Mặc Chiêu nằm úp sấp trên vai Triệu Tử Khiêm, một cơn đau nhói từ ngực truyền tới kiềm nén tiếng ngăn cản chuẩn bị bật khỏi miệng. Triệu Tử Khiêm đã bắt đầu di chuyển, bước đi rất chậm, từng bước đều yên ổn vững vàng. Không thể phủ nhận, tính tình y lạnh nhạt, cảm giác mang đến từ sau tấm lưng rộng lại vô cùng hiền hòa.
Cẩn thận ngẫm lại, đây là lần đầu tiên Mặc Chiêu xuất hiện trước mặt Triệu Tử Khiêm với bộ dáng chật vật như thế này.
Mệt mỏi đến mức chỉ muốn thiếp đi một giấc.
"Nghe nói ngươi đã đến sa hoang."
"Ừ."
"Ta không tin Đổng Kỳ có thể làm khó được ngươi. Ngươi đã bị thương trước rồi đúng không?"
Mặc Chiêu lại ậm ừ một tiếng nữa.
"Ngươi..."
"Triệu Tử Khiêm."
"..."
"Im lặng đi."
Triệu Tử Khiêm ngậm chặt miệng, trong phút chốc có cảm giác muốn ném người sau lưng xuống đất. Y hơi thử nghiêng đầu, người nào đó sau khi lầm bầm đã gục xuống, yên lặng ngủ thiếp đi mất. Nhịp thở khe khẽ đều đặn, vậy mà khi nãy còn giãy giụa không thôi.
Triệu Tử Khiêm hiếm khi thở dài, cẩn thận điều chỉnh lại vị trí của người sau lưng, đều đặn đi một mạch về đến học viện. Nếu không sử dụng hồn lực, khoảng cách giữa học viện Đế Đô và thánh môn khá xa, Triệu Tử Khiêm vẫn chầm chậm từng bước, không cố gắng đẩy nhanh tốc độ. Khi về đến nơi, Mặc Chiêu vẫn chưa tỉnh, nói là thiếp ngủ, chẳng bằng nói vì mệt mỏi mà xỉu mất. Triệu Tử Khiêm đành phải cẩn thận đặt y lên giường, chu đáo đắp thêm một chiếc chăn mỏng lên trên. Hai kẻ họ Sở kia lúc nào cũng bám sát Mặc Chiêu, chẳng rời nửa bước, không biết đã xảy ra chuyện gì quan trọng đến mức lại để y một mình trở về trong bộ dạng thế này.
Nhìn căn phòng trống trơn một lượt, ngay cả hai người họ Võng cũng không thấy đâu, Triệu Tử Khiêm hơi do dự, sau đó ngồi xuống bên mép giường.
Có lẽ vì khí sắc tái nhợt, nét mặt Mặc Chiêu yếu ớt lạ thường. Cũng có thể vì cặp mắt sáng đầy linh động bị che khuất đi mất, không còn vẻ ranh ma ẩn giấu đầy gai nhọn. Nhớ mỗi lần Mặc Chiêu gặp y lại châm chọc đôi câu, Triệu Tử Khiêm khẽ cười, vươn tay chọc vào một bên má trắng nõn của nàng:"Ngủ say thế này, bị người ta bắt đi cũng không biết."
Hành động ấy diễn ra vô thức, nhanh đến mức Triệu Tử Khiêm cũng không kịp khống chế. Y ngơ ngác nhìn xuống bàn tay, sau đó tự vỗ thật mạnh vào trán mình.
Bị ma ám....chắc chắn là y bị ma ám rồi.
Nếu không phải thế, y vừa làm cái quái gì đây.
Triệu Tử Khiêm đang mải lầm rầm, bỗng nghe một tiếng gọi mơ hồ từ đầu giường truyền lại.
"....Nước"
Là Mặc Chiêu.
Triệu Tử Khiêm giật mình hồi hồn, trí óc còn chưa kịp hoạt động, cả người đã tự động đứng dậy, đi tới bàn rót một chén nước. Không thể đỡ Mặc Chiêu ngồi thẳng, đành phải ghé miệng chén đổ vào miệng nàng từng chút, cũng may Mặc Chiêu hơi há miệng, từ từ uống vào. Triệu Tử Khiêm vươn ngón tay lau đi chút nước sót lại ở khóe môi, đột nhiên nghe thấy nàng lẩm bẩm:"Ngân Tử... đừng nghịch..."
Ngân Tử? Triệu Tử Khiêm nhíu mày, là đang gọi Sở Ngân?
"Nằm xuống...A Diêm...nằm xuống đi......"
Vừa nói, tay còn thi thoảng vỗ xuống bên cạnh giường.
Người này chắc chắn đang nằm mơ, còn mơ thấy cái gì mà nằm với chả ngồi vậy nữa. Tay của Triệu Tử Khiêm đặt ở gần bị Mặc Chiêu bắt lấy, y giật nảy, còn Mặc Chiêu nhếch miệng cười cười:"Mềm thật.... còn ấm nữa."
Trên trán Triệu Tử Khiêm tựa hồ chảy xuống hai vạch đen. Đừng nói với y, Mặc Chiêu và cái người tên Sở Diêm thường cùng nhau chung giường, cũng bởi vì trong mơ nhìn thấy mới an ổn ngủ say, không hề có một chút đề phòng hay cảnh giác. Suy nghĩ bất chợt này dấy lên trong lòng Triệu Tử Khiêm chút bực bội vô cớ, trước khi y thử rút tay lại, Mặc Chiêu đã tự buông ra trước. Bàn tay nắm lấy cổ áo muốn kéo xuống, ngũ quan nhăn lại dường như rất khó chịu.
Còn muốn cởi y phục nữa sao?
Triệu Tử Khiêm bị hành động này của Mặc Chiêu dọa sợ. Y thử đè lại, Mặc Chiêu hất thẳng tay y ra, mơ thấy gì đó, lóng ngóng kéo cổ áo không ngừng. Y phục của Mặc Chiêu luôn có cổ cao, bên viền cổ có cúc áo, nàng mò tới chỗ đó, lập tức kéo bung hai nút cổ, chẳng mấy chốc lộ ra một vùng cổ trắng nõn, càng ngày càng nhiều.
Triệu Tử Khiêm không hiểu sao cảm thấy cả người nóng bừng, y túm đại chiếc chăn bên cạnh định trùm lên người Mặc Chiêu.
Chiếc chăn chuẩn bị rơi xuống, động tác của Triệu Tử Khiêm dừng lại.
Đều là vì, y vừa nhìn thấy gì đó.
Khuôn mặt vốn hơi đỏ càng trở nên đỏ hơn, cuối cùng biến thành màu xám ngắt.
Triệu Tử Khiêm nắm chặt chiếc chăn mỏng trong tay, qua một lúc, từ từ cúi người.
Chiều hôm đó, có một đệ tử ở Đông viện nhìn thấy Triệu sư huynh từ trong phòng Mặc Chiêu đi ra, thần thái điềm tĩnh như thường. Đến khi đi được một đoạn, bước chân bỗng trở nên gấp gáp giống như chạy trối chết.
Tên đệ tử gãi đầu, lần đầu tiên được chứng kiến vẻ mặt khác của Triệu sư huynh ngoài vô cảm, cảm thấy cực kì quái lạ. Chỉ một lúc sau, phòng của Mặc Chiêu lại có người đẩy cửa bước vào. Lần này là hai người thường xuyên đi cùng với Mặc Chiêu, tên đệ tử thấy không có gì xem nữa, bèn quay người bỏ đi.
Trong phòng, Mặc Chiêu vẫn đang ngủ ngon lành.
Nàng ngủ đến tối, hai người Sở Ngân cũng ngồi đó đợi đến tối. Thời điểm Mặc Chiêu tỉnh dậy, vẫn còn chưa tỉnh hẳn, nằm trên giường mở đôi mắt to. Sở Ngân ngồi bên mép giường, một ngón tay quấn lấy lọn tóc nàng:"Dậy rồi?"
Mặc Chiêu "Ừ" một tiếng, giọng hơi khàn:"Đã là giờ nào rồi."
"Giờ Dậu rồi". Sở Diêm rót cho nàng một chén nước:"Có đói chưa. Võng Dao trở về, ta dặn nàng ta làm ít đồ ăn rồi. Có muốn dùng luôn không?"
Mặc Chiêu đón lấy chén nước, gật nhẹ đầu. Ngủ được một giấc, tinh thần quả nhiên khá hẳn. Sở Diêm đỡ Mặc Chiêu ngồi dậy, lót một chiếc gối mềm sau lưng nàng, xong xuôi mới thở dài:"Muội thật là, dọa bọn ta sợ đến chết khiếp. Tim ta đến giờ vẫn còn đập mạnh đây này."
"Thật xin lỗi."
Nhớ đến vẻ mặt hoảng hốt của Sở Ngân khi đó, Mặc Chiêu áy náy nắm tay y. Một chiêu hỏa diễm lúc đó chỉ là hư chiêu, kim cầu phía sau mới là thực. Chỉ có như vậy mới có thể che mắt được đám người bên dưới, cũng che mắt được đám tay chân của Thánh Môn. Kim cầu đó làm nàng tổn hao hồn lực, nếu không phải khi đó có Triệu Tử Khiêm đỡ lấy...
Triệu Tử Khiêm.
Mặc Chiêu siết chặt ly nước trong tay.
"Khi hai người đến có... có gặp ai không?"
Sở Ngân nhíu mày:"Ý muội là sao."
Mặc Chiêu hơi nhíu mày, day nhẹ vào hai bên thái dương:"Là Triệu Tử Khiêm cõng ta về phòng. Có lẽ... đã đỡ ta vào trong."
Sau đó, nàng liền ngủ mất, còn mơ thấy hai người Sở Ngân hóa thành hình dạng hồ ly cho nàng ôm.
Sau đó... sau đó...
Không có sau đó nữa.
Nàng cái gì cũng không nhớ.
Mặc Chiêu cúi đầu nhìn y phục chỉnh tề trên người, âm thầm thở phào, không hiểu sao vẫn cảm thấy hơi hơi bất an.
Nghe nàng nói, giọng của Sở Diêm thoắt cái nâng lên thật cao:"Triệu Tử Khiêm đưa muội về?"
Sở Ngân nghiền ngẫm nhai nát mấy từ này:"Cõng muội về?"
Tên đó từ khi nào trở nên tốt bụng như vậy rồi chứ.
Sở Diêm vừa nói xong, tự động ngậm chặt miệng, sắc mặt xấu hẳn. Phỏng chừng không phải Triệu Tử Khiêm tốt bụng, mà là vì y luôn lặng lẽ để ý Mặc Chiêu từng chút. Mặc Chiêu thì cho rằng hai người Sở Ngân căng thẳng vì sợ nàng sơ sót để lộ ra gì đó, nhẹ giọng trấn an:"Đừng lo, không có chuyện gì. Đều là do ta cậy mạnh, y thấy ta không đứng vững nên mới chạy tới, sau khi đưa ta trở về liền đi luôn. Y phụ trách Đông Viện, lo cho đệ tử cũng là phải."
"Không phải do muội, là do bọn ta."
Giọng của Sở Ngân tràn ngập hối hận và tự trách. Lẽ ra, bằng bất cứ giá nào cũng không nên để Mặc Chiêu ở lại một mình, nhất là khi nàng còn đang trong tình trạng như thế. Nghĩ xấu hơn, người khi đó ở bên nàng không phải Mặc Chiêu mà là kẻ thù, y lúc này có hối hận cũng chẳng kịp.
Mặc Chiêu lắc đầu. Tình trạng của nàng thế nào, nàng là rõ nhất. Nàng mà muốn giấu, hai người cũng không biết được. Người yêu cầu họ đi cũng là nàng, sao có thể trách họ.
"Ngày mai phải tiếp tục đấu, muội thế này...."
"Không đấu cũng phải đấu."
Tệ hơn nữa, những kẻ còn lại đến ngày mai đều là những kẻ mạnh. Sức khỏe Mặc Chiêu từ trước tới nay luôn rất tốt, không ngờ rằng lần này lại tốn nhiều thời gian để hồi phục, âu cũng là vì không có được mấy ngày nghỉ ngơi an tĩnh.
Bên ngoài đúng lúc vọng lại tiếng mở cửa, Mặc Chiêu ho nhẹ:"Vào đi."
Võng Dao từ bên ngoài bước vào, trên tay là khay điểm tâm vẫn còn tỏa khói nghi ngút. Nàng hơi nhún người:"Chủ tử. Thuộc hạ mang điểm tâm tới."
"Ta biết rồi. Muội đặt lên bàn đi."
Mặc Chiêu vừa xuống giường vừa đáp, nghĩ một lúc lại nói:"Ngân Tử, hai người trở về nghỉ ngơi đi."
Hai người Sở Ngân nhíu mày nhìn nàng, trên mặt viết rõ hai chữ không muốn.
Mặc Chiêu bất đắc dĩ:"Có Dao Dao ở đây rồi. Đừng lo."
Đợi đến khi bóng dáng hai người khuất sau cánh cửa, Mặc Chiêu mới ngồi xuống bàn ăn. Võng Dao giúp nàng múc ra một chén canh, Mặc Chiêu vừa nếm đã kinh ngạc:"Món này là muội nhờ A Nặc dạy sao?"
"Cái này... cái này là do thuộc hạ dùng khiếu thực và hạt sen nấu thử, trước đây khi bà bà mất ngủ, A Đạt thúc hay nấu thứ này cho người ăn. Còn mấy loại bánh này đều là A Nặc dạy thuộc hạ làm". Võng Dao dè dặt hỏi:"Vị... lạ lắm sao ạ?"
"Ngon lắm!". Mặc Chiêu tấm tắc:"Thật đấy, còn ngon hơn A Nặc làm nữa". Huống hồ, Võng Dao còn là vì để ý chuyện nàng mất ngủ mới nấu chén canh này, chỉ cần thế đã đủ để ấm lòng.
Dùng bữa xong xuôi, Võng Dao thu dọn lui ra ngoài. Mặc Chiêu nằm dài trên giường, vì đã ngủ cả chiều, nàng thổi tắt đèn dầu nhưng không còn buồn ngủ, nhàm chán ôm chăn mềm lăn lộn một vòng từ trái sang phải, một vòng lại một vòng cho tới khi cả người nóng bừng. Đúng lúc ấy, từ ngoài cửa lọt vào từng thanh âm tinh tế, tình tang nối tiếp, dần dần dệt nên một khúc nhạc động lòng.
Là Tiêu Dao khúc.
Mặc Chiêu bất ngờ tới mức ngồi bật dậy.
Đây chẳng phải là Tiêu Dao khúc, khúc đàn nàng thích nhất của Nhan Tịch hay sao?
Ánh sáng qua lớp màn hắt lên một nửa gương mặt nghiêng của Mặc Chiêu, hàng mi dài buông xuống vì đắm mình trong cầm khúc. Mặc Chiêu nghĩ ngợi, rồi ngộ ra. Võng Dao xin nàng ở lại quán trọ một ngày, mục đích chính là muốn từ Nhan Tịch học được Tiêu Dao khúc. Mặc Chiêu chỉ không ngờ mới nhắc tới Tiêu Dao một lần, Võng Dao đã dụng tâm ghi nhớ.
Nhìn ra chiếc bóng mờ in trên vệt cửa, Mặc Chiêu khẽ cười.
Tiêu Dao khúc dưới tay Võng Dao, thiếu đi một chút lạnh nhạt, thêm vào một chút bình yên. Từng khắc qua đi, phiền muộn trong lòng như hóa thành hư ảo. Nhờ một khúc này, Mặc Chiêu có được giấc ngủ ngon nhất kể từ khi rời khỏi Dược Cốc cho tới giờ.
----
Ngày hôm sau là ngày tuyển chọn thứ hai của Thánh Môn, từ hai trăm người chỉ còn hơn bảy mươi người, đủ để biết những người ở lại thực lực đến mức nào. Tên được hô đến, Mặc Chiêu vốn muốn đi tới gần đài để bốc thăm, bỗng thấy hai người Sở Ngân tung người nhảy thẳng lên hai khán đài cạnh nhau. Đương lúc nàng còn ngỡ ngàng, nghe thấy Sở Ngân chắp tay, dõng dạc hô vang:"Dương trưởng lão, hai người chúng ta muốn đề nghị thách đấu!"
Những người bên dưới đều vô cùng kinh ngạc.
Hai người Sở Ngân chưa hề nói trước với Mặc Chiêu, chính bản thân nàng cũng ngạc nhiên không ít. Ngạc nhiên qua đi, Mặc Chiêu lập tức hiểu được dụng ý của hai người.
Chẳng thể là gì khác ngoài việc dọn đường cho nàng đi.
Việc thách đấu không phải không có tiền lệ trong những lần tuyển chọn trước đây của Thánh Môn. Chỉ cần chủ động thách đấu hai mươi người, chiến thắng là có thể trực tiếp được thu nhận. Song, số người dám buông lời thách đấu cực kì ít ỏi, trường hợp hai người cùng đề nghị thách đấu lại càng chưa từng có. Nếu như người chủ động nhận lời thách đấu không còn, số còn lại sẽ được chọn nhờ bốc thăm.
Chủ khảo hôm nay là ngũ trưởng lão Dương Lạc, Tô Dịch Thành còn đích thân tới xem, những đệ tử bên dưới đều vì thế mà hứng trí bừng bừng, không ít kẻ đã rục rịch nhảy lên đài. Dương Lạc vừa định cho phép hai lời đề nghị thách đấu của Sở Ngân, ánh mắt thoáng bắt được một thân hình cao lớn khác bất chợt nhảy lên một khán đài khác.
"Ta cũng muốn đề nghị thách đấu!"
Người này vừa nói, cả đám đông đồng loạt "Ồ" lên một tiếng.
Ngay cả Tô Dịch Thành cũng ngồi thẳng dậy.
Tiếng ồn ào tiếp đó như thể muốn vỡ tung khán đài.
"Triệu Tử Khiêm?". Mặc Chiêu không kìm nổi bật thốt lên.
Tại sao ngay cả y cũng....
Đám người còn lại đều chung một ý nghĩ. Những kẻ này chắc chắn điên rồi, ba người cùng thách đấu trong một ngày, là tự cao hay là không sợ chết!
Ba khán đài cạnh nhau, người đầu tiên mặc y phục đỏ thẫm, ngũ quan cương nghị, trên người toát lên thần thái kiêu ngạo như hỏa diễm.
Người bên cạnh, y phục màu lam nhuốm sắc nước, giữa hàng mày vương vẻ lạnh nhạt như băng sơn.
Người cuối cùng, trên người là y phục đen tuyền, thân hình cao lớn, ngũ quan thâm thúy như được tỉ mỉ tạc khắc.
Ánh mắt gặp nhau giữa không trung, dường như thấy được sự đối chọi vô hình.
Sở Diêm bực bội mím chặt môi. Triệu Tử Khiêm, lại là ngươi!
Sở Ngân ném tới một ánh mắt lạnh lùng.
Triệu Tử Khiêm thản nhiên đón nhận ánh mắt của hai người, nghĩ tới gì đó, y quay đầu, tầm mắt hướng xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên người Mặc Chiêu.
Mặc Chiêu cũng nhìn y, thầm nghĩ.
Ánh mắt này vô cùng khác lạ
Mặc Chiêu đã đánh giá quá thấp Triệu Tử Khiêm.
Khoảnh khắc nàng nhận ra điều ấy là khi tiếng huyên náo bên tai lấn át hết thảy thanh âm khác. Khi hai người Sở Ngân xuất hiện, số người ngạc nhiên không ít, nhưng so với phản ứng của đám người bên dưới khi Triệu Tử Khiêm đứng trên đài cao chỉ giống như hạt muối bỏ bể. Ngay cả Tô Dịch Thành vốn đang hờ hững cũng phải căng mắt ra nhìn cho thật kỹ.
Nghe có người nói:"Triệu công tử đã từng được mời vào Thánh Môn đấy."
Mặc Chiêu nghiêng đầu nhìn sang.
"Nhưng huynh ấy từ chối rồi. Hóa ra là muốn tự mình trải qua khảo nghiệm."
"Vậy tại sao phải thách đấu chứ?"
Xem ra Mặc Chiêu không phải người duy nhất thắc mắc vấn đề này. Triệu Tử Khiêm nổi danh không phải chỉ vì thiên phú hơn người, còn là vì tính tình lạnh lùng lãnh đạm. Một kẻ lạnh lùng thực sự, không bao giờ mong muốn đứng trong cái nhìn soi xét của nhiều người cùng lúc, trừ phi có nguyên nhân nào đó ép buộc y phải thế.
Hoặc giả, đều là do y tự nguyện.
Mặc Chiêu cảm thấy khó hiểu, nhưng thực lòng cũng không phải vấn đề quan trọng, nàng không để tâm quá nhiều. Dời mắt sang hai đài bên cạnh, mỗi đài đều đã có một kẻ nhảy lên, cùng lúc tiếp nhận thách đấu. Mặc Chiêu quan sát vô cùng chăm chú, trong lòng lại không lo lắng lắm, dù sao những người đó đều không phải đối thủ của hai người Sở Ngân, nhìn khắp xung quanh cũng chưa phát hiện ra kẻ nào mang luồng khí khác thường.