Nghe lời Chu Vũ Đế, Đổng Phu hơi cúi người, không nhanh không chậm đáp.
"Tạ hoàng thượng quan tâm. Đúng là thân thể lão thần mấy ngày nay không tốt. Thế nhưng nghe tin sứ thần Bắc Lương ở Đông Phong mất mạng oan uổng, lão thần nghỉ ngơi không yên, không thể để hoàng thượng và thái hậu một mình ưu sầu."
"Ồ. Là như vậy sao?"
"Thừa tướng quả là có lòng". Chu Vũ Đế gật gù khen, lại nói:"Ngươi dù sao tuổi cũng đã cao, nếu thân thể có bệnh, tốt nhất lên ở nhà nghỉ ngơi cho tốt. Trẫm đã tìm được kẻ gian, sớm muộn gì cũng sẽ bắt được hung thủ."
Không biết có phải ảo giác hay không, Mặc Trần luôn cảm thấy trong lời quân vương như có ý đuổi khách. Thừa tướng đương triều nổi danh Đông Phong, có người đồn, Chu Vũ Đế sủng ái thừa tướng, đúng là dưới một người mà trên cả vạn người. Nhìn tình hình này, Mặc Trần lại nhớ tới cái tặc lưỡi của Lăng Tử Hàm trước kia. Y nói, quan nào thì quan, y chẳng quan tâm chuyện trong triều, cũng chẳng giỏi hay đoán ý vua. Chỉ có một điều, Chu Vũ Đế coi thừa tướng như cái gai trong mắt, không chỉ y, ngay cả bá quan trong triều cũng có thể nhìn ra. Thừa tướng quyền khuynh triều dã, càng ngày càng tỏ vẻ cao ngạo.
Mặc Trần cụp mi mắt, thầm rủa lần. Mặc kệ quan hệ giữa lão và hoàng đế thế nào, mặc lão muốn làm gì thì làm, tốt nhất đừng có xen vào chuyện của y, ít nhất là lúc này.
Kết quả là, ông trời không nghe thấu nguyện vọng của Mặc Trần. Suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu, thừa tướng chắp hai tay sau lưng, từ từ quay người, nhìn y một lượt từ trên xuống dưới. Ánh mắt lão chuyển tới phía sau, trong lòng Mặc Trần bỗng xuất hiện dự cảm chẳng lành.
Lão đi lướt qua người Mặc Trần và sứ giả Bắc Lương, chẳng mấy chốc dừng trước mặt tên nô tài đang bị hai thị vệ đè chặt dưới đất.
"Hoàng thượng, đây có phải kẻ gian mà người nói hay không?"
Chu Vũ đế còn chưa kịp đáp lời, tên nô tài bỗng nhiên nổi sùng, nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, cao giọng rủa:"Cẩu thừa tướng! Đồ hôn quân chó má! Ngươi có giỏi thì giết ta đi!"
Giọng điệu điên cuồng càng khiến linh cảm trong đầu Mặc Trần tụ lại rồi vỡ tan. Cả người y giật nảy, tức tốc quay phắt lại.
Nhưng đã không còn kịp nữa.
Thừa tướng bị chọc giận, một kiếm đâm thẳng qua cổ họng tên nô tài lớn mật. Kiếm sắc rút khỏi, một đường máu đỏ bắn xuống mặt đất. Từng vệt dài ngắn đập vào mắt, Chu Vũ đế trên long ỷ ngây người, một hồi lâu cũng chưa có phản ứng. Không chỉ hoàng đế, những người ở đó đều bị hành động dứt khoát của thừa tướng làm cho kinh sợ.
"Đổng Phu.... ngươi... ngươi..."
Tên thị vệ xác nhận người đã chết, Chu Vũ đế đứng lên rồi ngồi xuống, trừng to mắt, giận đến mức không nói nổi một câu. Còn thừa tướng đương triều thản nhiên vứt kiếm xuống đất, chủ động quỳ gối, sắng giọng thưa:"Hoàng thượng, tên cẩu nô tài dám mở miệng chó mạo phạm tôn nghiêm, nhục mạ long uy, chết cũng chưa hết tội. Nhìn là biết hắn là loại xảo trá, có tra hỏi cũng chỉ thu được mấy lời dối trá xàm ngôn."
Người chết cũng đã chết, đừng nói một lời, đến một chữ cũng không moi ra được. Mặc Trần âm thầm siết chặt nắm tay, không thể ngờ thừa tướng đương triều thực sự ngạo mạn, lại là ngạo mạn tới mức này. Trước mặt hoàng thượng chủ động dùng đao, tự ý giết người, không biết kẻ nào mới là người đang mạo phạm thánh ân. Đổng Phu không đợi hoàng đế mở miệng, tiếp tục nói:"Sở dĩ lão thần vội vã tới đây thế này, đều là nghe được tin tức trong số thị vệ của yến hội có vài kẻ cải trang, âm mưu sát hại thánh thượng, sát hại thái hậu. Long thể quan trọng, lão thần tự ý điều động thị vệ chờ sẵn, mong hoàng thượng bắt lại toàn bộ thị vệ đứng ngoài kia vào trong ngục giam, không để một kẻ nào lọt mất."
Hai từ cải trang làm Mặc Trần giật nảy, phải kiềm chế hết sức mới không khiến bản thân quay về phía sau.
Đều là bởi, ở đó có một người không thể bị phát hiện.
Y nhìn bóng lưng của Thừa tướng quỳ phía trước, lại nhìn lên mặt rồng, đoán chắc hoàng thượng đã giận dữ lắm rồi. Còn cả bá quan xung quanh, ai nấy đầu cúi gằm, không dám ho he nửa lời. Thừa tướng quyền hành vượt vua, không có lệnh đã tự động điều khiển thị vệ, nếu việc này mà lọt ra bên ngoài, Chu Vũ Đế ngay cả mặt mũi cũng mất sạch.
Mặc Trần không phải là người duy nhất chú ý tới việc này. Người còn lại, cũng là người Mặc Trần lo lắng nhất ngay lúc này, ẩn mình giữa một hàng dài thị vệ, cố gắng chôn mình vào bóng đêm lạnh lẽo.
Mặc Chiêu.
Nàng quan sát từ đầu tới cuối, mọi chuyện đều đang nằm trong kế hoạch, không hiểu sao bỗng dưng lại nhảy ra một kẻ rắc rối cản đường. Thật lòng Mặc Chiêu không hiểu nổi, nàng kiếp trước đã đắc tội gì với Đổng gia, để rồi không chỉ Đổng Trác, Đổng Kỳ, đến bây giờ, ngay cả lão già này cũng tìm nàng gây phiền toái. Lời mà Đổng Phu vừa nói, Mặc Chiêu nghe rất rõ ràng. Nói nàng không lo lắng là giả, nhưng nếu chỉ là giải về ngục lao, nàng vẫn sẽ tìm cách trốn được. Chỉ có điều, với tình hình hiện tại, Chu Vũ đế chưa chắc đã cho Đổng Phu sướng tay làm bừa.
Trước mặt sứ thần các nước, lão không chừa cho đế vương một chút mặt mũi đã là điều không thể chấp nhận, chưa kể đến thái độ trịch thượng không vừa mắt. Nếu Mặc Chiêu không nhìn lầm, trên mặt Dương Ngọc là vẻ kinh ngạc hiếm thấy, sau đó là nụ cười mỉm đầy giễu cợt. Dường như cảm nhận được có ai đó đang quan sát mình, Dương Ngọc nâng mi, khẽ quay đầu nhìn sang, ánh mắt sắc bén giấu dưới nét cười hiền hòa.
Cảnh giác thật cao.
Mặc Chiêu thầm cảm thán, đồng thời thu hồi ánh mắt, yên vị đứng thẳng người. Nàng lúc này có hơi hối hận, lẽ ra nên nghe theo lời Ngân Tử, không nên mạo hiểm tới nơi đây thăm dò. Ai mà ngờ được tài ăn nói của Tiểu Tứ lại tốt đến như vậy, nàng chỉ đưa tới vài ám hiệu, y không những nắm bắt, còn có thể từ một suy mười. Mặc Chiêu mím môi, cố gắng đè thấp giọng, hướng người bên cạnh run run nói:"A Tử, bụng ta không hiểu sao đau quá. Có phải là do lúc nãy ăn màn thầu của ngươi không... Ngươi rốt cuộc lấy cái đó ở đâu thế...."
Người tên A Tử rón rén quay sang nhìn Mặc Chiêu, dưới mắt thiên tử không dám nhìn lâu, chỉ thấy hai hàng lông mày y nhíu chặt:"Đau bụng sao? Ta cũng có ăn mà. Đều là lấy từ nhà bếp, những người khác cũng là ăn cái này. Tiểu Ngạch, ngươi cố nhịn một chút... cố nhịn một chút."
"Không được không được". Cả người Mặc Chiêu gần như lảo đảo, ôm bụng rên rỉ:"A Tử. Ta đi nhà xí một chút. Chỉ một chút thôi. Nếu không nhịn được mà.... mà bậy ra đây thì ta... không phải, cả ta và ngươi, thế nào cũng sẽ bị chém đầu."
Vừa nghe thấy có thể bị chém đầu, A Tử run bắn cả người. Nghĩ một lúc liền nhích sang, phẩy phẩy tay:"Ngươi đi mau đi mau. Chút nữa trưởng thị vệ có hỏi, ta sẽ thay ngươi báo lại."
Mặc Chiêu ôm bụng lùi về sau, dần ẩn mình vào bóng đêm dày đặc. Ánh trăng mờ không soi rõ nụ cười đắc ý trên môi nàng, giữa hai hàng thị vệ liền kề, không một ai rảnh rỗi để ý có người rời đi.
Ngoại trừ một người.
Dương Ngọc đặt chén rượu xuống bàn, giữa khoảng yên lặng, tiếng vang tạo ra không hề nhỏ, có cảm giác như người cầm chén đang vô cùng vội vã. Trên thực tế, Dương Ngọc không hề vội, cũng chẳng hề có chuyện quan trọng. Nàng chỉ là quá mức nhàm chán, không ngờ một chuyến tới Đông Phong có thể gặp được chuyện thú vị thế này.
Nhưng nếu chỉ thế này, nàng chơi còn chưa đủ.
"Hoàng thượng, cho phép Dương Ngọc gan lớn chen ngang. Thừa tướng đại nhân nói không sai, Dương Ngọc luôn có cảm giác có người từ phía thị vệ nhìn về phía ngài, ta vừa quan sát, hắn ta thấy thừa tướng đại nhân nhắc đến chuyện này liền nhanh chân bỏ trốn. Mong hoàng thượng mau cử người bắt lại!"
Thái hậu vừa nghe liền ngạc nhiên che miệng:"Dương tướng quân. Thật sự có thích khách trà trộn hay sao?!"
"Bẩm thái hậu, đúng là như vậy."
"Thái hậu đừng sợ". Sứ thần Nam Nguyệt đã lên tiếng, Chu Vũ đế không thể không để tâm. Lão trước tiên trấn an Thái hậu, sau đó quát lớn:"Người đâu, mau bắt kẻ gian lại cho trẫm!"
Bởi vì không muốn người khác phát hiện, Mặc Chiêu không sử dụng Lăng Ba, từng bước từng bước đều cực kì chậm rãi. Nàng tai thính mắt tinh, mấy lời cần nghe đều nghe được, sau khi ngạc nhiên cũng chỉ có thể rủa bậy một tiếng, ngay cả quay đầu cũng không dám, dùng hết tốc lực chạy về phía trước. Hành tung bại lộ, không chỉ thị vệ bình thường, không ít ám vệ của thừa tướng cũng chia nhau bám theo Mặc Chiêu. Không biết lão già đó nghe được từ đâu, hay đoán chắc nàng sẽ xuất hiện, những ám vệ cử tới đều không phải loại thường. Mặc Chiêu cũng không phải loại người vô dụng, nếu không phải không muốn dây dưa, nàng nhất định sẽ cho đám người này một trận ra trò. Có trách thì trách thời cơ không đúng, trước tiên chỉ có thể liều mạng chạy trốn. Hai người Ngân Tử ở Chiêu Dương cung, có lẽ rất nhanh sẽ nghe được động tĩnh.
Hoàng cung rộng lớn, mặc dù đã nhớ kĩ sơ đồ mà Sở Ngân vẽ lại, Mặc Chiêu vẫn cảm thấy có chút nuốt không trôi. Thị vệ ở khắp mọi nơi, nàng rẽ trái rẽ phải, đằng trước đằng sau đều có thể gặp người. Mặc Chiêu nấp trong một góc khuất, âm thầm đem cả nhà Đổng Phu ra rủa một trăm tám mươi tám lần. Còn cả Dương Ngọc gì đó, người này nàng nhớ kỹ, tốt nhất nàng ta đừng có xuất hiện trước mặt nàng một lần nữa.
Đương lúc suy nghĩ, Mặc Chiêu bỗng cảm nhận một luồng khí tức đột ngột tiến gần. Nghĩ là ám vệ, nàng theo phản xạ vung tay, hỏa diễm chuẩn bị hình thành lại bị một lời ngăn lại.
"Là ta."
Cánh tay trong bóng tối kéo giật nàng về phía y. Đúng lúc hai người di chuyển về phía sau, lẩn vào một khe hẹp, nơi Mặc Chiêu vừa đứng có vài thị vệ nhảy xuống. Hai người Mặc Chiêu đồng loạt đè lại khí tức, cho đến khi không còn ai mới dám nhẹ nhàng thở ra. Người kia mở miệng trước:"Ta đã cảnh báo ngươi rồi. Hoàng cung không phải nơi muốn đến là đến."
Giữa khe hở rất hẹp, người Mặc Chiêu lại dính chặt vào người y lần nữa. Nàng hơi hơi nhích người, không đáp mà hỏi lại:"Ngươi làm sao mà nhận ra là ta?". Trên mặt nàng có tô than đen, trang phục trên người cũng là trang phục thị vệ, người này làm sao chỉ liếc mắt đã nhận ra vậy chứ.
Mặc Chiêu lùi về một bước, Lâm Hiên tiến sát tới một bước. Ngữ điệu y cố chấp, vẫn là vẻ lạnh lùng thường ngày:"Ngươi lẽ ra không nên tới đây."
"Dù sao cũng đã tới". Nhớ tới gì đó, hàng mày trong bóng tối của Mặc Chiêu nhướng cao, tò mò hỏi:"Tiểu Hiên Tử, ta còn tưởng ngươi là tới bắt ta cơ đấy. Không sợ chủ tử của ngươi trách phạt hay sao?". Lời này là thắc mắc thật lòng. Từ trước tới nay, Mặc Chiêu chưa từng nghĩ tới việc Lâm Hiên sẽ đứng về phía nàng. Dù là nàng, hay là Lăng Tử Hàm đi chăng nữa.
Lâm Hiên hơi gắt lên:"Đừng có gọi ta như thế!"
"Không gọi thì không gọi". Nói thì nói thế, Mặc Chiêu bĩu môi, cố chấp gọi thêm vài lần nữa. Nàng có nói gì đâu, tên mặt lạnh đang yên đang lành, sao tự nhiên lại bực bội như vậy không biết.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, mỗi khi nàng mở miệng nói, hơi thở ấm áp ở ngay trước mặt. Trong bóng tối, mùi hương khiến thần trí Lâm Hiên cơ hồ mê muội. Một khoảnh khắc vuột mất khống chế, y vươn tay nắm cằm Mặc Chiêu, dùng giọng điệu chưa từng có trước đây nhẹ nói.
"Ta đã bảo ngươi đừng gọi ta như thế."
"A Chiêu."