Sáng ngày thứ ba, Cố Nhược Hy chải cho Dương Thư Dung một kiểu tóc xinh đẹp, nói mẹ sắp phẫu thuật rồi, chào đón mẹ con chúng ta chính là cuộc sống mới, cần phải sửa sang ăn mặc cho đẹp.
Lý Hàng – bác sĩ điều trị chính của mẹ cô, đứng ở ngoài cửa số, vẫy tay với cô, vẻ mặt hơi nặng nè.
Cố Nhược Hy nhanh chóng đi ra, Lý Hàng thất vọng nói tình hình với cô, Cố Nhược Hy có cảm giác tất cả hy vọng đều tan vỡ như bọt biển, hóa thành hư vô.
“Người tặng thận đổi ý?” Cô giật mình một cái, gần như không thể đứng thẳng.
“Chuyện này rất đột ngột, sáng nay tôi mới nhận được thông báo mà viện trưởng gửi đến.” Lý Hàng đầy kính mắt gọng vàng trên mũi, trên gương mặt tuấn tú luôn có khí chất nhã nhặn chín chắn, bây giờ lại nhìn Cố Nhược Hy với vẻ không đành lòng.
“Bác sĩ Lý, tôi xin anh, có thể nói chuyện với người tặng thận được không, thận của tôi và anh trai đều không phù hợp với mẹ. Anh cũng biết tình hình của bọn tôi mà, không hề có tiền để tiếp tục ở lại bệnh viện chờ người tặng thận tiếp theo. Anh giúp tôi hỏi người kia một chút, cần trả tiền cũng được! Bát kể là bao nhiêu, tôi sẽ nghĩ cách, xin người đó đừng…” Giọng Cố Nhược Hy nghẹn ngào, rốt cuộc không nói nên lời.
“Nhược Hy, tôi sẽ gọi điện thoại xác nhận lại, xem đối phương có muốn lấy tiền hiến tặng hay không. Trong chuyện này, phải tôn trọng người tặng thận, người đó không muốn tặng thì phía bệnh viện cũng không thể ép được.” Lý Hàng lấy khăn tay trong túi áo blouse đưa cho Cố Nhược Hy, cô nhận lấy khăn tay, nắm chặt trong bàn tay, ngực nặng nề như bị tảng đá đè, không thể thở ni.
Lý Hàng vỗ vai cô, an ủi nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Làm phiền bác sĩ Lý, lát nữa nói cho mẹ tôi biết… nói tình hình của bà ấy còn cần phải ổn định vài ngày.” Cố Nhược Hy thật sự không muốn nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của mẹ mình, cô đành phải nhờ bác sĩ Lý nói dối thiện ý.
“Được.” Lý Hàng đồng ý một cách dễ dàng.
Cố Nhược Hy bàng hoàng bắt lực đi trong hành lang dài u ám, đầu óc rối tung, cô tính toán bây giờ trong thẻ còn dư bao nhiêu tiền. Trong bệnh viện tư nhân tiêu tiền như nước này, mười triệu mà Lục Nghệ Thần cho cô không thắm vào đâu. Người hiến tặng sẽ cần bao nhiêu tiền? Một triệu, hai triệu, hay là ba triệu?
Nghĩ đến đây, Cố Nhược Hy đau đầu. Đúng là hôm qua cô không nên đưa cho Kỳ Thiếu Cần một triệu, cô biết rõ Kỳ Thiếu Cần công phu sư tử ngoạm, người có tiền nhu anh ta làm sao cần chút tiền sửa xe đó của cô, huống chỉ công ty bảo hiểm cũng bồi thường mà. Cô không nên hành động theo cảm tính, hẳn là phải cò kè mặc cả mới đúng.
Hay là, cô nên cầu xin anh ta tha thứ như lời anh ta nói…
Cô đi ra khỏi bệnh viện với vẻ rồi bời, rõ ràng bên ngoài là ánh mặt trời chói mắt, cô lại cảm tháy đầy đầu tối đen, giống như du hồn chạy trong động tối, không có phương hướng.
Rõ ràng cô nhớ được cửa bệnh viện là cảm ứng hồng ngoại, có thể tự động mở cửa, tại sao cô còn đập đầu vào thủy tinh?
Cô che đầu đau đớn, lúc này mới phát hiện đi nhầm chỗ, bèn quay người đi mở cửa, không ngờ cô lại phát hiện một đôi mắt sáng như sao lạnh đang yên lặng nhìn mình với vẻ dịu dàng chưa từng phai nhạt.
Trong lúc Cố Nhược Hy hoảng hốt, cô cảm thấy cặp mắt xinh đẹp kia như ánh rạng đông phá tan bóng tối, chiếu ánh sáng xuống khắp nơi, dần dần xua tan mây mù.
Cô ngắn ngơ mà nhìn gương mặt tuấn tú tức giận kia, trong thời gian ngắn, cô tham lam nhìn mà không muốn dời mắt sang chỗ khác.
Bỗng nhiên, một tiếng cười “ha ha” của phái nữ vang vọng bên tai cô: “Cô ấy thật buồn cười, vậy mà đập đầu vào cười.”
Cố Nhược Hy chỉ cảm thấy máu huyết trong người chảy về trong nháy mắt, rốt cuộc cô cũng thấy được rõ ràng người trước mắt mình là ai, cũng nghe thấy tiếng động xung quanh.
Cô nhìn người kia, thế mà là Lục Nghệ Thần! Phong thái phi phàm như thần trên trời giáng xuống, đang đi vào bệnh viện giữa sự bao quanh của các quản lý cấp cao trong bệnh viện.
Sau lưng anh có hai y tá trẻ nhìn Lục Nghệ Thần với ánh mắt kinh ngạc và hơi sợ hãi, trong phút chốc, bọn họ đã quên phải đến đây ngăn cản Có Nhược Hy.
Khi ánh mắt của Cố Nhược Hy trông thấy cô gái xinh đẹp đang năm cánh tay Lục Nghệ Thân một cách thân thiết, ngực cô hơi thắt lại, gợn sóng nhè nhẹ không rõ là cảm giác gì. Tiếng cười khúc khích vừa rồi là của cô gái kia, tươi cười xán lạn như ánh mặt trời xanh đẹp trong sáng sớm hôm nay.
Bọn họ đang định vào bệnh viện cùng nhau, vì hành vi đập đầu vào cửa vô cùng buồn cười của Cố Nhược Hy nên bọn họ mới dừng lại.
Trong mắt Lục Nghệ Thần, dịu dàng chưa từng tan đi là biểu lộ với cô gái xinh đẹp bên cạnh anh.
Cố Nhược Hy bỗng cảm thấy lồng ngực hơi cay cay, cảm giác đó rất nhạt, rất nhẹ, rất dễ bỏ qua.
Đám quản lý cấp cao quan trọng của bệnh viện đang nhìn Cố Nhược Hy bằng ánh mắt đuổi khéo. Bệnh viện đã sắp xếp từ trước, trong thời gian này, tất cả những tạp vụ và người khác không được đến gần. Vì Triệu Mặc đã tự mình nói rõ rằng vào lúc cô An Khả Hinh ra vào bệnh viện, không thể xảy ra chuyện có paparazzi như trước.
Sau đó có người bỗng xuất hiện, không thể nghi ngờ gì, đây có thể là chuyện khiến Lục Nghệ Thần nghi ngờ năng lực làm việc của bệnh viện, lỡ như chọc Lục Nghệ Thần giận, không ai gánh nỗi.
Cố Nhược Hy coi như không thấy những ánh mắt này, cô không có tâm trạng đè nén biểu cảm gì trên mặt mình, có hơi hờn giận, không thèm nhìn Lục Nghệ Thần mà nhẹ nhàng bỏ đi.
Gương mặt tuần tú của Lục Nghệ Thần căng thẳng, mãi đến tận khi khóe mắt anh không còn thấy Cố Nhược Hy, mới quay đầu nhìn bóng dáng tóc dài bay bay của Cố Nhược Hy đang đi vào công viên trước cửa bệnh viện, cuối cùng không nhìn thấy nữa.
“Người ta đi xa rồi mà anh còn xem.” An Khả Hinh lắc lắc cánh tay Lục Nghệ Thần.
“Chỉ là thấy hình như cô ấy đi đường không có mắt.” Lục Nghệ Thần trầm giọng nói, có vẻ giận hờn nhàn nhạt.
Vậy mà cô làm bộ không biết anh! Đi ngang qua với vẻ mặt không hề cảm xúc, như là hai người hoàn toàn xa lạ! Rõ ràng hôm trước ở quán trà, bọn họ còn hôn sâu với nhau, cô còn & ñ 4 0 Tà tế HI n2 QENN : quân quít lây anh, đòi nhân kim cương, còn lây lòng nịnh bợ anh!
Mới qua hai ngày mà đã trở nên xa lạ như thế, cô nhóc này, chẳng những đi đường không có mắt mà e rằng trí nhớ cũng không tốt lắm. Nhưng mà coi bộ cô không vui lắm, chẳng lẽ là vì người đàn ông ôm cô trong công viện kia?
Tâm trạng của Lục Nghệ Thần bỗng tụt dốc không phanh, anh đi vào bệnh viện, bước nhanh đến mức gần như không ai đuỏi kịp.