Editor: Nguyetmai
Cởi quần xì…
Đây là ba chữ tương đối có ý nghĩa khác.
Thiếu niên ở tuổi dậy thì có nghĩa là đang trong giai đoạn phát triển ý thức về giới tính, huống chi Hạ Kỳ còn là kiểu thiếu niên trưởng thành sớm. Ba chữ này bất chợt vang lên, Hạ Kỳ không phản ứng kịp, thậm chí còn hơi nghĩ lệch sang hướng khác.
Nhưng khi cậu cúi đầu nhìn vào cặp mắt to đen láy sáng ngời trong veo của Tiểu Miêu Miêu, dái tai của cậu lại chuyển thành màu đỏ đáng ngờ.
Mặc dù Tiểu Miêu Miêu là vợ chưa cưới của cậu, sau này lớn lên sẽ kết hôn với cậu, nhưng Tiểu Miêu Miêu còn nhỏ như thế, suy nghĩ của cậu hình như có hơi bỉ ổi.
"Lát nữa để thím Nghiêm cởi cho em đi!"
Sau khi bỏ lại câu nói, Hạ Kỳ liền nhanh chân rời khỏi phòng ngủ.
Hạ Kỳ bước rất nhanh, nhìn sao cũng thấy đang bối rối chạy trối chết.
Đi xuống tầng dưới, nhịp tim của Hạ Kỳ mới ổn định trở lại. Chờ vết đỏ ửng đáng ngờ tan đi, cậu mới vào phòng bếp nói với thím Nghiêm: "Thím Nghiêm, cháu có chút việc phải ra ngoài, thím lên lầu tắm cho Tiểu Miêu Miêu nhé!"
Thím Nghiêm đang thái rau trong bếp, nghe vậy thì ngoái đầu lại nhìn, nhưng trong nhà đã không còn bóng dáng của Hạ Kỳ. Bây giờ Hạ Kỳ đang bàn bạc với chú quản gia Vương về việc thuê mấy cô giúp việc.
Chú Vương ngạc nhiên nhìn Hạ Kỳ: "Cậu chủ, không phải cậu không thích trong nhà có đông người sao?"
Nhà họ Hạ cũng là gia đình giàu có danh tiếng ở thành phố S, nhưng người giúp việc trong nhà họ Hạ lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Chỉ có tài xế, thím Nghiêm, người làm vườn và một người nữa là ông. Không phải nhà họ Hạ không thuê nổi vài người giúp việc, mà là vì Hạ Kỳ thích yên tĩnh.
Khuôn mặt trắng trẻo của Hạ Kỳ hơi mất tự nhiên, nhưng mặt cậu luôn là mặt lạnh lùng, dù có mất tự nhiên thì người ngoài cũng không nhìn ra được.
"Hạ Lâm và Miêu Miêu cũng lớn rồi, một mình thím Nghiêm chăm sóc không xuể."
Hạ Kỳ viện lấy một cái cớ.
Thật ra cũng không tính là nói dối. Mỗi ngày thím Nghiêm không những phải chăm sóc hai cô bé, mà còn phải dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, quả thật là rất vất vả.
Chú Vương và thím Nghiêm là vợ chồng, bây giờ hai người cũng đã có tuổi. Chú Vương cũng không muốn vợ mình quá vất vả.
Chú Vương ra ngoài tuyển người giúp việc, Hạ Kỳ đi qua đi lại trong sân vài vòng, tính đúng thời gian Tiểu Miêu Miêu tắm xong mới về phòng.
Lúc về phòng, đúng lúc Tiểu Miêu Miêu ra khỏi phòng tắm. Cô nhóc quấn khăn tắm trên người, khăn tắm dài tới tận mắt cá chân của cô bé. Khăn tắm quây ngực, để lộ hai cánh tay nhỏ xíu trắng trẻo, bàn chân nhỏ nhắn tinh nghịch giẫm lên mặt thảm, ngón chân tròn tròn bụ bụ như hạt trân châu, móng chân màu hồng nhạt đầy sức sống, trông vô cùng dễ thương.
Lúc chạm vào mái tóc ướt sũng của cô bé, mắt Hạ Kỳ tối sầm lại, vẫy Tiểu Miêu Miêu lại: "Qua đây, Thất cách cách sấy tóc cho em."
Khăn tắm quá dài, Tiểu Miêu Miêu đi không tiện, vụng về đi tới chỗ Hạ Kỳ như con chim cánh cụt ở Nam Cực.
Trong thời gian Tiểu Miêu Miêu đi sang bên này, Hạ Kỳ đã lấy máy sấy ra, ngồi trên ghế sofa chờ Tiểu Miêu Miêu.
Tiểu Miêu Miêu nhẹ nhàng trèo lên chân Hạ Kỳ, ngồi trên đùi cậu để cậu sấy tóc cho mình.
Ngón tay thon dài trắng trẻo của Hạ Kỳ luồn vào tóc cô bé. Tiểu Miêu Miêu dựa vào lòng Hạ Kỳ như con mèo Ba Tư lười biếng.
Trên người Hạ Kỳ có mùi nắng thơm tho, cô bé rất thích mùi này. Dụi cái đầu nhỏ xíu vào người Hạ Kỳ, cọ mái tóc còn ướt vào trước ngực áo sơ mi của Hạ Kỳ.
Hơi lạnh xuyên qua áo sơ mi thấm vào lồng ngực Hạ Kỳ. Cậu hơi nhếch miệng: "Miêu Miêu, áo sơ mi của Thất cách cách bị em làm ướt cả rồi."