn tốt cho cô bé.