Sở Diêm hành động rất nhanh, tới khi đứng vững trên đài đấu, Đỗ Nhị mới kịp thời phản ứng.
Trận tỷ thí bất ngờ níu lại không ít người vừa định rời đi, sự thay đổi ngoài ý muốn khiến Lý Tư cũng cảm thấy kinh ngạc. Nhìn lão đứng dậy, Tô Dịch Thành vừa cười vừa vuốt râu liên tục, dường như đối với đệ tử của Lý Tư còn hứng thú hơn so với đệ tử của chính lão:"Tên họ Sở kia khá lắm. Lão Lý này, dù sao Đỗ Nhị cũng là đệ tử lâu năm, không thể ngay cả một tân đệ tử cũng không thắng nổi chứ."
Tuy rằng không biết tại sao người Đỗ Nhị thách đấu đến cuối lại đổi thành Sở Diêm, trong lòng Tô Dịch Thành vẫn vô cùng hứng chí. Kịch hay đã bày sẵn trước mắt, không cẩn thận nhìn xem thật sự là quá uổng.
Quan hệ của lão với Lý Tư không ai không biết, mỗi lời nói ra đều mang theo thâm ý, hơn nữa còn không phải ý tốt, ít nhất đủ để khiến Lý Tư bức bối trong lòng. Nếu như Tô Dịch Thành không mở miệng, cho dù Đỗ Nhị có thua, Lý Tư cũng có thể mắt nhắm mắt mở. Tô Dịch Thành đã ẩn ý châm chọc, Lý Tư không thể coi như không thấy.
Người bối rối nhất phải kể đến Đỗ Nhị. Y vào Thánh Môn đã lâu, nhưng không phải trực tiếp thi vào, mà là do quan hệ với Đỗ Sách nên từ nhỏ đã được vào trong Thánh Môn học tập. Người quan sát bên dưới càng ngày càng đông, không chỉ người từ bên ngoài mà còn không ít đệ tử Thánh Môn cùng các đại trưởng lão, một trận thua là đủ khiến y mất hết mặt mũi.
Đỗ Nhị hít sâu một hơi, tự nhắc bản thân phải lấy lại bình tĩnh.
Đối lập với y, Sở Diêm chỉ mải mê nhìn về một hướng ngay dưới đài, người kia dùng khẩu hình miệng nói gì đó, y hiểu ngay, dùng một nụ cười thật tươi đáp lại. Sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cuối cùng dừng lại trên gương mặt Đỗ Nhị, bâng quơ hỏi:"Có lẽ nên bắt đầu rồi nhỉ?"
Đỗ Nhị trầm giọng:"Ngươi muốn thế nào?"
"Lời ấy sai rồi". Sở Diêm xoay xoay cổ tay, không cho là đúng sửa lại:"Ngươi nên nhớ, ngươi mới là người chủ động muốn thách đấu A Chiêu, một câu này nên là ta hỏi ngươi mới phải."
"Nói đi, ngươi ban đầu muốn gì ở A Chiêu?"
"Mà..... chuyện này dù sao cũng không còn quan trọng nữa."
Không đợi Đỗ Nhị đáp lời, Sở Diêm đã thu lại nụ cười. Ánh mắt trêu cợt giờ lạnh lẽo như băng, y gằn giọng:"Trận đấu này, ngươi không muốn đấu cũng phải đấu!"
"Tiếp chiêu đi!"
Theo lời y, một ngọn lửa từ trong lòng bàn tay dần dần được hình thành, hỏa diễm màu đen tuyền hóa thành quang cầu lớn lơ lửng ngay trước mắt. Đỗ Nhị không phải người duy nhất lần đầu được chứng kiến hỏa diễm mang sắc đen khác thường, y tò mò, nhưng Sở Diêm không cho y thời gian nhìn lâu. Áp bức lạ kì từ quang cầu ép y tập trung ngay tức khắc, hồn lực trong cơ thể được gọi ra rồi từng chút hóa hình.
Đỗ Nhị cũng là ma pháp sư hệ hỏa. Hỏa diễm màu đỏ dưới hình dạng quang cầu lớn chừng quang cầu của Sở Diêm, sức mạnh tỏa ra bên ngoài dường như không hề thua kém. Chỉ có bản thân Đỗ Nhị biết được y chỉ dùng đến bảy phần sức lực, chiêu đầu tiên hoàn toàn mang theo ý dò xét. Con người Sở Diêm cực kì bí ẩn. Hỏa Diễm màu đen, không thể nhìn thấy màu sắc của hồn lực, Đỗ Nhị không thể nhìn thấu thực lực của người này.
Hai quang cầu va thẳng vào nhau, người ở dưới tròn mắt nhìn lên, chỉ nghe "Oanh" một tiếng, cả người Đỗ Nhị bị đẩy lùi về sau hai bước.
Bàn tay Lý Tư tức thời bấu chặt lấy thành ghế.
Đỗ Nhị cả kinh nhìn xuống hai bàn tay rát đỏ, rõ ràng chỉ là hồn lực va chạm, không hề tiếp xúc trực tiếp đã có thể khiến y bị thương.
Đây... đây là....
Sở Diêm cười nhạt, kể cả khi Đỗ Nhị đã bị thương, y không hề có ý định dừng lại. Cầu lửa một lần nữa đánh tới, Đỗ Nhị đã nếm thử tư vị của quang cầu, trong thời gian ngắn ngủi nhận thức rõ ràng Sở Diêm mạnh đến mức nào. Hồn lực cường đại đến mức này là lần đầu tiên Đỗ Nhị chứng kiến, y huy động hồn lực thử đánh trả, cả người lại bị đánh lùi về sau vài bước nữa.
Một mồi lửa bén thẳng vào vạt áo, Đỗ Nhị cả kinh, nhảy lên như vịt.
Bên dưới truyền tới một tràng cười.
Sở Diêm không ngừng dồn Đỗ Nhị vào góc, không giống như cách đánh khôn ngoan thông thường, y tấn công chớp nhoáng, không một phút giây lơi là. Mỗi lần Đỗ Nhị định mở miệng, y đều sẽ dùng hỏa diễm chặn lại, không ngừng không nghỉ. Đỗ Nhị ban đầu không hề có ý định nhận thua, đến giờ khắc chật vật này mới biết, ngay cả việc nhận thua Sở Diêm cũng đang muốn cản lại.
Hai tay Sở Diêm chập lại, ánh mắt tối đi. Quang cầu thoắt cái phóng lớn rồi tách ra trăm mảnh, bủa thành một chiếc lưới rộng đủ chiếm nửa khán đài. Đỗ Nhị vừa dập lửa bén đuôi, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cảnh này.
Sở Diêm dùng khẩu hình miệng nói gì đó. Người bên dưới không thể nhìn thấy, chỉ có Đỗ Nhị đối diện y, đọc được hai chữ, nửa bên mặt thoắt cái tái ngắt.
"Chết đi!"
Đòn này là đòn chết.
Sở Diêm vung mạnh tay, chiếc lưới rộng đánh thẳng về phía Đỗ Nhị, không còn đường cho y trốn tránh. Hồn lực xung quanh Đỗ Nhị bị uy áp của Sở Diêm đánh tan, Đỗ Nhị cuống đến mức không thể huy động được hồn lực. Cảm giác nóng bỏng ngày càng đến gần, y nhìn xung quanh, mắt đảo lúng liếng, cắn chặt môi dưới như thể đã đưa ra quyết định.
Vào giây phút quan trọng, Đỗ Nhị tung người nhảy lên.
Người bên dưới lại đồng loạt "Ồ" lên một tiếng nữa.
Trực Dương mở to mắt, chớp nhanh vài lần để chứng tỏ bản thân không nhìn lầm.
Nhảy khỏi đài đấu?!
Thà mất mặt cũng không muốn mất mạng, thì ra chính là ý này sao.
Người tự động nhảy khỏi đài đấu, không phải bị đánh bay mà là chủ động rời khỏi, hành động này so với một lời nhận thua còn khó tin hơn nhiều. Hỏa diễm màu đen tan đi rất nhanh, Sở Diêm đứng trên đài, tỏ ra cực kì ngạc nhiên, trong mắt lại thấp thoáng ý vị trêu đùa.
"Tên này...". Sở Ngân không nói hết câu, có lẽ cũng không biết nên cảm thán thế nào mới phải. Y chỉ biết, Lý Tư đang ở đây, Sở Diêm có làm khó đến mấy cũng không thể giết được Đỗ Nhị, còn Đỗ Nhị sẽ bị hành động vô thức khi nãy dìm chết trong những lời đàm tiếu.
Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, y đã nghe thấy tiếng hô đầy chế nhạo.
"Còn tưởng thế nào... hóa ra là nhát như chuột!"
"Không phải người này là đệ tử của thất trưởng lão Lý Tư sao, sao có thể hèn đến thế chứ!"
Lý Tư cũng không nghĩ đến việc Đỗ Nhị vậy mà lựa chọn nhảy khỏi đài. Bàn tay lão đập mạnh xuống thành ghế, giận đến tái mặt:"Đồ vô dụng!"
Nhìn lão hằm hằm gắt, Sở Ngân hơi lắc đầu, đúng lúc nghiêng người thấy Mặc Chiêu khoanh tay, cười mỉm đầy thỏa mãn, không hề có biểu hiện ngạc nhiên hay bất ngờ. Y giật mình, mơ hồ lý giải được:"Là ý của muội?"
Mặc Chiêu nhún nhún vai:"Oan uổng quá. Y nhảy khỏi đài là ý của y, sao lại là ý của muội chứ."
Sở Ngân thiếu điều bật cười, thảo nào vừa nãy thấy nàng dùng khẩu hình miệng nói với Sở Diêm gì đó. Y sờ sờ phần thịt mềm bên eo nàng, tặc lưỡi:"Phải rồi, A Chiêu của ta đâu có ranh ma đến thế đâu nhỉ?"
Nàng ranh ma?
Mặc Chiêu bị hai từ này thu hút sự chú ý:"Vậy là tốt hay xấu?"
Sở Ngân học theo nàng lắc đầu:"Không có tốt hay xấu."
Đương lúc Mặc Chiêu khó hiểu, y cười cười, nói tiếp:"Đối với ta, chỉ có là của muội hay không phải của muội."
Nghe thấy lời này, hàng mi dài của Mặc Chiêu chớp nhanh vài lần, nàng mím môi, khóe môi không tự chủ được nhếch lên. Ngay cả khi đã cố gắng nghiêm mặt, nụ cười tủm tỉm vẫn không thể giấu nổi.
Nắm tay kề miệng, Mặc Chiêu giả bộ ho khan hai tiếng:"Hồ ly lúc nào cũng như vậy à?"
"Như thế nào?"
"Miệng ngọt như đường."
Sở Ngân bật cười:"A Chiêu, ta sẽ xem đó là một lời mời đấy."
Lời mời?
Sở Ngân hạ thấp đầu, Mặc Chiêu cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào một bên tai, theo phản xạ nghiêng người sang từng chút. Sở Ngân không để nàng trốn, nhích lại thật gần, mắt hồ ly nheo lại, chậm nhả ra từng chữ:"Không phải muội thích ăn đường lắm sao?"
Miệng ngọt như đường.
Muội thích ăn đường.
Chẳng khác nào nói... chẳng khác nào nói...
Mặc Chiêu đỏ bừng mặt, quẫn bách véo mạnh vào người y:"Nói linh tinh!"
Sở Ngân càng cúi thấp đầu hơn, mấy kẻ trước mặt đều đang chú ý đến Đỗ Nhị, không còn ai rảnh rỗi để tâm đến hai người bọn họ. Vừa định trêu đùa thêm vài câu, một bàn tay to từ đâu chen vào giữa hai người. Mặc Chiêu theo mu bàn tay nhìn sang, lập tức thấy gương mặt cau có của Sở Diêm, nghe y ấm ức tố cáo:"Ta thì bận bịu dạy dỗ tên nhóc kia một trận. Hai người lại ở đây liếc mắt đưa tình."
Chua lè chua lét.
Vừa nói vừa chen vào giữa hai người, ánh mắt xoáy chặt vào một bên má hây đỏ của Mặc Chiêu, đầu quay như trống bỏi:"Nói gì mà vui vẻ quá vậy?"
Sở Ngân bị y làm cho chóng mặt, thẳng tay đè lại, nhoẻn miệng cười:"A Chiêu nói muốn ăn đường."
Sở Diêm càng thêm khó hiểu:"Đường?"
Không nghe thì thôi, Mặc Chiêu càng nghe, hai má càng đỏ lên. Sở Ngân vẫn chưa chịu buông tha, bàn tay ở sau lưng Sở Diêm lén lút vuốt ve một bên eo nàng:"Yên tâm, nhất định sẽ cho muội ăn đủ."
Mặc Chiêu mím môi, né tránh ánh mắt trần trụi của ai đó. Người này không những là một con cáo, còn là một con cáo lưu manh. Chỉ cần nàng tỏ ra yếu thế một chốc, y chưa gì đã trêu đùa đến nghiện.
Nàng nghĩ nghĩ, đột nhiên gọi một tiếng:"Ngân Tử."
"Hửm?"
"Không phải trước đây huynh nói ăn nhiều đường sẽ không tốt sao."
Nhìn vẻ mặt của nàng, Sở Ngân chợt có có dự cảm chẳng lành. Quả nhiên nghe thấy nàng nói tiếp:"Ta hứa với huynh, một tháng tới đảm bảo sẽ không động tới một miếng đường nào hết."
Mặc Chiêu nhìn Sở Ngân từ trên xuống dưới, không chỉ hoàn lại một nụ cười, ngay cả ngữ điệu chậm rãi đáng đánh đòn cũng hoàn lại đầy đủ:"Ngay, cả, chạm, vào, cũng, không."
"..."
Sở Ngân tức khắc thu lại nụ cười đắc ý, có cảm giác như tự lấy đá đập vào chân mình, thật là đau quá đi mất!
Đôi môi mỏng của y vừa định cong lên, Mặc Chiêu đã mỉm cười ngăn lại, trầm ngâm một thoáng, dường như đang cân nhắc gì đó. Sau một lúc, nàng cười nhẹ, từng chữ bổ sung thêm:"Quan trọng nhất là, đồ ngọt nào đó, tốt nhất đừng chủ động đến tìm muội. Huynh nói có đúng không, phụ... thân?"
Đứng một bên đã lâu, Sở Diêm không biết hai người trước mặt đang nói về chuyện gì, chỉ biết rằng sắc mặt của ai kia càng lúc càng không tốt. Mà với y, chỉ cần thế là đủ.
Y cười khoái trá, kéo Mặc Chiêu đi, để lại Sở Ngân đứng đực mặt, xem ra bị hai từ của Mặc Chiêu dọa cho không nhẹ.
Vừa bước được hai bước đã bị một người chặn lại. Trực Dương chắp hai tay, cười nói:" Sở Diêm, Sở Ngân, Mặc Chiêu, sư phụ nói muốn gặp ba người."
"Sư phụ ngươi là...?"
"Sư phụ ta là thất trưởng lão Tô Dịch Thành". Trực Dương đáp.
Phải rồi, sau ngày hôm nay ba người sẽ chuyển đến thánh môn, những đệ tử sẽ được các đại trưởng lão lựa chọn trước, sau đó mới đến những trưởng lão dưới quyền. Nụ cười trên môi Mặc Chiêu nhạt đi vài phần, không dấu vết huých nhẹ vào người Sở Diêm.
Sở Diêm hiểu ý, áy náy nói:"Trực Dương, phiền ngươi báo lại với trưởng lão, A Chiêu bị thương không nhẹ, ta đưa đệ ấy về nghỉ ngơi trước, ngày mai chúng ta nhất định sẽ đến bái phỏng."
Y vờ như nhìn ra xung quanh, đè thấp giọng xuống:"Đỗ Nhị dù gì cũng là đệ tử của Lý trưởng lão, nếu bây giờ chúng ta đi gặp Tô trưởng lão, có vẻ như không được hay lắm. Trực Dương, ngươi cứ nói lại với Tô trưởng lão, trưởng lão nhất định sẽ hiểu."
Trực Dương nghĩ cũng thấy đúng, không cố chấp thêm nữa, chào một tiếng rồi xoay người rời đi.
Mặc Chiêu nhìn theo bóng lưng y, một chút vui vẻ vừa mới có được đều đã bay sạch.
"A Diêm, nhắc nhở mấy người A Thành làm việc nhanh lên một chút. Còn có những thông tin mà ta đã viết ra đều phải nhanh chóng điều tra. Kể từ ngày mai, bằng mọi giá chúng ta cũng phải lấy được bản danh sách kia."
Sở Diêm nghiêm túc gật đầu:"Ta đi làm ngay."
Tối hôm đó, Mặc Chiêu ăn rất ít, dùng bữa xong liền nhốt mình trong phòng, không ngừng viết gì đến tận khuya. Nàng mải mê đến mức Sở Ngân bước vào từ lúc nào cũng không biết, đến khi cảm thấy một bờ ngực rộng áp vào sống lưng mới giật mình.
"Huynh đến từ bao giờ thế?". Mặc Chiêu không dừng bút, vừa viết vừa hỏi.
"Đã lâu lắm rồi". Sở Ngân giúp nàng vén tóc ra sau tai:"Sớm mai còn phải đến gặp Tô Dịch Thành, đi ngủ chút đi."
Dường như đang tập trung suy nghĩ gì đó, Mặc Chiêu bâng quơ đáp một tiếng, động tác trên tay vẫn không hề dừng lại. Sở Ngân thở dài:"A Chiêu."
"Biết rồi mà phụ thân."
Ở nơi Mặc Chiêu không thấy, hai mắt Sở Ngân trợn to. Y nghiến răng, bế thốc Mặc Chiêu lên, ba bước thành hai bước đi đến bên bên giường, hiếm khi không thương hương tiếc ngọc ném phịch nàng xuống. Mặc Chiêu còn ngơ ngác chưa hiểu gì đã cảm thấy một thân thể cao lớn đè lên người, đè đến phát nặng.
Trong phòng chỉ có vài chiếc đèn cầy, không sáng lắm, cặp mắt của Sở Ngân lại sáng đến lạ thường. Y nhướng cao đôi mày vốn đã dài đậm, đe doạ:"Nha đầu thối, muội thử nhắc lại hai từ kia nữa xem."
Mặc Chiêu mở to mắt:"Trùng hợp thật đấy, trước đây phụ thân cũng thường gọi ta là nha đầu thối..."
Nàng còn chưa dứt lời, Sở Ngân đã ở bên cổ nàng cắn mạnh xuống. Mặc Chiêu ăn đau, không thể tin kêu lên:"Còn cắn nữa. Huynh là cẩu đấy à?!"
Không thèm đáp lời, Sở Ngân vùi đầu bên cổ nàng, từng lần cắn mạnh đổi thành day nhẹ rồi mút mát. Cảm giác cúc áo bên cổ bị tháo ra, sau đó là ba cúc áo bên ngực, Mặc Chiêu cả kinh:"Quân tử động khẩu không động thủ, huynh buông ra trước đã."
"Quân tử?"
Sở Ngân ngẩng đầu lên:"Ta không phải quân tử."
Huống hồ, quân tử cũng bị nha đầu thối này làm cho tức chết.
Vạt áo ngoài bị đẩy ra, bàn tay to linh hoạt chui vào vạt áo trong, sờ thấy một lớp vải bọc mềm mại. Động tác của Sở Ngân hơi ngừng lại, nhưng chỉ một thoáng, rồi y tiếp tục dùng đầu ngón tay lướt nhẹ trên người Mặc Chiêu, một lần vuốt xuống là làn da mềm mại bên hông, không còn giống như buổi chiều có lớp vải dệt ngăn cách, trơn mượt như lụa.
Mặc Chiêu vừa vội vừa ngượng tóm lấy tay y:"Ngân Tử!"
Sở Ngân nhướn người muốn hôn nàng.
Mặc Chiêu cuống lên, nghiêng đầu tránh:"Ngân Tử!"
Sở Ngân vươn tay giữ chặt đầu nàng, môi nhanh chóng phủ lên, động tác vội vã:"Muội không muốn ăn đường cũng được."
"Huynh muốn ăn."