Như Mặc Chiêu mong muốn, biểu cảm trên mặt Tô Dịch Thành xuất hiện những thay đổi rất nhỏ. Người từ Thánh Môn cùng lão tới nghe nàng ba hoa cũng nghi ngờ ra mặt, nom như muốn hỏi nàng thêm vài câu nhưng còn ngại sư phụ đứng trước.
"Chuyện này để sau nói, Sở Ngân thế nào rồi?". Tô Dịch Thành chắp tay sau lưng, ánh mắt dán chặt vào cánh cửa sau lưng Mặc Chiêu.
"Không còn nguy hiểm đến tính mạng, tuy nhiên....". Mặc Chiêu rầu rĩ nói tiếp:"Sở Ngân trước đây vốn là do Mặc Lão đưa về. Người nói lần này huynh ấy bị thương nghiêm trọng, muốn tận tình chăm sóc, cho nên vừa nãy đã đón người trở về."
Tô Dịch Thành thoắt cái nhíu mày:"Đưa đi rồi? Đưa đi đâu?!"
Mặc Chiêu lắc đầu:"Chuyện này đệ tử cũng không rõ. Người cũng biết Mặc Lão hành tung bất định. Con làm đệ tử của lão từng ấy năm, chưa từng biết phải tìm lão ở nơi nào."
Vẫn là lão đến chậm một bước! Tô Dịch Thành quay ngoắt đầu sang trái, Lăng Tương hơi giật mình, vội cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi.
Nợ cũ còn chưa xong, nợ mới đã dồn lên chồng chất. Trong lòng Mặc Chiêu như có lửa, nàng đăm đăm nhìn vào gương mặt xinh đẹp của Lăng Tương, nhìn đến mức nàng ta cảm nhận được ánh nhìn ai oán gai người mà ngẩng đầu đối mắt.
Mặc Chiêu khẽ cười.
Phải đấy, hai từ ai oán nào có thấm đủ lòng nàng.
Dẫu nàng biết, lỗi sai đầu tiên là ở nàng, là nàng tự tin quá, cho nên mới để nữ tử nhìn có vẻ mềm mại này phá nát tất cả những gì mà nàng cố gìn giữ. Thường thì, trước ánh mắt dò xét khiến bản thân khó chịu, người ta chỉ muốn chọc mù mắt những kẻ đang nhìn, chứ chẳng ai muốn chọc mù mắt bản thân để không cảm nhận được ánh mắt dò xét của người khác nữa.
Nào còn một Lăng Tương giống ngày xưa, chỉ vừa nhìn thấy nàng đã ngại ngùng cúi đầu.
Đáng nhẽ Mặc Chiêu nên nhận ra sớm hơn mới phải.
Bây giờ có thở dài nuối tiếc cũng vô dụng.
Nàng chẳng thể cản nổi bản thân dấy lên ham muốn muốn bóp chết nàng ta, khiến nàng ta từng chút từng chút cảm nhận nỗi đau mà Ngân Tử phải chịu.
Cái nhìn của Mặc Chiêu trực tiếp đến mức những người xung quanh cũng cảm thấy lạnh người. Tô Dịch Thành ho nhẹ một tiếng:"Chuyện ngày hôm đó ta đã nghe Tương Nhi kể lại. Mặc Chiêu, là ngươi đã quá tin người. Huynh đệ họ Sở chắc chắn có trục trặc từ trước, ngươi cũng đừng vì vậy mà oán trách Tương Nhi."
"Đệ tử nào dám."
Mặc Chiêu vẫn không hề thay đổi ánh mắt, cái nhìn chỉ càng thêm lạnh lẽo và khốc liệt. Nàng từ tốn nhả ra từng chữ:"Đệ tử chỉ thắc mắc, Lăng cô nương và Sở nhị ca từ bao giờ đã có giao tình, thật là một mỹ nhân khiến người ta mất hồn mất vía."
Lăng Tương hơi nhếch môi:"Nào dám. Mặc công tử không ngại mất mặt cùng với Sở Ngân công tử thân mật giữa chốn đông người, đây mới là giao tình khiến người khác cảm động."
Còn muốn đem chuyện này ra nói?
"Không sai, ta là đoạn tụ. Ngân Tử là người của ta". Mặc Chiêu càng cười tươi hơi:"Có lẽ ngươi không biết, A Diêm cũng là người của ta."
"Ngươi...!"
Lăng Tương không thể ngờ Mặc Chiêu đem mọi chuyện nói toẹt ra như thế. Ngay cả Tô Dịch Thành và đám người bên cạnh cũng bị những lời không chút ái ngại của nàng dọa cho sợ ngây người. Không dừng lại ở đó, Mặc Chiêu nhìn Lăng Tương từ trên xuống dưới, trên mặt hiện lên vẻ châm chọc thấy rõ:"Ta thật sự thắc mắc nên mới hỏi. Từ trước tới giờ thẩm mỹ của huynh ấy đều rất tốt, nếu không phải có uẩn khúc, thật không biết tại sao lại đột ngột xuống dốc thậm tệ đến thế này."
Lăng Tương nghiến chặt răng. Những lời cay nghiệt vừa rồi có khác nào tặng cho nàng ta một cái tát trước mặt bao nhiêu người.
Ngay cả Tô Dịch Thành cũng không biết phải làm sao. Nếu những lời Mặc Chiêu vừa nói là thật, y hoàn toàn có quyền tức giận. Cãi vã đôi câu cũng không phải chuyện gì lớn, lão tốt nhất không nên xen vào. Nghĩ một hồi đành phất tay:"Bỏ đi. Chuyện này là chuyện riêng của hai ngươi, ta không can thiệp. Chúng ta trở về."
Lão nói thế vẫn không thể làm dịu nỗi uất nghẹn trong lòng Lăng Tương. Nàng ta trả lại Mặc Chiêu bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống, nửa bước cũng không bước. Mặc Chiêu khẽ cười, chủ động bước lên trước hai bước, ghé thấp đầu, thì thầm vào tai nàng ta nói nhỏ.
Không biết nàng nói gì, gương mặt Lăng Tương thoắt cái tái ngắt.
Mặc Chiêu vỗ vai nàng ta, nhàn nhã quay người.
"Lăng Tương!". Trực Dương cao giọng gọi.
Lăng Tương ậm ừ một tiếng, như thể vừa kéo hồn vía trở về.
"Y vừa nói gì với ngươi vậy?"
Lăng Tương trầm mặc không đáp, ngay cả bóng lưng Mặc Chiêu cũng không nhìn, vội vã quay người rời đi, trong đầu văng vẳng từng lời sắc bén như dao.
Ngươi yên tâm, ta sẽ không tự tay động thủ.
Ta đợi huynh ấy trở về, rồi huynh ấy sẽ chính tay giết ngươi.
Chờ mà xem.
Vào trong phòng, Mặc Trần đem những nghi vấn trong lòng nói cho Mặc Chiêu một lượt. Y hít hít mũi như muốn nhớ lại mùi hương nhàn nhạt từng mấy lần ngửi thấy:"Ta cảm thấy rất giống Vu Tiên Thảo. Vu Tiên Thảo đốt cháy thành Tiên hương, chuyên để điều khiển cổ trùng."
"Lần đầu tiên ta ngửi thấy là ở nhà trọ, nếu ta nhớ không nhầm, ngày hôm đó huynh và Sở Diêm công tử cũng xảy ra cãi vã. Nhị sư huynh, ta không giỏi về cổ trùng. Nếu như Sở Diêm công tử bị người ta hạ cổ, vậy thì chính huynh ấy cũng đang gặp nguy hiểm. Nhị sư huynh, huynh có kế hoạch gì không....."
Mặc Trần không nói được hết câu, nhìn thấy gì đó, y bỗng im tiệt, nửa chữ cũng không nói thêm nổi.
Nhị sư huynh vừa ngang tàn mắng cho Lăng Tương không còn đường thoát, giờ đây nước mắt lăn dài, ngồi thẫn thờ như một kẻ ngốc.
"Thì ra là thứ này". Mặc Chiêu lẩm bẩm.
Mặc Trần bối rối không biết phải làm sao:"Nhị sư huynh...."
"Thì ra là thứ này". Mặc Chiêu lau hết nước mắt trên mặt:"Thì ra thứ luôn khúc mắc trong lòng ta là thứ này."
"A Trần, ta luôn cố gắng tìm một lý do chỉ để chứng minh rằng huynh ấy bị ép buộc, mọi thứ không phải do huynh ấy. Đến khi thực sự tìm được lý do...."
Lại thấy trống rỗng không thể nào tả nổi.
"Huynh có trách huynh ấy không?"
Mặc Chiêu bật cười:"Ta không phải thánh nhân."
"Chuyện về cổ độc, ta sẽ thử hỏi một một người, y có lẽ so với chúng ta hiểu biết nhiều hơn. Phải rồi, phía Lương Quý Phi không có động tĩnh gì chứ."
"Không có. Ta cảm thấy không có gì khác lạ."
"Tử Hàm thì sao?"
"Còn có thể sao nữa". Mặc Trần ngồi phịch xuống ghế:"Huynh cũng không cần giấu. Những gì cần biết, y đều biết cả rồi. Trên đời này làm gì có người mẫu thân nào năm lần bảy lượt hạ độc thủ muốn con mình đi vào chỗ chết."
Mặc Chiêu cảm thán:"Đệ ấy đã trưởng thành rất nhiều."
"A Trần, trong cung nếu có bất kỳ động tĩnh gì đều phải nói với ta. Lão hoàng đế là một con cáo già, chúng ta không thể không đề phòng."
Mặc Trần gật đầu:"Huynh yên tâm."
"Còn có một chuyện nữa...". Con ngươi trong mắt đảo qua đảo lại, Mặc Chiêu cúi đầu, do dự hồi lâu không nói hết câu. Nàng nắm chặt tay vào thành ghế, vài lần định nói lại thôi.
Sắc mặt nghiêm túc của nàng lan sang cả Mặc Trần. Y trầm giọng hỏi:"Rốt cuộc là chuyện gì khó nói đến vậy?"
"Cũng không hẳn". Mặc Chiêu như thể đã đưa ra quyết định. Nàng lục lọi một lúc, cuối cùng đưa tới cho Mặc Trần một chiếc túi nhỏ đã được nàng chuẩn bị sẵn, đoạn nói:"Ta muốn nhờ đệ chế cho ta một loại đan dược. Nguyên liệu ta đã chuẩn bị được một phần, số còn lại vẫn đang tìm kiếm."
"Ta còn tưởng chuyện gì nghiêm trọng."
Mặc Trần thở phào nhẹ nhõm, vừa cười vừa đón lấy túi đồ mà Mặc Chiêu đưa cho. Tính y hiếu kỳ, không chần chờ mở ra xem thử. Mặc Chiêu bình tĩnh nhìn y xem xét từng loại một, không khác mấy so với nàng mường tượng, chân mày y cau chặt từng chút, cuối cùng chiếc túi rơi xuống đất, dược liệu nàng cất công chuẩn bị rơi vãi hết ra ngoài.
"Huynh điên rồi!"
Đây là câu đầu tiên mà Mặc Trần nói.
Mặc Chiêu khẽ cười:"Ta biết thể nào rồi cũng sẽ thế này."
"A Chiêu. Huynh điên rồi!". Dưới chân như phải bỏng, Mặc Trần hết đứng lên lại ngồi xuống. Y thấy Mặc Chiêu trầm lặng như nước càng bức bối thậm tệ, chỉ hận không thể bổ đầu người trước mặt xem y đang nghĩ gì.
"Ta nghe thấy rồi, đệ không cần phải nói hai lần vậy đâu". Mặc Chiêu hơi nâng tay ra hiệu:"Dao Dao, ta đói rồi. Phiền muội đi pha cho ta một bình trà, làm thêm chút điểm tâm."
Không hiểu sao Võng Dao có cảm giác, chủ tử dường như không muốn nàng biết chuyện, cho nên khéo léo tìm cớ đuổi nàng ra ngoài. Phận làm nô mệnh không thể trái, nàng có tò mò đến mấy cũng không thể ở lại, chỉ có thể đáp "Vâng" một tiếng rồi ngoan ngoãn lui xuống.
Mặc Chiêu lúc ấy mới cúi người quỳ một chân xuống đất, chậm rãi nhặt lại từng món dược liệu nàng từng vất vả biết bao mới có thể kiếm về.
Mặc Trần bỗng nhiên giành lấy túi đồ về phía mình, gần như quát lên:"Mặc Chiêu!"
Mặc Chiêu đứng dậy, hơi nhíu mày:"Trả cho ta."
"Ta không trả!". Mặc Trần lùi về sau hai bước, càng nâng giọng cao hơn:"Mặc Chiêu, những cái khác ta không quản, nhưng huynh không thể đem tính mạng bản thân ra đánh cược như vậy được."
"Nhưng nếu ta thành công thì sao?"
Câu hỏi là do nàng đặt ra, thế nhưng chính bản thân Mặc Chiêu cũng chưa có đáp án. Nàng khoanh tanh tựa người vào tường, khẽ lẩm bẩm:"Nếu như ta thành công thì sao..."
Mặc Trần nhìn Mặc Chiêu như người mất hồn, có cảm giác như y đã thay đổi gì đó. Y không biết rõ thay đổi nằm ở đâu, chỉ là ánh mắt Mặc Chiêu không còn giống như trước.
Dường như có chút đáng sợ, cũng có chút thê lương.
"Huynh việc gì phải liều mạng như thế?"
Ta liều mạng? Mặc Chiêu muốn bật cười lại không thể cười nổi.
"Người xung quanh mỗi ngày chờ trực nguy hiểm chỉ vì ta, đệ nghĩ ta nên liều mạng, hay là nhìn từng người từng người lần lượt bị thương mà không thể bảo vệ được một ai?"
Mặc Chiêu bước lại gần Mặc Trần, giật lại túi đồ trong lúc y ngơ ngác. Nàng kéo tay y đẩy ra ngoài, cho đến khi y bước ra ngoài cửa mới nói:"Coi như hôm nay ta chưa nói gì với đệ, đệ về nghỉ ngơi đi."
Sau đó lạnh lùng đóng cửa.
Gió lạnh thổi qua làm Mặc Trần rùng mình. Y đứng như trời trồng một lúc lâu, đối mặt với cánh cửa đóng chặt và bóng người lấp ló bên trong, thật sự là vừa bực vừa thương, vừa lo vừa vội.
Hai người duy nhất có thể khuyên nhủ Mặc Chiêu thì một người đi mất, một người bị thương chưa tỉnh.
Có lẽ Mặc Chiêu bị chính điều này đè đến ép buộc, trên lưng liều mạng gồng gánh một tấm giáp.
Tâm can Mặc Trần nóng như có lửa. Mặc Chiêu không phải là không biết luyện dược, hơn nữa, xung quanh còn biết bao người tài, không phải y cũng sẽ là người khác. Y càng nghĩ càng lo, đứng đó không được bao lâu liền hộc tốc chạy đi.
Nếu như để Mặc Chiêu tìm được toàn bộ dược liệu, mọi thứ sẽ không còn kịp nữa.