Lục Nghệ Thần nhíu mày theo bản năng, hình ảnh đập vào mắt anh vô cùng chói mắt.
“Anh nhìn cái gì thế?”
An Khả Hinh nghiêng đầu nhìn Lục Nghệ Thần, nhìn theo ánh mắt của Lục Nghệ Thần đang hướng về phía xa xôi, chú ý đến công viên xanh hóa được cắt sửa rất hoàn mỹ, nhưng không phát hiện có gì đặc biệt. Có điều cô thấy vẻ mặt Lục Nghệ Thần có hơi âm u, An Khả Hinh mỉm cười nói.
“Nếu anh không hài lòng về tạo hình xanh hóa được cắt sửa ở bên kia thì có thể đổi một người thiết kế cây xanh công viên khác, cho đến khi anh hài lòng mới thôi, đừng có làm mặt đen như thế, anh coi kìa, viện trưởng Lý đang lau mồ hôi luôn rồi.”
Lục Nghệ Thần vội vàng thu hồi cảm xúc lỡ lộ ra trên mặt, mỉm cười ôn hòa với An Khả Hinh, đó là vẻ mặt mà anh chỉ thể hiện với một mình An Khả Hinh, khiến bác sĩ đang chào đón ở bên cạnh cực kỳ ngưỡng mộ cô ta.
“Chúng ta đi vào thôi.” Lục Nghệ Thần ôm vai An Khả Ninh, đi vào tòa nhà bệnh viện.
“Người ta vừa mới đáp máy bay, đang mệt gần chết đây này, các anh còn không buông tha em.” An Khả Hinh bĩu môi hờn dỗi, không cam tâm là máy.
*“Ngoan đi, ai cũng đang đợi em cả.” Lục Nghệ Thần xoa đầu cô với vẻ cưng chiều, An Khả Hinh vội vàng bảo vệ kiểu tóc bị anh xoa lung tung, cô ta đã không còn là con nít, anh còn xoa đầu : cô ta như vậy, cô ta bèn giả vờ tức giận: “Hừ! Anh vẫn thế thôi, gióng trống khua chiêng rùm beng không để cho ai có cơ hội nghỉ ngơi.”
Viện trưởng Lý và quản lý cao cấp trong bệnh viện vội đi trước mở đường, các bác sĩ tham dự hồ tống ở phía sau, đám người chậm rãi đi, khí thế uy phong lẫm liệt không khác gì hoàng đế giá lâm.
Rốt cuộc Cố Nhược Hy cũng trút hết buồn bã đọng lại trong đáy lòng ra. Cô ngửa đầu lau khô nước mắt trong khóe mắt sưng đỏ, nhìn thấy anh mình lo lắng, bèn cong môi mỉm cười; “Anh, sau này anh đừng làm chuyện gì một mình, Nhược Hy không mệt chút nào, chỉ cần anh vui vẻ, không buồn không lo là Nhược Hy cũng vui sướng rồi.”
Cố Nhược Dương thấy em gái mỉm cười, cũng bật cười vui vẻ, cầm cốc sữa đã muốn chảy thành nước: “Em Nhược Hy, cho em uống này.”
Cố Nhược Hy uống một ngụm nhỏ trong sự ngọt ngào, đưa cốc sữa cho anh tra: “Anh, ngọt lắm, anh mau uống đi.”
Thấy anh trai sung sướng cắn ống hút, đôi mắt cong cong sáng lấp lánh, vui vẻ thỏa mãn kêu lên: “Ngọt quá, ngọt quá, Nhược Hy, đúng là ngọt lắm!”
Cố Nhược Hy vô thức bật cười, thấy dáng vẻ khua tay múa chân vui sướng của anh trai, đã gần như quên đi sự khó chịu ở bãi đỗ xe. Có đôi khi cô rất hâm mộ anh mình, mặc dù IQ chỉ có ba tuổi, nhưng phiền não cũng chỉ nhớ lâu như đứa bé ba tuổi.
Tầng 19 trong bệnh viện.
Lục Nghệ Thần đứng ở cửa số, châm một điều thuốc lá, nhìn bóng người nhỏ như con kiến ở công viên dưới lầu, anh liếc mắt một cái là có thể nhận ra Cố Nhược Hy.
Thị lực tốt như vậy, ngay cả bản thân anh cũng giật mình.
Như thể trên người cô gái kia có điện thế cao khiến người ta liếc mắt một cái là chú ý đến ngay.
Có lẽ… là do cô ăn mặc khá là đặc biệt, khí chất thanh thuần.
Nhưng rõ ràng cô mà đi vào đám đông thì chẳng khác gì một người bình thường. Anh rất chống đối cái loại chú ý đặc biệt mà chỉ riêng cô mới có này, lại không thể phủ nhận rằng ánh mắt của anh vẫn luôn không nhịn được mà nhìn cô nhiều lần.
Khi anh trông thấy Cố Nhược Hy và người đàn ông kia nắm tay nhau quay về bệnh viện, vậy mà anh lại nhận ra nụ cười ngọt ngào hạnh phúc trên mặt Có Nhược Hy.
Đúng là một ảo tưởng nực cười đến nhường nào!
Anh rít một hơi thuốc thật mạnh, bỗng nhớ đến bệnh viện cắm hút thuốc, bèn rầu rĩ dập thuốc đi.
“Anh lại nhìn gì đó? Hồn bay lên mây thế kial” An Khả Ninh bỗng nhiên nhảy ra, vỗ vai Lục Nghệ Thần dọa anh nhảy dựng lên, vội vàng quay người lại.
“Kết quả sao rồi?” Lục Nghệ Thần vội hỏi, giấu đầu hở đuôi bằng cách này có hơi buồn cười.
An Khả Ninh chu môi hừ một tiếng: “Người ta vừa về nhưng anh cứ mãi mất hồn mát vía làm em tổn thương quá! Người cố tình về với anh à, nếu không thì em đã ở lại với mỹ nam mũi cao hốc mắt sâu ở Mỹ rồi!”
Lục Nghệ Thần bật cười, búng trán cô ta với vẻ cưng chiều: “Viện trưởng nói như thế nào?”
“Đã rút máu rồi, nói sáng mai mới có kết quả, người ta đói quá đi, anh đi ăn cơm với em nhá?” An Khả Hinh nắm bàn tay Lục Nghệ Thần, đong đưa cầu xin: “Vì rút máu xét nghiệm mà em chưa ăn gì trên máy bay cả.”
Bấy giờ, viện trưởng Lý đi vào, cung kính nói: “Chủ tịch, tiểu thư còn có một mục cần rút máu, sáng mai cần rỗng bụng thì kết quả mới chính xác. Anh thấy… những mục kiểm tra sau kéo dài đến sáng mai được không?”
“Được rồi được rồi, người ta thật sự rất đói, thật sự không nhịn được!” An Khả Hinh vội vàng lay lay Lục Nghệ Thần, đau khổ năn nỉ.
Cuối cùng Lục Nghệ Thần không chịu nổi, đành phải gật đầu liên tục: “Được rồi, em muốn ăn gì?”
“Em muốn ăn đồ anh làm, người ta ở nước ngoài thèm đến mức con sâu háu ăn trong người chạy ra luôn rồi!” An Khả Hinh ôm cánh tay Lục Nghệ Thần kéo ra ngoài, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy hạnh phúc.
Viện trưởng Lý và các quản lý cao cấp đều nhanh chóng tiễn Lục Nghệ Thần và An Khả Hinh ra bệnh viện.
Lục Nghệ Thân đang định lên xe, mắt sắc phát hiện có một tia sáng huỳnh quang lóe ra, anh lạnh lùng liếc nhìn, phát hiện sau một gốc cây to có tên paparazzi đang nắp.
Triệu Mặc vội chạy đến, không biết đã nói gì với tên paparazzi đó, người kia vội vàng lấy camera ra, xóa sạch ảnh chụp theo ý của Triệu Mặc.
An Khả Hinh ngồi trong xe le lưỡi, Lục Nghệ Thần nhéo mũi cô ta: “Anh trai sẽ không cho phép những người đó vạch trần em trước mặt những người khác.”
An Khả Hinh chui vào lòng Lục Nghệ Thần với vẻ hạnh phúc: “Em biết là anh sẽ bảo vệ em cả đời mà.”
Viện trưởng Lý đứng nhìn xe Lục Nghệ Thần đi xa, bấy giò mới quay về văn phòng của mình. Ông ta có rất nhiều việc phải sắp xếp cho chuyện phẫu thuật đổi thận ngày mai của Dương Thư Dung, còn phải hội chân cho người đặc biệt An Khả Hinh kia, phải càng cần thận trong cần thận.
Ông ta không ngờ mình vừa vào phòng đã phát hiện có người nghênh ngang ngồi trên ghế làm việc của mình, đưa lưng về cửa, ông ta không nhìn thấy mặt của đối phương. Đang định giận dữ quát lên là ai không biết phép tắc như thế, người kia bèn quay người lại, dừng ở trước bàn làm việc.
Khi viện trưởng Lý thấy rõ mặt của đối phương, bèn đổi mặt cười ngay lập tức.
*Thì ra là Kỳ thiếu xa giá đến chơi, tôi không tiếp đón từ trước.”
Kỳ Thiếu Cẩn không nói gì, chỉ xem ca bệnh của Dương Thư Dung.
Viện trưởng Lý thấy anh ta im lặng, nhỏ giọng hỏi thử: “Không biết Kỳ thiếu lại đến đây có chuyện gì cần làm không?”
Kỳ Thiếu Cần đặt ca bệnh của Dương Thư Dung lên bàn: “Chuyện này như thế nào rồi?”
“Tình hình của người bệnh đã ổn định, ngày mai là có thể sắp xếp giải phẫu.” Viện trưởng Lý vội nói.
“Hoãn lại vài ngày.” Kỳ Thiếu Cẩn dựa vào ghế làm việc êm ái, hạ thánh chỉ như một vị vua, thấy viện trưởng Lý do dự, bèn lạnh nhạt hỏi thêm một tiếng: “Có khó khăn à?”
Viện trưởng Lý sợ đến mức run rẫy cả người, vội vàng lắc đầu: “Không có, không có, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Kỳ thiếu.”