Ở trong huyện nha, Huyện lệnh Triệu Thực Tùng và tổng quản phủ Tư Mã Trương Đình của Phong Châu đang nói chuyện phiếm với Thái thú Vi Tự Vân của quận Linh Võ vừa mới đến. Vi Tự Vân là tổng quản phủ Trưởng sử ở Phong Châu, đảm nhiệm chức Trưởng sử đã được năm, sáu năm. Hai năm trước nhân sự Phong Châu biến động, Vi Tự Vân bị điều đến quận Linh Võ đảm nhiệm chức Thái thú.
Lần này Vi Tự Vân đến tìm Dương Nguyên Khánh là vì thuyền Phong Châu đã vượt qua quận Linh Võ, cộng thêm sự cấm vận của triều đình đối với Phong Châu khiến trong lòng y có chút bất an. Y cảm thấy cần thiết phải nói chuyện đàng hoàng với Dương Nguyên Khánh.
Ba người đang nói chuyện chiếm ở trong phòng thì một nha dịch đến bẩm báo:
- Dương tổng quản đến rồi!
- Mau mời vào!
Cửa mở ra, Dương Nguyên Khánh bước nhanh vào phòng, cười to nói:
- Bác Sinh huynh vừa đến, vì sao không đến quân doanh, lại còn bày vẽ để ta đến tìm huynh?
Quan hệ giữa Dương Nguyên Khánh và Vi Tự Vân rất tốt, hai người làm cộng sự nhiều năm, phối hợp cực kỳ ăn ý. Vi Tự Vân cũng cười nói:
- Sao huynh lại không thể nể mặt mà đến gặp ta?
- Chẳng phải ta đã đến rồi ư?
Hai người bật cười ha hả, Vi Tự Vân khoát tay:
- Nguyên Khánh, mời ngồi!
Hai người ngồi xuống, Triệu Huyện lệnh cùng Trương Đình cũng biết điều mà lui ra. Trong phòng chỉ còn lại hai người, Vi Tự Vân trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Trước tiên ta phải cảm tạ quân Phong Châu diệt trừ loạn phỉ Lưu Già Luận, giải trừ được cái họa tâm phúc của chúng tôi.
- Loạn phỉ Lưu Già Luận cũng ảnh hưởng tới quận Linh Võ ư?
Dương Nguyên Khánh cười hỏi.
Vi Tự Vân gật đầu:
- Nên nói là đã đe dọa đến quận Linh Võ. Tuy rằng đại đội nhân mã của bọn chúng không đánh đến, nhưng nhóm quân đội nhỏ thường đến quấy nhiễu, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sản xuất nông nghiệp của quận Linh Võ.
Nói đến đây, Vi Tự Vân lại thở dài:
- Lưu Già Luận uy hiếp là một mặt, còn gặp phải sự gây rối của nô tặc Bạch Du Sa. Những loạn phỉ này không kế sinh nhai, lấy việc cướp bóc mà sống, ảnh hưởng rất lớn đến quận Linh Võ.
- Vi huynh cần ta làm gì sao?
Vi Tự Vân trầm tư không nói. Thực ra y hy vọng Dương Nguyên Khánh có thể xuất binh diệt trừ loạn phỉ Bạch Du Sa còn sót lại, song y lại lo tiếp xúc quá thân với Dương Nguyên Khánh sẽ khiến Thánh thượng nổi giận. Do dự hồi lâu, y chậm rãi nói:
- Lần này ta đến tìm là muốn nói chuyện với huynh. Ta hy vọng quân Phong Châu đừng đối kháng quá mức với triều đình, ít ra ngoài mặt có thể giữ lại sự ôn hòa. Tuy triều đình cấm vận với Phong Châu, nhưng ta nghĩ quận Linh Võ cũng có thể trợ giúp một chút cho Phong Châu.
Thực ra cho dù Vi Tự Vân không đến, Dương Nguyên Khánh cũng sẽ phái người mời y đến. Hắn đã phái sứ giả đi đến mấy quận gần đó, mời hết Thái thú đến đây. Dương Nguyên Khánh chuẩn bị tổ chức một cuộc họp với bọn họ, đạt được một số ký kết ngầm.
Trong tất cả các quận ở Quan Bắc, hắn xem trọng nhất là quận Linh Võ. Quận Linh Võ không chỉ là chốt đầu cầu của tiến công Phong Châu, vị trí chiến lược cực kỳ quan trọng. Quan trọng hơn, quận Linh Võ là nơi có nhiều nhân khẩu nhất trong toàn bộ quan nội phía bắc, nông nghiệp phát triển nhất. Dương Nguyên Khánh vô cùng xem trọng, tuy rằng tạm thời không thể chiếm lĩnh quận Linh Võ, nhưng chí ít phải đưa quận Linh Võ vào phạm vi thế lực của Phong Châu.
Hiện tại Vi Tự Vân đề xuất có thể trợ giúp hắn trong khi bị triều đình cấm vận, cũng là nói trúng ý nguyện của Dương Nguyên Khánh. Hắn cười nói:
- Thực ra trên cơ bản Phong Châu có thể tự lo, chỉ mong Vi Thái thú có thể bảo đảm cho thuyền khoáng thạch của Phong Châu thuận lợi thông qua Linh Võ. Mặc khác Phong Châu cũng chuẩn bị cung cấp lương thực viện trợ cho Diêm Xuyên, Diên An, Điêu Âm, cũng chủ yếu là thông qua đường thủy, những việc này cũng cần quận Linh Võ phối hợp.
- Thuyền chỉ quá cảnh thì không thành vấn đề, ta hoàn toàn có thể ủng hộ.
Vi Tự Vân đứng dậy nói:
- Nếu Nguyên Khánh không có việc gì khác, ta dự định lại đi suốt đêm.
- Vi Thái thú không ngại trở về vào ngày mốt chứ?
Vi Tự Vân ngẩn ra:
- Vì sao?
- Vào buổi chiều hoặc tối mai, Thái thú các quận quan nội phía bắc đều đến đây họp. Mọi người sẽ cùng thương lượng biện pháp cụ thể để phòng ngự loạn phỉ. Ta hy vọng quận Linh Võ cũng tham gia vào phòng ngự liên hợp, cùng nhau đối phó loạn phỉ Bạch Du Sa.
Một tia cười khổ chầm chậm lộ ra trên mặt của Vi Tự Vân, cuối cùng y đã hiểu được sách lược của Dương Nguyên Khánh.
Ngày hôm sau, khi trời vừa sập tối, trong quân doanh của Dương Nguyên Khánh, Thái thú của sáu quận Diêm Xuyên, Linh Võ, Diên An, Sóc Phương, Điêu Âm, Du Lâm đều cùng nhau tề tựu, tham gia hội nghị diệt phỉ ở Quan Bắc do tổng quản Dương Nguyên Khánh của Phong Châu chủ trì.
Lần này Dương Nguyên Khánh đã dùng hai mươi ngàn tinh nhuệ của Phong Châu tận diệt một trăm ngàn loạn phỉ của Lưu Già Luận, giết chết bảy mươi ngàn kẻ tạo phản, thủ đoạn hung tàn khiến quan phủ các quận đều kinh hồn khiếp đảm. Một mặt bọn họ cảm kích quân Phong Châu đã diệt trừ loạn phỉ cho bọn họ, xuất phát từ lời cảm ơn cơ bản nhất, bọn họ nên giữ thể diện cho Dương Nguyên Khánh, tham dự vào hội nghị lần này. Mặt khác, quân Phong Châu đã đến Quan Bắc, vậy tương lai các quận ở Quan Bắc nên làm như thế nào. Sự việc liên quan đến vận mệnh của các quận, bọn họ cũng cực kỳ quan tâm.
Dương Nguyên Khánh đứng dậy cười nói:
- Cảm tạ các vị Thái thú có thể tham gia hội nghị trước, loạn phỉ Lưu Già Luận đã bị tận diệt. Quận Phong Châu sẽ khẩn cấp xuất ra mười hai triệu cân tồn lương để trợ giúp các quận dùng khi gặp thiên tai. Lương thực cứu trợ cũng đang trên đường vận chuyển, ít hôm nữa sẽ đến quận Diêm Xuyên, khi đó việc phân phối và cứu trợ thiên tai ở các quận sẽ do tổng quản phủ Trương Tư Mã của Phong Châu toàn quyền phụ trách.
Trương Đình đứng dậy, gật đầu chào hỏi với mọi người, sáu vị Thái thú lần lượt biểu thị cảm tạ. Lúc này lương thực là tài nguyên quý báu nhất, bởi vì loạn tạo phản của Lưu Già Luận mà lương thực của các quận đều thiếu thốn trầm trọng, cũng không biết có thể sống qua được mùa đông hay không. Lương thực có rồi, đồng nghĩa với việc dân đói sẽ không gây rối, sẽ không tập trung tạo phản nữa. Tuy rằng bọn họ đều biết tiếp nhận lương thực của Phong Châu là không ổn, giống như một người bị khát gần sắp chết, dù biết rõ là độc dược cũng uống vào chẳng hề do dự, không cách nào cự tuyệt.
Dương Nguyên Khánh hiểu rất rõ tình thế của các quận Quan Bắc, biết được lương thực chính là nhược điểm của quan phủ. Bởi vì loạn phỉ hung hăng ngang ngược, lương thực ở Quan Trung trên cơ bản không thể vận chuyển đến được, bọn họ chỉ có thể dựa vào sự trợ giúp của hắn.
Hiện tại đã cho lương thực rồi, vậy tiếp theo nên nói đến lợi ích của hắn.
- Mặc dù bộ phận Lưu Già Luận bị tận diệt, nhưng loạn phỉ Bạch Du Sa vẫn hung hăng. Hơn nữa không có sự cản trở của bên Lưu Già Luận, phía Bạch Du Sa tất nhiên sẽ lại loạn động, khuếch trương đến các quận Quan Bắc. Chỉ dựa vào sức lực của một quận, trên cơ bản không thể chống lại sự tập kích của bộ phận Bạch Du Sa. Hôm nay mời các vị đến đây là muốn cùng nhau thương lượng, nên liên kết đối phó với nhánh loạn phỉ này như thế nào. Ta đề nghị kiến lập phòng ngự thống nhất, ta sẽ để lại mười ngàn kỵ binh Phong Châu, chủ đạo phòng ngự, đồng thời thành lập sở chỉ huy thống nhất. Quận binh ở các quận đều chịu sự điều động của sở chỉ huy, thống nhất huấn luyện. Như thế thì nếu một quận gặp khó khăn, các quận khác liền có thể tập trung trợ giúp, mọi người nghĩ như thế nào?
Tất cả mọi người không ai lên tiếng. Mọi người đều hiểu Dương Nguyên Khánh muốn đoạt được quận binh của các quận, nhưng hiểu thì có ích gì. Với cường thế cùng lương thực, vũ khí hiện tại trong tay của Dương Nguyên Khánh, kẻ nào dám nói không.
Dương Nguyên Khánh từ từ liếc qua mọi người, hắn gật đầu:
- Vậy thì tốt! Nếu mọi người đã không phản đối, chúng ta sẽ ký tên vào bản hiệp nghị cùng chung phòng ngự.
Trong đêm khuya, Thái thú sáu quận sau cùng đã ký kết “Phương án cùng nhau phòng ngự hỗ trợ kịp thời của một châu sáu quận”. Trong phương án không đề cập đến thay đổi nhân sự của quan phủ, Dương Nguyên Khánh không hề can thiệp vào những chuyện này. Hắn chỉ là đoạt đi quyền khống chế quân đội của các quận, thành lập sở chỉ huy phòng ngự cộng đồng. Với phương thức tập trung huấn luyện, phương thức tập trung cung ứng lương thực quân đội, chia rẽ quận binh ở các quận và quan hệ trong quan phủ, khiến sáu quận Quan Bắc trở thành phạm vi thế lực của Phong Châu.
Trong một tháng tiếp theo, quan phủ sáu quận dùng phương thức “Lấy công thay cứu tế” (là một loại chính sách nhận tế trợ thù lao đạt được của những người tham gia xây dựng công trình mà chính phủ đầu tư, lấy đó để thay thế tế trợ trực tiếp), động viên năm mươi ngàn dân phu trong khu khai khoáng Xích Lĩnh tu sửa thành Xích Lĩnh. Sau khi xây thành, mười ngàn quân được sắp xếp ở trong thành. Tòa quân thành có chu vi mười dặm này đồng thời cũng treo bảng “Sở chỉ huy cộng đồng phòng ngự”, vùng đất rộng rãi trong chu vi hai mươi dặm trở thành nơi huấn luyện quận binh của sáu quận. Trên thực tế, thành Xích Lĩnh đã trở thành đại bản doanh khống chế sáu quận của Dương Nguyên Khánh.
Mặc cho Thái thú sáu quận không hề muốn triều đình biết về việc ký kết hiệp nghị giữa bọn họ và Dương Nguyên Khánh, song thiên hạ không có bức tường nào ngăn được gió lùa qua. Việc này cứ thế mà lộ ra theo một cách nào đó, tiếp nối truyền đến Trường An. Phó lưu thủ Vệ Văn Thăng ở Trường An báo cáo khẩn cấp lên Tùy đế Dương Quảng.