Thiên Di

Chương 75: Nghi ngờ



Quá nhiều chuyện bất ngờ xảy đến trong một đêm, thực lòng, chỉ có duy nhất tiếng gọi này khiến cả người Mặc Chiêu rùng mình thật khẽ, theo đúng nghĩa đen. Cách xưng hô thân thiết từ một con người không mấy thân quen, nàng không bài xích, nhưng không tài nào cảm thấy hứng khởi. Nhất là khi, giữa bóng đêm mù mịt không nhìn rõ ngũ quan, nụ cười hay ánh mắt, bầu không khí ái muội lơ đãng xung quanh vẫn buộc nàng liên tưởng tới người khác.

Người mà nàng yêu.

Cũng là người yêu nàng.

Mặc Chiêu chống hai tay ra trước, sự ngăn cách được tạo ra, nàng bỗng nhiên dễ thở hơn hẳn. Có lẽ vừa rồi chỉ là một loại ảo giác tự thân huyễn hoặc, Mặc Chiêu nghĩ thế, nên nàng quên đi rất nhanh, một cái chớp mắt liền lấy lại tự chủ.

"Ta biết rồi."

Vừa nói, Mặc Chiêu vừa đẩy người trước mặt tránh khỏi, chính mình đứng dịch sang một bên. Cảm giác vốn đã mơ hồ vỡ tan như bong bóng, nếu không phải có người kề cận, Mặc Chiêu gần như đã nhẹ nhõm thở phào, chẳng hiểu sao người vốn nhanh miệng như nàng lại có lúc ngờ nghệch ứng đối. Im lặng một hồi, Mặc Chiêu mới tiếp tục:"Lâm Hiên, chuyện hôm nay dù sao cũng cảm ơn ngươi. Còn về chuyện của Lăng Tử Hàm, ta vốn định........"

Lời này còn chưa dứt, dưới chân Mặc Chiêu bỗng bị một vật lạ kéo lấy. Nàng nghi hoặc cúi đầu, thời điểm mọi thứ trong tầm mắt trở nên rõ ràng, trong đầu Mặc Chiêu như có hàng vạn tiếng nổ ầm vang. Trên bầu trời vốn phẳng lặng, dường như có một tia sấm rạch ngang trời đất.

Mặc Chiêu ngồi sụp xuống, ánh trăng hắt lên hàng mi dài, hai tiếng run run từ trong miệng bật ra.

"...A Bảo"

Đúng là A Bảo của nàng, nhưng lại không giống A Bảo của nàng. Một con sói con vốn tròn mập trắng muốt, bây giờ toàn thân cháy xém, nếu không phải có đôi mắt to quen thuộc, Mặc Chiêu thậm chí còn tưởng nàng đã nhận lầm. Bàn tay run rẩy đưa ra trước, từng ôm chặt âu yếm, giờ này ngay cả một cái chạm nhẹ cũng khiến Mặc Chiêu do dự.

"A Bảo.... A Bảo... có chuyện gì.... rốt cuộc có chuyện gì thế này."

Tâm trạng Mặc Chiêu rối bởi, chỉ có thể không ngừng gọi đi gọi lại hai tiếng A Bảo. Dường như đã dùng hết tất cả sức lực để chạy đến tận đây, nệm thịt dưới chân đều chịu thương tổn, A Bảo không còn đứng vững, người nghiêng về một bên rồi ngã xuống. Nó nhìn Mặc Chiêu ư ử vài tiếng, bộ dạng yếu ớt như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể ngất lịm. Lòng Mặc Chiêu xót như dao cứa, vội vàng lấy ra vài viên đan dược bóp nhuyễn, từng chút một nhỏ vào miệng nó. Bấy giờ hai người Mặc Chiêu mới để ý, cung nhân gần đó từ lúc nào đã trở nên náo loạn, chia thành từng đoàn hối hả chạy qua.

Lâm Hiên ra hiệu cho Mặc Chiêu ngồi yên tại chỗ, tự mình chạy ra túm lấy một cung nhân hỏi thử. Người trong cung không ai không biết y, nghe y hỏi, tên thái giám cúi đầu, luống cuống đáp:"Bẩm Lâm thị vệ, Chiêu Dương cung bỗng dưng bốc cháy. Thuộc hạ nghe nói.... nghe nói bát hoàng tử vẫn còn ở trong đó..."

Tên thái giám dứt lời liền chạy đi, Lâm Hiên hiếm khi đứng đực mặt vài giây mới sực tỉnh. Cách đó không xa, Mặc Chiêu chỉ loáng thoáng nghe được ba chữ Chiêu Dương cung. Lại nhìn xuống A Bảo đã ngất đi, lông trắng cháy rụi, trong đầu nàng ngay lập tức hiện ra một cảnh tượng rực đỏ lóa mắt.

Mặc Chiêu không đợi Lâm Hiên trở về, một mình tức tốc lao vụt đi.

Lăng Tử Hàm... Lăng Tử Hàm....

Đến khi Mặc Chiêu tới nơi, suy đoán mơ hồ vừa xuất hiện trở nên chân thực hơn bao giờ hết. Chiêu Dương cung chìm trong lửa đỏ, đứng từ xa đã cảm nhận được hơi nóng và luồng khói mù mịt, còn Mặc Chiêu, từ đầu tới chân chỉ cảm thấy lạnh run. Nàng chen qua một vài người chạy lên phía trước, người đứng lộn xộn khắp nơi, không còn ai để ý tới kẻ giả mạo là Mặc Chiêu trà trộn, Mặc Chiêu cũng chẳng còn hơi sức để ý những chuyện khác. Mắt nàng đảo quanh thật nhanh, chỉ mong có thể tìm thấy hai bóng dáng quen thuộc ngay tức khắc.

"Mau! Mau gọi thái y! Mau gọi thái y cho trẫm!!"

Nghe được tiếng vua gào thét, tim Mặc Chiêu đập hẫng một nhịp, bất chấp chen lấn lên phía trước. Chu Vũ đế đứng ngay gần đó, Thái hậu, Lương phi, ngay cả sứ giả các nước đều không thiếu một ai. Qua khe hở nhỏ, Mặc Chiêu chỉ kịp liếc thấy một góc áo bào tím đậm đã cháy hơn phân nửa, mặt nàng tức thì tái mét, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Lăng Tử Hàm... Tử Hàm....

Mặc Chiêu mím môi, vừa định nhảy lên nhìn cho thật rõ liền cảm thấy cả người bị kéo giật về. Nàng giật mình quay đầu, hai người mà nàng đang tìm kiếm đang đứng ngay phía sau. Sắc mặt cả hai đều không tốt, sau khi nhìn thấy vẻ hoảng hốt của Mặc Chiêu thì càng thêm bức bối. Hai người không đợi Mặc Chiêu mở miệng đã túm chặt tay nàng, kéo nàng chạy về hướng ngược lại.

Mặc Chiêu run giọng:"Tiểu tứ...."

"An toàn rồi". Sở Diêm vừa kéo nàng đi vừa nói:"Mau đi thôi. Trở về rồi nói. Ở đây không an toàn."

Sở Ngân nắm tay Mặc Chiêu, nàng nhìn vào mắt y, tâm trạng rối bời dần bình tĩnh lại. Ba người nhân lúc mọi người không chú ý chạy theo một lối khác, ngỡ tưởng rằng sẽ không còn bị ai cản đường, thật không ngờ, chỉ vừa chạy tới Chiêu Thần cung, chưa ra khỏi cửa cung đã bị mấy kẻ dai dẳng bám sát không buông. Vừa nhìn thấy mấy kẻ này, Mặc Chiêu rút tay khỏi tay Sở Ngân, hai mắt tối sầm như màn đêm phía trước.

Không còn đau lòng hay hoảng loạn, chỉ còn lại sát khí rét lạnh thấu xương.

Sắc mặt nàng giấu kín dưới lớp than đậm màu, kẻ kia không nhìn rõ, thản nhiên cất lời trước:"Đầu tiên là trà trộn vào hoàng cung, giả làm thị vệ, sau đó khiến cung Chiêu Dương bốc cháy. Lệnh bài của tam hoàng tử Tây Hạ cũng là do các người trộm mất đúng không?"

Sở Diêm bực bội hỏi:"Ngươi là ai?"

"Ta là ai không quan trọng". Người kia vừa cười vừa nói:"Quan trọng là, nếu như bây giờ ta giao nộp ngươi cho triều đình, các ngươi nói thử xem, chuyện gì sẽ xảy ra......"

Nàng ta không nói được hết câu, một bóng đen phi vụt lên tóm chặt lấy ả. Ba ngón tay túm chặt yết hầu, hai thị vệ bên cạnh vốn cười cợt không kịp phản ứng, ngay cả người vốn đang mở miệng cũng bị dọa sợ không nhẹ, nhất là khi ngón tay người kia dùng lực, ả bị ép ngậm chặt miệng, gần như không thở được, đôi con ngươi kinh hãi trợn to.

Người kia tiến đến như ma, kề dao vào cổ nàng ta, trong mắt hiện rõ sát khí.

"Dương Ngọc. Ta chỉ nói một lần, ngươi tốt nhất dỏng tai chó của ngươi lên nghe cho thật rõ! Bản công tử bây giờ không có hứng thú cùng ngươi chơi đùa. Từ nay về sau, tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt ta một lần nào nữa!"

Người vừa ra tay là Mặc Chiêu.

Nàng gằn đanh từng tiếng, sắc mặt xấu đến cực điểm. A Bảo bị thương nặng, Lăng Tử Hàm không rõ sống chết, mấy kẻ này còn không biết tốt xấu đến tìm nàng gây chuyện. Mặc Chiêu túm cổ Dương Ngọc ném mạnh sang một bên, trên người nàng ta mặc áo giáp, va vào đá tạo thành từng tiếng vang lanh lảnh, không đau, nhưng một lúc lâu loạng choạng vẫn không đứng lên được. Nàng ta ngẩng đầu nhìn lên, người vừa ra tay đứng ngược sáng, trăng sáng phía sau, con ngươi tối thẫm ngập tràn phẫn nộ, như thể muốn đem nàng xé thành trăm mảnh. Uy áp trên người y ép Dương Ngọc quỳ xuống lần nữa. Hai kẻ thị vệ trực chờ ra tay bị một đòn đánh bay ra xa, quỳ rạp trên đất không dạy nổi.

"Cút!"

Vứt lại một chữ, Mặc Chiêu càng nhìn càng cảm thấy chướng mắt, không thèm liếc thêm một cái liền quay người đi thẳng. Hai người Sở Ngân thu tay bước theo nàng, đồng loạt quay đầu nhìn thử nữ tử trong bộ áo giáp vừa bị Mặc Chiêu bắt hết hồn vía. Mặc dù nàng ta đã cố giữ bình tĩnh, biểu cảm trên mặt cũng đã xuất hiện một vết nứt. Trong lòng cả hai cùng thắc mắc, không hiểu sao Mặc Chiêu biết tên người này, còn có thể khiến nàng cáu giận đến như thế.

Đến khi trở về rồi, Sở Ngân hỏi ra mới biết.

"Nàng ta là sứ giả Nam Nguyệt cử đến. Ta không biết nàng ta, chỉ là tình cờ nghe được trên đại điện. Là nàng ta phát hiện ra nên mới làm hỏng kế hoạch". Mặc Chiêu vừa nói vừa đưa A Bảo ra khỏi Ngục Cốc, A Bảo được ngâm trong tịnh thủy, vết thương bên ngoài đã khép miệng, nhưng những vết cháy xém vẫn còn. Da thịt bên trong đã tổn thương, A Bảo nhắm nghiền mắt nằm trên giường, một trận lửa suýt nữa đã cướp đi một nửa cái mạng.

Hai người Sở Ngân nhìn thấy tình trạng A Bảo hiện tại cũng giật mình, đồng thanh bật thốt lên:"Sao lại thế này?"

"Ta cũng muốn biết tại sao lại thế này". Giọng của Mặc Chiêu hạ xuống thật thấp, gần như là lời thầm thì đầy mỏi mệt. Lẽ ra nàng không nên mạo hiểm để A Bảo mang tin tức đến Chiêu Dương cung. A Bảo chung quy chỉ là một sủng vật không thể tu luyện ma pháp, nếu không có người cứu giúp, chỉ một trận lửa như ngày hôm nay cũng đã đủ đem nó thiêu chết.

Thấy nàng bần thần ngồi trên giường, Sở Ngân bước tới gần, vòng tay kéo người nàng tựa vào người y. Nàng ngoan ngoãn thuận theo, nhớ lại một biển lửa choán hết tầm mắt, nhẹ giọng hỏi:"Không phải hai người canh chừng ở Chiêu Dương hay sao? Là kẻ nào phóng hỏa?"

Hai người được Mặc Chiêu nhờ cậy canh chừng ở Chiêu Dương cung, đề phòng bất kỳ kẻ nảo ủ sẵn mưu đồ xấu, dù có phải Chu Vũ đế hay không, việc trọng yếu nhất cần làm là cứu Lăng Tử Hàm ra ngoài trước. Cuối cùng, Lăng Tử Hàm không tránh nổi thương tích, ngay cả A Bảo cũng suýt chút bỏ mạng. Cũng may nàng đã bôi sẵn hương liệu trên người, nếu như chậm hơn một chút, A Bảo không tìm được nàng, Mặc Chiêu thật chẳng dám nghĩ thêm nữa.

"Là chúng ta đã quá sơ sót."

Hai người Sở Ngân quay ra nhìn nhau, không khó để nhìn thấy sự tự trách trong mắt cả hai. Sở Diêm ngồi xuống ghế, tay bực bội đập mạnh xuống bàn:"Phân nửa người của hoàng cung đều bị kẻ khác mua chuộc. Còn có ám vệ không biết do ai cử đến, giống như đã biết sẵn có hai người chúng ta bảo vệ Lăng Tử Hàm vậy."

"Là Đổng Phu."

Mặc Chiêu nhíu mày nói.

Chỉ cần nghe tới đây, Mặc Chiêu đã gần như có thể khẳng định chắc chắn. Nếu như việc nàng trà trộn trong đám thị vệ chỉ là đoán bậy đoán bạ, vậy thì lão già đó rất có thể vì không biết rõ tung tích của nàng nên mới giăng một mẻ lưới. Mà hai con cá lão săn đuổi, nàng, hay Lăng Tử Hàm, con cá nào lọt lưới đều mang theo giá trị. Có thể chắc chắn một điều, lão ta biết rằng nàng thế nào cũng sẽ không bỏ rơi Lăng Tử Hàm.

Mặc Chiêu đương nhiên không trách hai người Sở Ngân, có trách thì trách nàng quá mức sơ sót mới để mọi chuyện lỡ dở, tặng cho lão già kia một cơ hội thừa nước đục thả câu.

Sở Ngân đang xoa đầu nàng cũng phải dừng lại động tác:"Đổng Phu? Ý muội là thừa tướng Đông Phong?"

Mặc Chiêu gật đầu:"Là lão ta."

"Lại là họ Đổng kia". Cả người Sở Diêm bao trùm bởi sự lạnh lẽo, y khoát tay:"A Chiêu, chỉ cần muội nói một câu, ta cho một mồi lửa đem cả phủ đệ của lão ta đốt sạch."

"Đừng có manh động". Sở Ngân vừa nghe đã gạt đi:"Nếu như lão ta đoán được chúng ta sẽ đến cứu Lăng Tử Hàm, chưa chắc đây không phải là liên hoàn kế, dụ chúng ta lao đầu vào một cái bẫy khác. Dù sao, lão ta hận A Chiêu không phải mới chỉ một ngày."

Nói cũng không sai. Tính cả Đổng Kỳ và Đổng Trác gộp lại, lão ta với nàng có thể nói là thù sâu như biển. Sơ sẩy một lần, cũng không có nghĩa là mặc người khác tự tiện bài bố. Không phải Mặc Chiêu không muốn động đến Đổng Phu, càng không phải không dám. Chỉ là, việc này liên đới tới rất nhiều người. Nếu như xử lý không tốt, người khác cũng sẽ bị nàng liên lụy.

Mặc Chiêu day day bên thái dương đau nhức. Sở Ngân nhíu mày kéo tay nàng xuống, tự mình thay nàng day nhẹ, Mặc Chiêu thoải mái đến mức tựa người vào thành giường, thở ra một hơi thật dài. Nếu là Mặc Chiêu của mấy năm về trước, có liều mạng cũng sẽ tìm đến Đổng Phu phân rõ phải trái.

Còn hiện tại, nàng trước tiên phải làm rõ một vài chuyện.

"Ngân Tử, A Diêm, hai người giúp ta đi điều tra một việc."

Sở Diêm gật đầu:"Muội nói đi."

"Ta nghi ngờ."

Mặc Chiêu hồi tưởng những điều từng mắt thấy tai nghe, nghiêm túc nói.

"Lương Ngọc Lâm không phải là mẫu thân của Lăng Tử Hàm."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv