Hai ngày sau khi chiếm lĩnh mỏ, hơn một ngàn thuyền lớn từ Phong Châu đã đến quận Diêm Xuyên. Ngoại trừ bộ phận thuyền bốc xếp và vận chuyển lương thực, còn lại đều là thuyền không, đến để vận chuyển quặng sắt.
Dân phu nhanh chóng khuân vác quặng lên thuyền. Từng nhóm quân thám báo xâm nhập quận Diên An và quận Điêu Âm để tra xét tin tức.
Nhưng đúng lúc này, tin báo khẩn cấp Lưu Già Luận đã suất lĩnh hơn sáu mươi ngàn đại quân đang đi đến mỏ đã được đưa đến lều lớn của Dương Nguyên Khánh.
Trong lều lớn, Dương Nguyên Khánh đang xem xét bản đồ quan nội. Hắn vừa nhận được một bức thư từ Bùi Củ. Trong thư nhắn rằng, Dương Quảng cũng không có ý đồ động võ với Phong Châu, hoặc là tẩy trừ sĩ tộc Quan Trung trong triều quan. Nói cách khác chính là nói, Dương Quảng tạm thời cam chịu tình thế Dương Nguyên Khánh gìn giữ Đại Tùy mà tự lập.
Dương Nguyên Khánh rất rõ ràng nguyên nhân mà Dương Quảng bắt buộc phải thỏa hiệp. Không phải vấn đề ở quân sự, ông ta có thể phát động đại quân hai lần đánh Triêu Tiên, ông ta cũng có thể quyết đoán phát động đại quân bao vây tiêu trừ Phong Châu.
Nguyên nhân căn bản vẫn là vấn đề chính trị. Dương Quảng không có khả năng vừa xuống tay với quý tộc Quan Lũng lại vừa tẩy trừ sĩ tộc Sơn Đông. Mà ở phía nam cũng bắt đầu xuất hiện vấn đề. Cục diện chính trị đang trở nên không ổn định. Bản thân Dương Quảng cũng ý thức được nguy cơ. Cho nên chỉ có thể nói, ông ta tạm thời kìm nén chính mình. Một khi ông ta đem thế cục Trung Nguyên ổn định một chút, ông ta sẽ không do dự xuống tay đối với Dương Nguyên Khánh.
Đối với Dương Nguyên Khánh mà nói. Đây cũng được coi là một cơ hội. Nhất định phải thừa dịp khoảng thời gian quý giá này tích cực chuẩn bị chiến tranh, khuếch trương thế lực, mở rộng phòng ngự.
Cho dù Ngụy Trưng khuyên hắn dùng nhân lực của Quan Trung để chiếm Sơn Đông. Nhưng hắn lại muốn mở rộng thế lực về phía nam. Nhất định phải đem chiến trường đặt ở vòng ngoài. Hắn không thể ở ngay Phong Châu của mình đánh với quân Tùy bao vây hắn. Như vậy hắn sẽ bị mất căn cơ.
Nếu quân Tùy đến bao vây tiêu diệt, thì ác chiến bùng nổ giữa bọn họ chỉ có thể đặt ở các quận Diêm Xuyên, Sóc Phương, Du Lâm hoặc Linh Võ, mà tuyệt đối không thể ở quận Ngũ Nguyên.
Lần này dẫn quân nam hạ, Dương Nguyên Khánh không chỉ muốn cướp lấy mỏ mà còn muốn đem thế lực thẩm thấu vào quan nội. Lợi dụng việc tiêu diệt phỉ là phương pháp tốt nhất.
- Bẩm báo Tổng quản, có tình báo khẩn cấp!
Ngoài trướng vang lên tiếng binh lính bẩm báo.
- Vào đi!
Dương Nguyên Khánh nhanh chóng cắt bỏ suy nghĩ.
Binh lính báo tin bước nhanh vào lều lớn, quỳ một gối dâng lên một tờ tình báo màu đỏ. Màu đỏ là biểu hiện tình huống khẩn cấp.
Dương Nguyên Khánh nhận lấy thư tình báo rồi mở ra. Quả nhiên là đại quân Lưu Già Luận đột kích. So với điều hắn đoán trước còn mãnh liệt hơn. Sáu mươi ngàn đại quân, phỏng chừng là Lưu Gia Luận muốn san bằng cả thị trấn.
Dương Nguyên Khánh tự giễu cười. Hắn chỉ sợ Lưu Già Luận không dám đến mới phái một nghìn người đánh lén mỏ. Hiện tại xem ra, điều hắn lo lắng hoàn toàn là dư thừa. Lưu Già Luận căn bản là không thèm để ý quân đội của hắn nhiều hay ít. Y có lẽ tưởng là do quân đội quận Diêm Xuyên gây nên.
Dương Nguyên Khánh lập tức xoay người ra lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, tất cả Ưng Dương lang tướng đều đến lều lớn để họp.
Trên cánh đồng hoang vu mênh mông vô bờ giờ đang bị che lấp bởi bụi vàng. Một khu rừng Hồ Dương cũng bị bụi vàng bao phủ, một đội quân đông nghìn nghịt chính đang đi qua sông nhỏ. Vô số binh lính và chiến mã xuống sông uống nước rồi tiếp tục chạy. Dày đặc vó ngựa chặn dòng nước, các lá cờ đủ màu tụ lại như mây. Đội ngũ thanh thế lớn, kéo dài ước chừng hơn mười dặm.
Đội ngũ lộn xộn, y giáp loang lổ, vũ khí đủ kiểu dáng. Có đao có mâu, cũng có gậy gỗ, cái cuốc. Cũng giống như loạn phỉ ở Trung Nguyên, nhân số đông nhưng khuyết thiếu huấn luyện, khuyết thiếu trang bị. Lưu Già Luận tạo phản chưa đến nửa năm, y không thể đem một đại quân trăm ngàn người Kê Hồ lập tức đào tạo hết thành quân tinh nhuệ được.
Nhưng đội quân này lại có ưu thế hơn so với loạn phỠở Trung Nguyên. Đó là nhiều chiến mã. Bọn họ đều là các bộ tộc du mục, trên cơ bản mỗi người đều có ngựa. Thuật cưỡi ngựa lại càng tinh thông, nên tính cơ động rất là cao.
Ngoài ra, trong dòng máu của nhóm quân này lại có sự hung hãn của dã thú. Cho dù đội ngũ của bọn họ hỗn loạn không kỷ luật, nhưng mỗi người đều hung tàn dị thường. Với khuôn mặt dữ tợn cùng sức khỏe dẻo dai, bọn họ đã quét ngang quan bắc trong vòng nửa năm. Không biết đã có bao nhiêu người Hán bị chết, không biết đã có bao nhiêu gia đình tan nát trong tay bọn họ.
Lúc này, bọn họ đã có con mồi mới. Không chỉ muốn đoạt lại mỏ, mà còn phải san bằng thị trấn duy nhất của quận Diêm Xuyên. Nghe nói trong trấn đang cư trú mấy vạn người Hán cùng vô số của cải chờ bọn họ chém giết cướp bóc. Có vô số nữ nhân để bọn họ chà đạp.
- Đánh hạ thị trấn, hết thảy tài vật cùng phụ nữ đều do các ngươi chiếm lấy!
Đây là mệnh lệnh do Lưu Già Luận truyền xuống. Điều này khiến huyết mạch mọi người sôi sục, dục hỏa nguyên thủy trong lòng bọn họ đang bị thiêu đốt. Càng kích phát dũng khí cùng tốc độ, nhanh lao hướng về quận Diêm Xuyện.
Sáng hôm nay, sáu vạn đại quân của Lưu Già Luận tiến vào quận Diêm Xuyên. Xa xa đã thấy Trường Thành sừng sững. Nhưng tốc độ quân đội đi tới rõ ràng giảm bớt. Cánh đồng bát ngát trước mắt bọn họ xuất hiện một đội kỵ binh đông nghìn nghịt. Đội kỵ binh kéo dài hơn một dặm, đội ngũ chỉnh tề, khí thế uy mãnh.
Lưu Già Luận giống như bị một chậu nước đá tạt vào mặt khiến tâm tình hưng phấn giảm xuống. Đột nhiên y ý thức được chính mình đã đoán sai, không phải quân đội quận Diêm Xuyện tập kích mỏ. Ở đấy phải có chừng mười ngàn kỵ binh này, chỉ có thể là quân Phong Châu của Dương Nguyên Khánh.
Lưu Già Luận chỉ cảm thấy từng đợt run rẩy. Trong lòng hối hận vô cùng. Nhưng hiện tại y không có khả năng lui lại. Lui lại sẽ cùng nghĩa việc binh bại như núi đổ.
Cũng may đối phương chỉ có mười ngàn người. Mà quân mình lại có sáu mươi ngàn người, binh lực đang chiếm ưu thế tuyệt đối. Cái này cũng có thể bù lại vấn đề trang bị quân đội không đầy đủ. Trong tâm y nhất quyết, chiến đao chém ra, lớn tiếng gào:
- Xung phong, đánh tan quân Tùy.
Trong lòng Lưu Già Luận so với ai khác đều rõ ràng. Quân đội y toàn bộ dựa vào cỗ dũng khí giết chóc để chống đỡ. Y nhất định phải lợi dụng trước khi dũng khí biến mất, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái để đánh tan quân Tùy.
Đại quân sáu mươi nghìn người giống như thủy triều mãnh liệt xông đến. Như sóng to biển cả, bụi vàng cuồn cuộn, thanh thế làm cho người ta sợ hãi. Tất cả đều xông tới hướng quân Tùy.
Mười nghìn quân Tùy do đại tướng trẻ tuổi Bùi Hành Nghiễm suất lĩnh. Đây là lần đầu tiên anh ta tự mình dẫn quân tác chiến. Cho dù trong lòng anh ta có chút căng thẳng, nhưng trên mặt vẫn giữ sự cương nghị cùng uy mãnh. Điều này khiến binh lính tăng thêm tự tin.
Ánh mắt Bùi Hành Nghiễm bình tĩnh nhìn chăm chú quân địch. Tuy rằng quân địch sát khí đằng đằng, kẻ nào kẻ đấy hưng phấn khác thường. Nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy, do hai ngày hai đêm không ngừng bị quân Tùy tập kích, khiến chiến mã của bọn hắn sớm đã sức cùng lực kiệt. Mãnh liệt phát động tấn công càng làm chiến mã không thể chịu nổi.
Bùi Hành Nghiễm lộ ra vẻ cười lạnh. Nhóm loạn phỉ này suy nghĩ thật ngây thơ. Bọn chúng nghĩ rằng quân mình sẽ mặc cho chúng chém giết sao? Anh ta liền cầm trường sóc dài hơn bảy thước hướng quân địch, lạnh lùng ra lệnh:
- Chuẩn bị bắn!
Mười nghìn quân Tùy xếp thành ba nhóm. Ba nghìn kỵ binh phía trước cầm nỏ, đây là loại nỏ dài, ngồi trên lưng ngựa bắn có thể đạt đến tầm sát thương khoảng một trăm năm mươi bước.
Ba nghìn kỵ binh Tùy giơ nỏ lên. Nhắm ngay vào loạn quân đang tiến đến. Bảy ngàn kỵ binh đằng sau cầm cung, đợi đội kỵ binh phía trước lùi lại sau.
- Hai trăm bốn mươi bước, hai trăm bước…Một trăm tám mươi bước.
Trong quân Tùy là một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng lính đo đạc vang lên. Bùi Hành Nghiễm lạnh lùng chờ đợi.
- Một trăm năm mươi bước.
Đã tiến nhập tầm bắn nhưng Bùi Hành Nghiễm vẫn chưa ra lệnh.
- Một trăm năm mươi bước.
- Bắn!
Bùi Hành Nghiễm rốt cuộc ra mệnh lệnh bắn.
“Tùng! Tùng!”
Tiếng trống báo hiệu lệnh bắn vang lên. Theo tiếng nỏ trong trẻo, ba nghìn mũi tên đột nhiên bắn ra. Trên không trung hình thành đám mây tên màu đen. Như gió táp mưa rào lao vào hướng quân địch. Tiếng kêu, tiếng hét lập tức vang lên, một cảnh tượng người ngựa ngã khắp mặt đất. Bì giáp đơn sơ của loạn phỉ không thể chống đỡ được kình lực mạnh mẽ của tên nỏ. Gần ngàn người bị bắn ngã. Nhưng tổn thất ngàn người so với sáu mươi ngàn người không là cái gì. Loạn phỉ như trước cuồng bạo lao lên.
Ba nghìn mũi tên bắn ra. Nhóm quân Tùy cầm nỏ lập tức lùi xuống, giục ngựa chạy nhanh về hướng tây. Bảy ngàn kỵ binh phía sau chỉ chờ một lát rồi đồng thời bắn ra loạn tiễn. Bảy ngàn mũi tên bắn đến loạn phỉ, lại là mảng lớn quân địch bị ngã ngựa. Lúc này lại thêm hai nghìn quân địch bị chết. Sự lợi hại của cung nỏ bên Tùy cùng với số lượng tử vong tăng lên khiến khí thế thế cuồng bạo của quân địch có xu hướng giảm xuống.
Mười nghìn kỵ binh Tùy chỉnh tề lao nhanh đi. Bọn họ dĩ dật đãi lao (lấy quân kiệt sức đánh quân kiệt lực) nên tốc độ cực nhanh, đây rõ ràng là dụ dỗ quân địch đuổi theo.
Lưu Già Luận cũng ý thức được tình thế không ổn. Cứ như vậy truy đuổi, thể lực chiến mã sẽ chống đỡ không nổi, quân đội tất nhiên không chiến mà bị tan vỡ.
Y lớn tiếng quát hô:
- Dừng truy kích, chỉnh đốn đội hình!
Keng! Keng!
Tiếng chuông đập vang lên, đây là mệnh lệnh rút quân đồng thời cũng là lệnh dừng truy kích. Hơn năm mươi ngìn quân còn lại theo quán tính lao tới gần hai dặm mới dừng lại. Lúc này, chiến mã đã trong tình trạng kiệt sức, lại đột nhiên bị dừng lại, không ít ngựa già yếu đã ngã xuống, miệng sùi bọt mép.
Lợi dụng cơ hội này, mười ngàn quân Tùy lại đánh quay trở lại. Cách hơn trăm bước phát động đội hình cung nỏ. Hơn mười nghìn mũi tên dày đặc bắn về phía quân địch. Quân địch người ngã ngựa đổ, chết rất là thê thảm. Trong quân của Lưu Già Luận lập tức đại loạn. Bọn lính đều lui về hết phía sau để né tên. Quân Tùy đuổi theo bắn tên. Sau ba lượt, ba mươi nghìn mũi tên bắn ra đã giết chết được bốn, năm nghìn người.
Lưu Già Luận thấy sĩ khí kịch liệt giảm xuống. Trên mặt từng binh lính đều lộ vẻ hoảng sợ. Trận cung nỏ của quân Tùy quá mạnh mẽ khiến bọ họ sợ vỡ mật. Sự cuồng nhiệt lúc đầu đã biến mất không còn bóng dáng.
Trong lòng Lưu Già Luận rất bất đắc dĩ. Quân Tùy căn bản là không cùng bọn hắn đánh bừa, chỉ dùng cung tiễn đối phó. Mà tầm bắn cung tiễn của bọn hắn quá ngắn. Căn bản là không thể so với quân Tùy. Cứ tiếp tục như vậy, quân đội sẽ chả mấy chốc mà tan tác.
Y chỉ đành vung đao hô to:
- Tiến gần lại đánh!
Tiếng trống trận tấn công lại vang lên. Mấy chục nghìn quân Kê Hồ bị thúc giục tiến về phía trước đuổi giết. Nhưng lúc này, bọn họ đã không còn mãnh liệt lao tới, tốc độ đã chậm hơn, rõ ràng là không tình nguyện truy kích.
Bùi Hành Nghiễm cười lạnh một tiếng, hạ lệnh nói:
- Dùng trận ngư hành tiễn!
Đây là một loại trận pháp dùng khi tốc độ quân ta nhanh hơn quân địch, vừa chạy một đoạn lại dừng lại bắn. Bắn ra một vòng tên lại chạy trốn, lại bắn. Cứ như bầy cá vậy, bơi một khoảng, dừng lại rồi quay đầu, sau đó lại bơi về phía trước. Đây là chiến thuật ban đầu quân Tùy chọn dùng.
Chỉ chạy được sáu bảy dặm. Đại quân Kê Hồ đã một đường xác chết. Đại quân sáu mươi nghìn người đã chết mười lăm nghìn người. Sĩ khí cực độ giảm xuống. Đuổi theo chính là chịu chết nên đại bộ phận binh lính không muốn đuổi theo. Quân địch đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu sụp đổ. Đúng lúc này, phía nam lại xuất hiện một đội kỵ binh Tùy ước chừng hơn mười nghìn người. Đang hướng phía sau đại quân của Lưu Già Luận với khí thế hơn người. Trong nháy mắt đã tiến sát vào quân địch.
Đại quân Kê Hồ lập tức một mảnh đại loạn. Bùi Hành Nghiễm gặp đại quân chủ soái đã đánh tới, lập tức giơ trường sóc lên hô to:
- Thời khắc tấn công đã tới, các huynh đệ, theo ta giết!
- Giết!
Mười nghìn kỵ binh múa may trường mâu điên cuồng gào thét đi theo Bùi Hành Nghiễm hướng quân địch cắn trả. Lực lượng tích tụ ở thời khắc này đã bạo phát. Hai đội kỵ binh quân Tùy tiền hậu giáp kích. Quân Kê Hồ đại bại, toàn bộ các tuyến đều sụp đổ. Phản quân hướng bốn phía chạy trốn. Một trận chiến này giết khiến quân phỉ máu cháy thành sông, đầu người lăn lông lốc. Quân Tùy Phong Châu đuổi theo hơn năm mươi dặm. Sáu mươi nghìn loạn phỉ Kê Hồ trước sau bị chém chết bốn mươi vạn, bị bắt hơn mười vạn. Chỉ có mấy nghìn người chạy thoát. Lưu Già Luận ở trong loạn quân bị Bùi Hành Nghiễm chém giết.
Dương Nguyên Khánh cũng không dừng lại, dẫn đại quân lao thẳng tới quận Điêu Âm, đại chiến với thuộc cấp Lưu Diều Tử của Lưu Già Luận. Quân Tùy liên tiếp chiến thắng. Dương Nguyên Khánh bắn chết Lưu Diều Tử, đội quân hơn bốn mươi nghìn người của Lưu Diều Tử bị chém giết hai mươi lăm nghìn người.
Đến tận đây, tạo phản không đủ nửa năm, Lưu Già Luận cầm giữ một trăm ngàn quân Hồ bị Phong Châu tổng quản Dương Nguyên Khánh dùng máu tanh trấn áp. Số lượng bị giết gần bảy mươi nghìn người, hơn hai mươi nghìn tù binh bị bắt đi khai thác mỏ. Khiến cho Kê Hồ Quan Bắc không gượng dậy nổi, nguyên khí đại thương, mấy chục năm không dám tái phản. Sau lần dùng máu tanh trấn áp này, tên tuổi của Dương Nguyên Khánh khiến quân Quan Bắc không dám nhắc tới.
Màn đêm buông xuống, một đống lửa phừng phực cháy trong đại doanh quân Tùy. Dương Nguyên Khánh hạ lệnh giết trâu mổ dê khao ba quân, các sĩ binh hoan hô tựa sấm rền. Thịt nướng trên lửa cháy vàng, hương mỡ lan tỏa tứ phía, ánh lửa đỏ hồng chiếu rọi từng khuôn mặt trông đợi của các sĩ binh. Từng vò dương tửu được mở ra, tiếng cười nói hoan hỉ, niềm vui sướng thắng lợi dâng trào trong toàn bộ đại doanh quân Tùy.
Trong lều lớn của trung quân, mấy trăm danh tướng cùng nhau tề tựu tại một nơi. Phàm là Giáo Úy trở lên đều tập trung tại đây, mọi người vừa uống rượu ăn thịt vừa thì thào nói nhỏ. Lúc này chủ soái Dương Nguyên Khánh đứng dậy, trong lều lớn nhất thời trở nên yên tĩnh.
Dương Nguyên Khánh nâng chén rượu lên, mọi người cũng nâng chén rượu lên theo. Dương Nguyên Khánh đảo mắt qua khuôn mặt của mọi người, chậm rãi nói:
- Chén rượu đầu tiên này, chúng ta bái tế bốn trăm chín mươi lăm huynh đệ đã bỏ mình trong chiến dịch này, mong bọn họ có thể nhắm mắt nơi chín suối.
Dương Nguyên Khánh chậm rãi rót rượu xuống đất. Lúc này, không ít lão binh nhớ lại năm đó sau khi lão Soái Dương Tố khao tướng sĩ ba quân, tiểu binh thiếu niên được khen thưởng năm đó nay đã trở thành chủ soái ba quân. Những con sóng sau lại ập lên sóng trước trên Trường Giang, một thế hệ trẻ nay đã trưởng thành.
Dương Nguyên Khánh nâng chén rượu thứ hai lên, nói với mọi người:
- Chén rượu này là kính lên Hoàng đế bệ hạ của Đại Tùy, khiến chúng ta hô to vạn tuế, uống cạn chén rượu này!
-Vạn tuế!
Mọi người hô to một tiếng, nâng rượu lên uống cạn.
Dương Nguyên Khánh khoát tay để mọi người ngồi xuống. Hắn lại rót đầy rượu, nâng chén rượu lên:
- Hôm nay đại quân thắng lợi, có sự trinh sát của quân thám báo, có các chư vị đang ngồi đây đã dốc sức giết địch. Mỗi một người đều có công trạng, nhưng chén rượu thứ ba này là để kính lên đệ nhất công thần của hôm nay.
Ánh mắt của Dương Nguyên Khánh hướng về phía Bùi Hành Nghiễm:
- Bùi tướng quân có ở đây không?
Trong lòng Bùi Hành Nghiễm vô cùng kích động. Y chậm rãi đứng dậy, chắp tay nói:
- Có mạt tướng!
- Bùi tướng quân thống lĩnh mười ngàn kỵ binh, dùng trận tên đánh tan quân địch, tiến thoái có trình tự, chiến thuật thích đáng. Lập được đại công trong thắng lợi của đại quân, không hổ là đệ nhất công thần, mời uống chén rượu này.
Bùi Hành Nghiễm tiến đến tiếp lấy rượu uống một hơi cạn sạch, một tràng vỗ tay vang dội bên trong lều lớn.
Lúc này Dương Nguyên Khánh lấy ra một thanh hoành đao, cao giọng nói với mọi người:
- Một chén rượu chỉ là có ý kính mà không phải là vinh dự, vinh dự là thanh đao này. Ta có tổng cộng mười hai lưỡi đao quý như thế này, lấy theo tên Tự của ta, gọi là “Hổ Khanh đao”. Mười hai bảo đao quý này, ta đem thưởng cho tướng sĩ đã lập được đại công, bất kể là binh lính hay là đại tướng đều có thể đạt được. Hôm nay là lần ban thưởng đầu tiên, ta sẽ trao tặng cho tướng quân Bùi Hành Nghiễm!
Bùi Hành Nghiễm quỳ một gối hành lễ trong tiếng vỗ tay và những ánh mắt ngưỡng mộ, dùng hai tay tiếp nhận thanh “Hổ Khanh đao” thứ nhất.
- Tạ đại soái ban đao!
Y đối diện với mọi người, chầm chậm rút thanh đao lộ ra một nửa, chỉ thấy tia hàn quang âm lạnh, sắc bén dị thường, khiến cho vô số tiếng khen ngợi trỗi dậy.
Khi Vũ Văn Sách đến Phong Châu, vì Vũ Văn Sách có thánh chỉ của Hoàng đế, Bùi Hành Nghiễm chủ động giao ra binh quyền, sau đó y luôn cảm thấy bất an và áy náy vì chuyện này. Hôm nay Dương Nguyên Khánh ban đao cho y trước mặt mọi người, chính là khẳng định không hề hoài nghi đối với y. Cuối cùng đã xóa đi bóng ma trong lòng y, lúc này y chỉ có sự cảm động ở trong lòng.
Tình cảm của Bùi Hành Nghiễm không dễ gì bộc lộ ra ngoài. Y lại kính cẩn hành lễ với Dương Nguyên Khánh rồi trở về chỗ ngồi của mình. Dương Nguyên Khánh cười nói với mọi người:
- Mọi người ở bên dưới cứ uống thoải mái, ăn nhiều thịt vào, tối nay có thể uống say rồi mới nghỉ.
Mọi người hoan hô vang dội, tiếng ồn ào huyên náo khôi phục lại trong lều lớn.
Dương Nguyên Khánh rời khỏi lều lớn, thị sát tình hình quân doanh. Đại tướng tâm phúc Dương Gia Thần đi bên cạnh hắn, Dương Gia Thần thấp giọng nói:
- Chén rượu thứ hai kia sao phải kính lên Tùy đế?
Dương Nguyên Khánh liếc nhìn y, thản nhiên cười nói:
- Tướng sĩ cần có chỗ ký thác trong lòng, suy cho cùng mọi người vẫn là quân Tùy. Hiện tại ta chỉ có thể treo đầu dê bán thịt chó, ngoài mặt vẫn phải kính trọng Tùy đế.
Dương Gia Thần cũng cười nói:
- Khi nào mới có thể nói chén rượu thứ hai là kính lên chủ công của chúng ta?
Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ vai y, khẽ mỉm cười:
- Không cần phải vướng bận vì những thứ hư danh này, phải khống chế quân đội cùng đất đai thật vững chắc. Đây mới chính là sự thật, những thứ hư danh này cứ để Tùy đế gánh đi!
Dương Gia Thần im lặng gật đầu:
- Ty chức hiểu rồi.
Lúc này, một tên thân binh chạy tới, thấp giọng nói với Dương Nguyên Khánh vài câu. Dương Nguyên Khánh quay lại nói với Dương Gia Thần:
- Nói với vài viên đốc quân, không thể thật sự uống đến khi say rồi mới nghỉ. Mọi người phải chú ý nhiều hơn đến sự an toàn của đại doanh, ta đến thị trấn một chuyến.
Dứt lời, Dương Nguyên Khánh xoay người lên ngựa, dẫn theo mấy trăm thân binh chạy gấp về phía thị trấn.