Editor: Nguyetmai
Miêu Kỳ Phong sững sờ: "Không phải các cậu tới tìm tớ sao?"
Cô bạn kia cạn lời, trợn trắng mắt với Miêu Kỳ Phong: "Cậu cảm thấy cậu đủ sức hấp dẫn cả nhóm bọn tớ sao?"
Miêu Kỳ Phong: "…"
Sao lại không có chứ? Cậu ta cảm thấy sức hấp dẫn của cậu ta có thể thu hút tất cả con gái trên toàn thế giới luôn ấy. Chẳng qua là mấy người này bị mù nên mới không thấy được thôi. Đã nói đến nước này rồi, nếu cậu ta vẫn chưa hiểu mình tưởng bở nữa thì đúng là đầu óc có vấn đề. Nhưng Miêu Kỳ Phong là một người rất kiêu ngạo, nên sẽ không thừa nhận mình thua kém Hạ Kỳ.
Cậu ta lùi về phía sau hai bước, thái độ cũng không còn thân thiện như vừa rồi nữa.
"Ha ha." Giọng của Miêu Kỳ Phong hơi trầm xuống: "Xin lỗi nhé, tớ nhận nhầm người."
Bạn nữ đi đầu không thèm quan tâm đến thái độ bất chợt trở nên lạnh lùng của Miêu Kỳ Phong. Cô nàng chỉ đến tìm Hạ Kỳ, người khác có thế nào cũng chẳng liên quan đến cô.
"À." Cô nàng phớt lờ đáp lại, hỏi: "Vậy cậu có biết nam thần Hạ Kỳ của chúng tớ đi đâu không?"
"Có phải đi toilet rồi không ta?"
Miêu Kỳ Phong đập tan hy vọng của bạn nữ đó chỉ bằng một câu:
"Nam thần Hạ Kỳ của các cậu đi đón vợ chưa cưới rồi."
"Hả?" Bạn nữ đó phàn nàn: "Sao lại tới chậm một bước rồi chứ!"
Cô nàng chỉ dành sự chú ý cho Hạ Kỳ, về phần cậu có vợ chưa cưới hay không cũng chẳng hề liên quan gì đến việc tình cảm này. Đa số những người này đều chỉ đơn thuần yêu thích Hạ Kỳ, chứ không hề có lòng chiếm hữu điên cuồng kia.
Cô bạn đó chỉ cảm thấy thất vọng trong giây lát, rồi lại điều chỉnh tâm trạng của mình ngay sau đó, quay người nói với mấy bạn nữ sau lưng: "Nếu nam thần Hạ Kỳ của chúng ta về rồi thì chúng ta cũng về thôi!"
"Ừ."
Vừa dứt lời, đám con gái vừa mới tới này liền quay gót đi luôn.
Miêu Kỳ Phong đứng yên tại chỗ, chỉ cảm thấy một cơn gió thê lương thổi qua mặt mình, thổi rối tung hai lọn tóc trên trán cậu ta.
Thật phù hợp với câu "gió thổi lạnh lẽo trên sông Dịch" của người xưa.
Vừa quay đầu đi, Miêu Kỳ Phong lại bắt gặp ánh mắt như đang xem kịch vui của Trì Húc.
"Sức quyến rũ của em đúng là không ai chịu nổi nhỉ!"
Bốn chữ "không ai chịu nổi" được nói một cách vô cùng tâm đắc.
Miêu Kỳ Phong: "…"
Tại sao đám bạn bên cạnh cậu ta đều là bạn xấu thế này? Thấy cậu ta mất mặt đều chỉ biết cười nhạo thôi đúng không?
Bây giờ trái tim nhỏ bé của Miêu Kỳ Phong đã vỡ tan thành trăm mảnh nhỏ. Chỉ có Tiểu Lâm Lâm là tốt với cậu ta, tuyệt đối không chê cậu ta, còn luôn luôn an ủi cậu ta.
…
Sau khi đón Tiểu Miêu Miêu về nhà, Hạ Kỳ liền đưa Tiểu Miêu Miêu lên lầu tắm rửa và thay quần áo. Hạ Kỳ mắc bệnh sạch sẽ, từ nhỏ đã có thói quen vừa về nhà sẽ tắm rửa thay quần áo ngay.
Dần dà, Tiểu Miêu Miêu cũng lây thói quen này.
Lúc cởi đồ cho Tiểu Miêu Miêu, tay Hạ Kỳ chạm phải vật gì đó. Cậu hơi sửng sốt, cúi xuống nhìn thứ cộm lên trong áo của Tiểu Miêu Miêu.
Cậu nhìn chằm chằm vào túi áo của Tiểu Miêu Miêu, rồi lấy ra ngoài xem.
Quả nhiên, Hạ Kỳ mò được một viên kẹo.
Viên kẹo đó chính là viên kẹo sáng nay Trình Thành đã đưa cho cô bé.
Hạ Kỳ nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay, ánh mắt tối sầm lại, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Tiểu Miêu Miêu quay lưng về phía Hạ Kỳ chờ đợi, mãi lâu không thấy Hạ Kỳ cởi quần xì cho mình thì khó hiểu quay đầu lại, đôi mắt to đẹp đen láy chạm phải ánh mắt của Hạ Kỳ.
"Thất cách cách, sao anh không cởi quần xì cho Miêu Miêu?"