Trong lòng Mặc Chiêu như có một tảng đá đè nặng xuống. Nàng cứ nghĩ mãi, chẳng mấy chốc đã đi tới đại môn.
"Ngươi còn định đi theo ta đến bao giờ?". Mặc Chiêu phiền não hỏi.
Nữ tử vừa nghe, nhanh chóng từ góc khuất nhảy xuống. Nàng ta đối với việc Mặc Chiêu phát hiện ra có người đi theo không hề cảm thấy ngạc nhiên. Chủ nhân đã dặn trước, những cái khác chưa bàn tới, thực lực của Mặc Chiêu là thứ đầu tiên không thể nào coi thường.
"Thiếu phu nhân tha tội, chủ nhân đã dặn dò thuộc hạ đi theo bảo hộ người."
Bảo hộ nàng?
Đúng là người này thực lực không tệ, song chỉ với thực lực thế này mà muốn bảo hộ nàng, nghe thế nào cũng thấy quá miễn cưỡng. Chủ nhân trong miệng nàng ta chắc chắn không phải là Nhan Tịch, vậy thì chỉ có thể là người mà nàng đang nghĩ tới.
Ra là mọi thứ đều đã được lão tính toán trước.
Mặc Chiêu cười nhạt:"Vậy có nghĩa kể từ giờ, ngươi là thuộc hạ của ta."
Trên mặt nữ tử hơi biến sắc. Dẫu sao cũng là thuộc hạ được Nhan Tự huấn luyện cẩn thận, nàng ta rất nhanh đã trở lại bình thường, cúi thấp người đáp:"Thiếu phu nhân nói phải."
"Được". Mặc Chiêu càng cười tươi hơn:"Vậy ta phải cảnh báo ngươi trước, người muốn giết ta trên đời này không ít đâu."
Nàng đanh mặt quát:"Lui xuống!"
Được dặn dò từ trước, cửa lớn của Vu Tộc đã sớm được mở sẵn. Nói thế cũng không đúng, nơi đây chỉ là một điểm trú ngụ nhỏ không tên, Vu Tộc thật sự ở đâu chỉ có chính họ mới biết. Lần này cùng với Vu Tộc dây dưa thật sự là nằm ngoài ý muốn, nói Mặc Chiêu không bối rối là giả. Đầu nàng trống rỗng, còn không biết nên giải thích với Sở Ngân thế nào, một đường trở về không dùng hết tốc lực.
Đi được một đoạn lại cảm nhận được luồng khí dao động ở phía sau, Mặc Chiêu khó chịu nhíu mày:"Đi ra đây!"
Một người từ sau bóng cây đi ra, Mặc Chiêu giật mình, vội chạy về phía người đó:"Sao lại là muội?"
Dao Dao làm sao biết nàng đang ở nơi này?
"Là Tiểu Tước. Thuộc hạ đi theo Tiểu Tước mới tìm đến được đây. Sợ rằng xông vào sẽ làm hỏng chuyện của người, cho nên chỉ còn cách đợi ở phía ngoài."
Mặc Chiêu nhìn cả người nàng ấy quần áo xộc xệch càng nhíu mày chặt hơn:"Muội.... không lẽ từ hôm đó vẫn luôn chờ ta ở nơi này."
Võng Dao gật đầu.
"Nếu ta không trở ra, muội định chờ đến bao giờ". Mặc Chiêu xoa đầu nàng ta:"Ngốc thật."
Võng Dao cười nhẹ:"Không phải người đã trở ra rồi sao?"
"Huynh ấy.... sao rồi?"
"Sở Ngân công tử vẫn chưa tỉnh lại, Mặc Lão nói ngài ấy đã không còn gì nguy hiểm. Tuy nhiên vì nguyên khí tổn thương quá nặng nên...."
Mặc Chiêu gật đầu:"Ta biết rồi."
"Còn Sở Diêm công tử...."
Nghe tới cái tên này, Mặc Chiêu hơi cụp mắt, trong lòng Võng Dao thắt lại, không đành lòng nói:"Lăng công tử nói với thuộc hạ, Sở Diêm công tử đi rồi. Công tử không nói với ai, một mình âm thầm rời đi."
Không để lại dù chỉ là một lời từ biệt.
Mặc Chiêu quay lưng, hai nắm tay âm thầm siết chặt:"Trở về trước rồi tính."
Võng Dao âm thầm đi theo phía sau. Hai người quan trọng nhất, một người bị thương, một người bỏ đi, nàng biết trong lòng chủ tử chẳng mấy dễ chịu. Và nàng cũng biết, người trước mặt sẽ một mình gánh lấy như cái cách người vẫn làm trước đây.
Tủi hờn giá như có thể cùng người san sẻ một chút, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.
Khi Mặc Chiêu về tới, trước căn phòng mà Sở Ngân nghỉ ngơi đông kín người. Mặc Trần, Lăng Tử Hàm, còn có cả đám người đến từ Thánh Môn, đông đến mức khiến Mặc Chiêu lạ lùng.
Người người nhìn thấy Mặc Chiêu trở về cũng giật mình không kém.
"A Chiêu!"
"Nhị sư huynh!"
Mặc Chiêu gật đầu với đám người Mặc Trần, lại quét mắt nhìn quanh một vòng:"Hình như ta bỏ lỡ điều gì rồi?"
"Ngươi trở về rồi". Trực Dương sốt sắng nói:"Ngươi bị người khác bắt đi. Sư phụ lo lắng, còn định cử người đi tìm."
Lão già Tô Dịch Thành lo lắng cho nàng? Còn muốn cử người đi tìm nàng? Mặc Chiêu nàng có phúc phận gì, càng ngày càng nhiều người muốn bảo hộ nàng.
Phúc phận này, nàng nhận không nổi.
"Nhọc lòng sư phụ". Mặc Chiêu chắp tay nói:"Ta đã trở về, phiền ngươi báo lại với sư phụ một tiếng. Mặc Chiêu đa tạ trước."
Trực Dương vội xua tay:"Đừng khách khí. Mặc Chiêu, chuyện ngày hôm trước... chúng ta cùng là người của Thánh Môn, có thể cho qua thì nên cho qua."
Mặc Chiêu liếc nhìn người bên cạnh y, trái tim dội lại cảm giác của ngày đó, một vết thương sâu hoắm vẫn còn chưa khép miệng. Nàng khẽ cười ngắt lời:"Ta sợ bản thân không độ lượng được như vậy."
"Vậy....". Trực Dương không biết nói thế nào:"Sở Ngân hôn mê lâu như vậy, có thể để chúng ta vào thăm không?"
Lăng Tử Hàm ghé vào tai Mặc Chiêu nói nhỏ gì đó. Mặc Chiêu dường như hơi giật mình, lập tức nhìn sang Mặc Trần.
Mặc Trần hiểu ý gật đầu.
Thảo nào đám người này lại chờ trực ở đây, ra là vì sau khi nàng rời đi, trên người Sở Ngân tỏa ra luồng ánh sáng lạ kì. Nguồn ánh sáng hồi lâu không dứt, những người muốn đến gần đều bị ánh sáng đồng loạt đẩy ra, tin tức này hẳn cũng đã đến tai Tô Dịch Thành. Mặc Vô đã nói bất kỳ kẻ nào cũng không được tiến vào, đám người này vẫn bám dai như đỉa. Nếu không phải nàng trở về đúng lúc, đám người này hẳn đã xông vào rồi.
Thật là khiến người ta giận đến sôi gan.
"Ngươi đừng nghĩ nhiều. Chúng ta là có thành ý muốn xem thương thế của Sở Ngân, ngay cả dược liệu cũng đã mang tới."
"Thứ lỗi, dược liệu Dược cốc ta không thiếu, Ngân Tử hiện tại cần nghỉ ngơi. Sư phụ ta đã nói, bất kỳ người nào cũng không được tiến vào, ngoại trừ những người có phận sự..."
Ánh mắt Mặc Chiêu chiếu thẳng vào một người, gương mặt lạnh như kết băng:"Kẻ nào tiến vào, ta giết kẻ đó!"
Người đứng trước đều bị sát khí của nàng dọa lui về một bước. Mặc Chiêu quay người, lạnh lùng nói:"Tử Hàm, A Trần, tiễn khách."
Có Mặc Chiêu chống lưng phía sau, Lăng Tử Hàm vội dịch người đứng chắn trước cửa. Y nhìn đám người trước mặt đã ngứa mắt từ lâu, nếu không phải đánh không lại, y đã không để yên lâu rồi.
"Lăng tiểu thư". Võng Dao vốn đang im lặng bỗng cất tiếng gọi. Đợi Lăng Tương nhìn sang, nàng mới mỉm cười nói:"Có những người ngay từ khi gặp đã khiến cuộc đời người khác xui xẻo."
Nàng cúi người, chìa tay:"Số mệnh không hợp, mời đi đường vòng."
"Ngươi...!"
Lăng Tương tức giận tiến về phía Võng Dao. Trực Dương giật nảy mình, theo bản năng giơ tay ngăn lại. Hai người Lăng Tử Hàm sóng vai chắn trước mặt nàng ta, đồng loạt nói:"Chư vị, không tiễn!"
Lăng Tương tức giận phất tay áo bỏ đi. Trực Dương nhìn Võng Dao lại nhìn Lăng Tương, thực sự không biết làm thế nào, nói thêm hai ba câu rồi quay người bỏ đi. Lăng Tử Hàm tán thưởng vỗ vai Võng Dao:"Làm tốt lắm."
Mặc Trần đăm chiêu nhìn vào cánh cửa đã khép chặt:"Nhị sư huynh..... huynh ấy không sao chứ?"
Võng Dao không đáp. Nàng lặng thinh một hồi, sau đó nhanh chóng rời đi.
"Ngươi đi đâu đó!". Lăng Tử Hàm gọi với từ phía sau.
"Ta có chuyện. Ngươi thay ta canh cửa một lúc."
"Mẹ kiếp!". Lăng Tử Hàm mở to mắt, không thể tin nổi những gì y vừa nghe:"Ta là thuộc hạ hay ngươi là thuộc hạ thế. Bổn hoàng tử là để ngươi sai khiến đấy à! Này. Quay lại mau!"
"Nhỏ tiếng lại". Mặc Trần vội kéo Lăng Tử Hàm sang một bên:"Yên lặng canh chừng, đừng ảnh hưởng đến nhị sư huynh."
"Nhưng mà ngươi xem, một lũ người đáng ghét."
"Được được". Mặc Trần nhỏ giọng dỗ:"Thuốc mà ngươi muốn ngày mai đều cho ngươi. Ngươi cảm thấy ai đáng ghét cứ độc chết là được."
Hai mắt Lăng Tử Hàm sáng lên:"Ngươi điều chế xong rồi?"
"Bát hoàng tử ra lệnh, thảo dân nào dám chậm trễ. A Hàm, đợi nhị sư huynh bình tĩnh lại, ta phải cùng huynh ấy nói một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Mấy ngày trước, ta từ trên người Sở Diêm công tử ngửi thấy một mùi hương rất lạ. Nếu như suy đoán của ta là đúng, vậy thì thật sự to chuyện rồi."
"Mùi hương thì có gì kỳ lạ?"
Mặc Trần khẽ lắc đầu:"Mùi hương mà ta ngửi thấy rất giống một loại hương liệu giúp điều khiển ý thức của người khác."
Mắt Lăng Tử Hàm mở to. Nếu đúng như Mặc Trần nói, chẳng phải tất cả những hành động kỳ lạ của Sở Diêm đều có lời giải đáp rồi hay sao?
"Sao bây giờ ngươi mới nói!". Lăng Tử Hàm thiếu điều hét lên.
"Ta cũng không chắc chắn". Mặc Trần bất đắc dĩ thở dài:"Mỗi lần ngửi thấy đều rất nhạt, ta còn sợ bản thân đã lầm."
Trong phòng, bạch hồ trắng muốt nằm trên giường, linh khí yếu ớt, dường như đang chìm trong một giấc ngủ dài dẵng. Mặc Chiêu vừa thấy đã rơi lệ, nàng ngồi thần ở bên giường, nhẹ nhàng chạm vào lớp lông trắng phía ngoài. Bạch hồ như cũ không động đậy, Mặc Chiêu gạt hết nước mắt, tháo giày, co người nằm sát bên cạnh nó.
"Ngân Tử, A Diêm đi rồi". Mặc Chiêu vùi mặt vào đám lông trắng lạnh buốt, nước mắt lần nữa không nhịn được chảy dài:"Chỉ còn ta với chàng thôi."
Cả người Mặc Chiêu như bị rút cạn hết sức lực, mệt nhoài co mình thành một đống. Nàng thiếp đi một lúc, mơ mơ màng màng thấy có người không ngừng đập cửa.
Mặc Chiêu giật mình mở bừng mắt.
"Nhị sư huynh! Nhị sư huynh!"
Nghĩ một lúc, Mặc Chiêu hôn nhẹ lên trán Sở Ngân, nhanh chóng vung tay. Nàng đứng dậy, chỉnh trang lại y phục rồi bước ra phía ngoài.
"Chuyện gì thế?"
Lăng Tử Hàm cau chặt mày:"Lão già kia tới đây rồi?"
"Ai?"
"Tô Dịch Thành."
Mặc Chiêu nhướn mày:"Lão ta tới đây làm gì?". Chuyện gì kinh động đến mức khiến Tô Dịch Thành phải chủ động hạ giá?
"Ta làm sao biết". Lăng Tử Hàm bất an cắn môi:"Chắc chắn là vì chuyện của Sở Ngân. Ta nghe nói, lão ta thích nhất bắt mấy người kỳ lạ về nghiên cứu."
Đầu óc Mặc Chiêu luân chuyển, nàng ghé vào tai Lăng Tử Hàm nói nhỏ. Lăng Tử Hàm gật gật đầu:"Được! Ta đi ngay."
Đến khi bóng dáng Lăng Tử Hàm mất hút sau bức tường, vừa vặn nhìn thấy một nhóm người đang đi tới, khí thế đúng là không thể đùa được. Mặc Chiêu bình tĩnh bước xuống bậc thềm, hơi cúi đầu chào:"Sư phụ."
Tô Dịch Thành gật đầu với nàng, không vòng vo nửa câu đã hỏi vào chuyện chính:"Không phải ngươi bị bắt đi sao? Làm sao nhanh như vậy đã được thả trở về."
"Đệ tử có một vị bằng hữu, tình cờ hai người đó lại quen biết. Y giúp ta nói đỡ vài câu cho nên mới bình an trở về."
"Người đó là ai?"
Tô Dịch Thành bán tín bán nghi, một viên Hoàn Mệnh Đan thật khiến lão ngứa ngáy trong lòng. Phải biết, trên đời này chỉ có một viên Hoàn Mệnh Đan thất lạc ba trăm năm, khoa trương mà nói, ngay cả người sắp chết cũng có thể đem mạng kéo về. Người sở hữu Hoàn Mệnh Đan, còn chưa kể Cửu U Đỉnh và Bạch Lạc Kiếm, người đó chỉ là chuyện nhỏ, thế lực đứng sau mới là thứ khiến Thánh Môn lo ngại.
Mặc Chiêu im lặng một lúc, nhỏ giọng nói:"Đệ tử thật sự không biết danh tính người đó, thủ hạ của y từ trên xuống dưới đều vô cùng lợi hại. Y bịt mắt đệ tử, còn hạ dược, đệ tử không biết đã bị đưa đến đâu."
"Không chỉ một người, rất nhiều người ở đó theo như đệ tử thấy.....". Mặc Chiêu hơi ngẩng đầu, khẽ nhíu mày tỏ vẻ lo âu:"So với ngũ đại hộ pháp của bản giáo, thật sự một chín một mười."
À quên, Kim Thành đã bị giết, phải là tứ đại hộ pháp mới phải.
Khóe môi Mặc Chiêu hơi nhếch lên. Rất sớm thôi, sẽ chỉ còn ba người, hai người, rồi một người cũng chẳng còn.
Đúng rồi đấy.
Bắt đầu lo lắng đi lão già.