Mặc Chiêu mở mắt.
Nhìn thấy gương mặt sáng lạn đối diện, nàng hừ nhỏ một tiếng, xoay người quay lưng lại. Cảm giác đau nhức và dính nhớp trên người không ngừng nhắc nhở bản thân đêm qua đã từng phóng túng đến mức nào.
Sở Ngân dán mắt vào tấm lưng trắng nõn trước mặt, ký ức xuân sắc tươi đẹp cứ thế tràn về. Bởi vì Mạc Thiên Di không nói được, tiếng rên nho nhỏ như mèo kêu, càng mỏng manh khiến người ta nổi lên ham muốn chà đạp. Ngay cả Mạc Thiên Di cũng không nhớ được đã cùng y làm bao nhiêu lần, chỉ biết người này đòi hỏi vô độ, lần sau so với lần trước càng thêm nồng nàn, không làm đến lúc nàng nức nở xin tha sẽ không thôi.
Ban đầu đúng là thoải mái, thế nhưng mấy lần về sau, nàng thật là mệt muốn chết rồi.
Sở Ngân vòng tay qua eo nàng:"Dậy nha?"
Mạc Thiên Di lười biếng không muốn, bên tai lại vang lên giọng nói trầm thấp:"Dậy ăn một chút. Trời sắp tối rồi."
Mạc Thiên Di ngồi bật dậy.
Ngày hôm qua khi hai người vào phòng, trời đã sập tối, cũng có nghĩa là nàng đã ngủ suốt một ngày không ló mặt ra ngoài. Vừa nghĩ đến đây, hai má Mạc Thiên Di nóng bừng lên, trừng trừng nhìn hồ ly giảo hoạt mặt đầy thỏa mãn, tay tức tối mô tả:"Chàng sao không gọi ta dậy sớm một chút?"
"Kể cả ta có gọi, nàng dám chắc bản thân có thể dậy được?"
Sở Ngân tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, tầm mắt dừng trên bờ vai trắng nõn phủ đầy vết hôn, dần dần rời xuống nửa bầu ngực trơn mượt vì động tác của nàng mà lấp ló ngoài chăn.
Mạc Thiên Di co rụt người, vội vàng kéo chăn lên che kín, mắt phượng phủ một tầng hơi nước. Người này sao mà dư thừa tinh lực, làm rồi ngủ, ngủ rồi làm, nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng của y, y chẳng lẽ còn chưa thấy mệt? Còn không biết đám người ngoài kia đã suy nghĩ thành cái dạng gì nữa.
Sở Ngân cười trộm:"Lúc nàng ngủ có không ít người tình cờ đi dạo bên ngoài, ta cũng không có đuổi đi đâu."
Mạc Thiên Di cơ hồ nghe nổ lớn một tiếng trong đầu, cầm cái gối bên cạnh ném qua.
"Ngại ngùng?". Sở Ngân bắt lấy cái gối:"Ta nhớ đêm qua có ai đó nhiệt tình vô cùng, còn không ngừng bảo ta chậm lại."
Y bắt đầu bắt chước ngữ điệu của nàng, Mạc Thiên Di không còn nhịn được, dùng cả thân thể nhào qua. Hai người đều chưa mặc quần áo, da thịt tiếp xúc khiến dục vọng của y một lần nữa căng cứng khó chịu.
"Nha đầu thối". Sở Ngân thu lại cười cợt, nói nghiêm túc:"Nếu nàng còn động nữa, ta thật sự sẽ không nhịn được."
Nam nhân mới được khai trai, sao có thể chịu được kích thích của nàng.
Khi hai người quần áo chỉnh tề ngồi trong sảnh chính đã là nửa canh giờ sau.
Bởi vì Sở Ngân trở về, mọi người cùng nhau làm mấy bàn ăn nhỏ. Tay Mạc Thiên Di ở dưới gầm bàn lén lút véo vào chân Sở Ngân, ngượng đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui tọt xuống.
Từ khi nàng bước ra khỏi phòng, ai nấy đều gửi tới vài ánh mắt thâm ý, thiếu điều đem suy nghĩ viết rõ trên mặt.
Võng Dực gắp thức ăn bỏ vào bát của Mạc Thiên Di, bình tĩnh nói:"Buổi tối có lễ hội, có muốn ra ngoài đi dạo chút không?"
Mạc Thiên Di đặt đũa xuống, tò mò huơ huơ tay:"Ngày rằm vừa mới qua không lâu, sao đột nhiên lại có lễ hội?"
"Nghe nói là một số lâu các mở bán bảo vật, có rất nhiều người tới xem". Sở Diêm vừa nói vừa gắp thêm thức ăn vào chén cơm của nàng.
Bốn người cùng gắp, chén cơm rất nhanh đầy ự lên, Mạc Thiên Di bất đắc dĩ cười cười. Nàng gắp cho mỗi người một ít thức ăn họ thích, không đáp mà nhìn sang A Kiện:"Đệ thấy thế nào, có muốn đi không?"
Lần đầu tiểu tử xuống núi, không nên vì nàng mà bỏ lỡ cơ hội thăm thú đó đây.
A Kiện ngậm đầu đũa trong miệng, hai mắt sáng lên:"Có thể chứ?"
"Đương nhiên có thể."
Tiểu tử tuổi nhỏ ham chơi, vẫn nên thoải mái sinh động mới tốt. Mạc Thiên Di nhoẻn miệng cười:"Dùng bữa xong chúng ta cùng đi."
"Tỷ không sợ..."
Ngày hôm nay xuất hiện đúng là ngoài ý muốn, thế nhưng lại là một lần ngoài ý muốn mà Mạc Thiên Di nguyện ý chấp nhận. Nàng mỉm cười:"Đệ sợ sao?"
"Chuyện cười". A Kiện khinh thường nhếch môi:"Từ nhỏ đến lớn Hoa Thần Vũ chưa từng biết chữ sợ viết như thế nào."
Mục Lăng nhai miếng thịt dê trong miệng, bật cười khanh khách:"Quan trọng là vào những ngày thế này, đế đô mỹ nữ như mây, tiểu chủ nhân có thể thuận tiện tìm kiếm một vực chủ phu nhân, cũng tính là một công đôi việc."
Phùng Hoan cũng là lần đầu tới đế đô Đông Phong, hứng thú hỏi:"Vị huynh đệ này có vẻ như rất quen thuộc phong tục đường xá của nơi này?"
"Đó là đương nhiên. Những nơi khác ta không nói, riêng đế đô Đông Phong Mục Lăng ta không chỗ nào không biết."
"Nhiều mỹ nữ lắm sao?". Minh Nguyệt dịu dàng cười:"Sao ta thấy lão còn hứng khởi hơn cả vực chủ của lão thế?"
Miếng thịt trong miệng Mục Lăng nhổ ra không được nuốt xuống cũng không được. Y thầm mắng bản thân sơ xuất, vội vàng cười khan lấy lòng:"Minh Nguyệt tiểu Nguyệt Nhi của ta, ta là vì suy nghĩ cho tương lai của Thiên Vực mới đề xuất ý kiến, nàng ngàn vạn đừng có hiểu lầm. Ngàn vạn đừng hiểu lầm."
Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng. A Kiện lại hỏi:"Mấy cô nương đó có đẹp bằng Mạc tỷ tỷ không?"
Mục Lăng trợn tròn mắt.
"Không đẹp bằng? Vậy có mạnh bằng tỷ tỷ không?"
Mục Lăng cứng họng.
Trên đời này không phải ai cũng là yêu nghiệt như Mạc Thiên Di có được không!
A Kiện bĩu môi:"Có một người vừa đẹp vừa mạnh như Mạc Thiên Di ở đây còn nói ta đi tìm người khác, ngươi đúng là đần."
Mục Lăng cười lạnh:"Phải phải, ta đần. Người có giỏi thì dẫn Mạc Thiên Di trở về làm vực chủ phu nhân của Thiên Vực đi."
Một chủ một tớ như nước với lửa, Mạc Thiên Di thở dài:"Hai người các ngươi...."
"Muốn đưa chủ tử về Thiên Vực cũng không phải không thể". Minh Tịnh quét mắt quanh một vòng, thong thả nói:"Sợ rằng ngươi không có bản lĩnh đó."
Y chỉ nói đùa, hai dãy bàn theo phản xạ hướng mắt về phía Mạc Thiên Di. Võng Dực và Triệu Tử Khiêm ngồi bên trái, Sở Diêm và Sở Ngân ngồi bên phải nàng, giữa bốn người rõ ràng không có thành động thân mật nào quá mức, dường như có một mối liên kết khăng khít khó có thể diễn tả thành lời.
Sở Ngân đặt đôi đũa xuống, nở nụ cười đúng chuẩn của một quý công tử nho nhã lễ độ:"Xin hỏi vị tiểu đệ đây muốn đưa nương tử của ta về đâu?"
Nụ cười của y khiến A Kiện rợn cả tóc gáy. Phùng Hoan lén lút chọc chọc tay A Kiện, nhỏ giọng nói:"Ta khuyên ngươi đừng có dại mà trêu chọc tên tiểu tử Sở Ngân, có ngày bản thân chết thế nào cũng không biết."
Mạc Thiên Di nghe lời y một phép cũng không phải không có nguyên do.
A Kiện vừa định mở miệng nói, bốn nam tử như có như không gửi tới vài ánh mắt không mấy thân thiện. Quả thật có hơi oan, Võng Dực cảm thấy nụ cười của y vừa nãy đã vô cùng thân thiện:"Ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định đấy à?"
Bao lâu nay luôn nói Sở Ngân và Võng Dực giống nhau, đến khi tận mắt chứng kiến mới thấy điểm tương đồng.
A Kiện chọc chọc cơm trong chén:"Mạc Thiên Di, nam nhân của tỷ thật biết cách dùng khí thế đè người."
Mạc Thiên Di buồn cười, nhìn về phía y nháy nháy mắt:"Làm sao bây giờ, nam nhân của ta đều ưu tú hơn người, ta cũng không có cách nào."
"Mau thu lại vẻ mặt đắc ý của tỷ đi, khó coi muốn chết."
Dưới gầm bàn, Sở Ngân và Võng Dực vì một câu nói của Mạc Thiên Di mà xúc động. Hai người muốn chạm lên chân nàng, vô tình hai bàn tay chạm đè lên nhau, cả hai đồng thời co rụt lại, mặt bàn vì thế mà rung lên bần bật.
Mạc Thiên Di nhịn cười đến mức hai bả vai không ngừng run rẩy.
Sở Diêm và Triệu Tử Khiêm cũng cười.
Hòa hòa hợp hợp, sự ăn ý khiến người ta ngưỡng mộ.
Ở dãy bàn thứ hai, Ngạc Địch len lén liếc nữ tử bên cạnh, hơi rụt rè chọn một miếng cá được nướng rất ngon miệng vào bát Vân Thụy, cười tươi nói:"Vân cô nương, ăn cá đi, cá nướng ngon lắm, ta đã gỡ hết xương rồi."
"Đa tạ". Trên mặt Vân Thụy không có biểu cảm gì, đột nhiên hỏi:"Cái đó, Mạc Thiên Di... chủ tử của các người dường như rất mạnh?"
Vừa nhắc tới Mạc Thiên Di, Ngạc Địch không giấu nổi kích động và sùng bái:"Đó là chuyện đương nhiên."
"Cô nương đừng thấy chủ tử còn trẻ, từ rất lâu trước đây người đã là một pháp thánh, đến bây giờ ngay cả chúng ta cũng không rõ người đã mạnh đến mức nào. Hơn nữa người còn biết y thuật và thi châm, không ít huynh đệ ở Thanh Long đều là do người tự tay cứu về."
"Vậy sao?". Vân Thụy nhàn nhạt đáp lấy lệ:"Ta nghe nói Võng công tử có một người tỷ tỷ. Mạc cô nương và huynh ấy cũng là tình cờ quen biết?"
Nghe nàng ta không biết vô tình hay cố ý nhắc tới Võng Dực, ánh mắt Ngạc Địch ảm đạm xuống, mỉm cười trả lời:"Ta cũng không rõ lắm. Khi chủ tử đến Sa Hoang Võng Dực đã đi theo, lúc ấy y chỉ là một nam tử hiền lành đẹp hơn hoa, không có khí khái nam tử của bây giờ. Nếu trước đây nói có một ngày hai người sẽ ở cạnh nhau, có đánh chết ta cũng không tin."
Do dự vài giây, y lại nói:"Chủ tử và y rất xứng đôi, cô nương có nghĩ vậy không?"
Vân Thụy không đáp.
Lễ hội trong miệng Võng Dực thật ra chỉ là một đoàn người từ nước ngoài mang tới ít bảo vật để mở ra triển lãm. A Kiện không hứng thú với bảo vật, trái lại để ý mấy chiếc mặt nạ hình vẽ đa dạng được bày bán trên các sạp hàng rong. Y lấy một chiếc đeo thử lên mặt, tấm tắc khen:"Mấy thứ đồ chơi này vẽ cũng thật tỉ mỉ."
Trên mặt nạ của y là hình con rồng ngậm kiếm được khắc rất sống động. Mạc Thiên Di chọn một chiếc mặt nạ hình con thỏ đeo hoa chỉ che được nửa mặt, không hiểu sao nhớ tới lần đầu tiên nàng và hai người Sở Ngân tham gia lễ hội cùng với Lăng Tử Hàm và Mặc Trần. Nàng niết chiếc mặt nạ trên tay, đột nhiên nói:"Mấy người đi trước đi, ta sẽ theo sau."
Sở Ngân hơi nhíu mày:"Muốn đi đâu?"
Mấy người Triệu Tử Khiêm cũng nhìn nàng đăm đăm, rõ là không đồng ý tách ra.
Mạc Thiên Di cứng rắn yêu cầu:"Cho ta một khắc, đừng đi theo ta."
Dứt lời liền nhún người chạy đi, phi thân vào con ngõ nhỏ cách đó không xa.
Còn chưa tới gần đã ngửi thấy mùi máu tươi rất nhạt.
Trong tầm mắt của nàng, thân hình cao lớn hất bóng lên mặt tường, vệt bóng dài đè lên không biết là thi thể hay người bị thương đang nằm cuộn tròn người trên đất. Mạc Thiên Di thu lại khí tức, chỉ để lại tiếng bước chân đều đặn nhịp nhàng. Âm thanh trong ngõ nhỏ quanh quẩn không thoát được ra ngoài, tiếng xào xạc bị phóng đại lên gấp nhiều lần, làm kinh động đến người đang xử lý thi thể.
Chỉ một giây chần chừ, y quay đầu, dùng hết sức lực chạy đi.
"Lâm Hiên."
Mạc Thiên Di khàn khàn cất tiếng gọi.
Người kia không dừng bước.
"Nếu như ta tiếp tục nói, nửa đời sau cũng không còn khả năng nói chuyện được nữa". Mạc Thiên Di hít sâu một hơi, dùng hết sức gào lên:"Tiểu Hiên Tử!"
Giọng của nàng trong gió mạnh càng có vẻ khó nghe, âm cuối vỡ vụn rốt cuộc níu chân người đằng trước. Mạc Thiên Di nhân cơ hội đi tới trước mặt y, nhìn y chăm chú:"Đi theo ta chỉ để giúp ta giải quyết những kẻ bám đuôi, vậy tại sao gặp ta lại chạy? Chàng thật sự không muốn gặp ta?"
Hai người mắt đối mắt, có thể là rất nhanh, lại dường như đã qua nửa đời, Lâm Hiên cúi đầu không dám nhìn nàng, miệng đáp:"Không muốn."
Nói dối.
Mạc Thiên Di không vạch trần, chầm chậm bước về phía trước. Nàng bước một bước, Lâm Hiên lùi về sau hai bước, thân hình cao lớn lung lay hốt hoảng.
"Nếu chàng còn chạy, từ nay về sau đừng bao giờ gặp ta nữa."
Khi Mạc Thiên Di chạm lên mặt nạ màu bạc trên mặt y, Lâm Hiên bối rối túm chặt lấy tay nàng, trong ánh mắt mang theo khổ sở và van nài. Đầu ngón tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo, Mạc Thiên Di siết chặt nắm tay, cố giữ trên mặt vẻ bình tĩnh, giọng khẩn cầu:"Cho ta xem được không?"
Yên lặng.
Một hồi lâu sau, trong bóng đêm vọng tới tiếng thở dài khe khẽ.
Lâm Hiên thả tay xuống, hai mắt nhắm chặt, toàn bộ đều mặc nàng.
Mạc Thiên Di không dám thừa nhận bản thân đang run rẩy, vòng tay ra sau tháo bỏ nút thắt. Đúng như Triệu Tử Khiêm từng nói, một vết rạch dài từ trán xuống dưới tai, thậm chí còn đè lên mí mắt. Vết thương đã lành hẳn, trong bóng tối chỉ lộ ra một đường sẹo mờ mờ.
Không xấu, nhưng nhìn thoáng qua có vẻ phá lệ dữ dằn.
"Đừng nhìn."
Giọng Lâm Hiên khàn đặc:"Xấu lắm. Đừng nhìn."
"Trong mắt chàng ta là người thế nào?". Mạc Thiên Di hạ tay xuống:"Là người nhỏ nhoi đến mức chỉ vì thứ này mà ghét bỏ chàng, hơn nữa vết thương của chàng còn là vì ta..."
"Không phải."
"Vậy thì chàng sợ cái gì?". Mạc Thiên Di gắt lên:"Lâm Hiên, chàng sợ cái gì mà trốn tránh ta!"
"Ta sợ nàng đau lòng."
Mạc Thiên Di ngây ra như phỗng.
Nếu y gặp nàng, nàng sẽ đau lòng. Mà không gặp, y đau lòng.
Y thà rằng mình đau.
Cũng chẳng phải cao thượng gì, chỉ là thương nhiều quá, nửa phần buồn tủi cũng không muốn cho nàng.
"Ta dẫn chàng đi, chúng ta giết hết những kẻ làm chúng ta đau lòng, khiến chúng đau hơn trăm lần, ngàn lần, vạn lần". Mạc Thiên Di nắm lấy tay y, nhẵn nhụi thô ráp, vẫn ấm áp hệt như lần đầu:"Tiểu Hiên Tử, ta dẫn chàng về nhà. Chàng coi, bao ăn bao ở, còn có ta nữa, tốt biết bao nhiêu."
"A Chiêu."
"Ta họ Mạc, tên là Mạc Thiên Di". Nàng lắc đầu, nói liến thoắng không ngừng:"Chàng muốn gọi là Tiểu Thiên, Thiên Di, Di Nhi đều được, ta không có ý kiến."
"..."
"Nếu chàng ngại vết sẹo này". Mạc Thiên Di thu lại nụ cười, nghiêm túc nói:"Ta tự rạch một vết lên mặt mình, chúng ta xứng lứa vừa đôi."
"Mạc Thiên Di!"
Lâm Hiên bị nàng dọa sợ luôn rồi. Trên đời sao có thể có nữ tử như người này vậy chứ.
"Chàng chọn đi, chàng đi với ta, hoặc là ta dẫn chàng về."
Đây vốn dĩ không được coi là một lựa chọn.
"Tiểu Hiên Tử."
Dưới ánh trăng mờ, nụ cười trên môi Mạc Thiên Di cường thế mà dịu dàng:"Chúng ta về thôi. Về nhà."