Thiên Di

Chương 142: Chỉ là rất nhớ, rất nhớ chàng (H)



Người luôn bình tĩnh như Sở Ngân cũng phải âm thầm khen một tiếng cao tay.

Tên Triệu Tử Khiêm này là thật khá quá, y chỉ mới rời đi một thời gian, ngay cả mấy lời đường mật cũng có thể nói được ra miệng, còn lưu loát trôi chảy, đường đường chính chính đến độ này. Tác dụng thế nào chỉ cần nhìn sang Mạc Thiên Di là biết, nàng đang ngây ngẩn cả người, hai vành tai hơi hồng lên, trốn tránh ánh mắt nóng rực của y chiếu tới.

Điều khiến Mạc Thiên Di kỳ quái chính là, trừ bỏ một ít ngượng ngùng, giọng nói trầm thấp êm tai của Triệu Tử Khiêm mang tới cho nàng chút vui mừng và ngon ngọt nho nhỏ. Y không sợ đánh giá của người ngoài, lớn tiếng bênh vực nàng, vừa nghĩ tới điều này, hai má nàng lại nóng bừng lên.

Sở Ngân thu hồi ánh mắt, từ tốn quay đầu nhìn Trực Dương:"Một tiếng yêu nữ hai tiếng yêu nữ, có phải các ngươi gọi đến nghiện rồi không, hửm?"

Âm cuối kéo dài của y rất nhạt, tựa hồ không có bao sức nặng, trái tim Trực Dương ngược lại run bắn lên. Y suýt nữa quên mất người trước mặt là một ma đầu giết người không chớp mắt, còn chưa kể đến ánh mắt cười như không cười của Mạc Thiên Di bên cạnh. Nghĩ đến gì đó, y cười lạnh, cứng miệng nói:"Uổng công Dao Dao vì ngươi mà chết, ngươi thì tốt rồi, cùng với một đám nam nhân phong lưu khóa hoạt."

"Dao Dao?"

Mạc Thiên Di không vì bị y gắn với một đám nam nhân mà tức giận, dùng miệng miêu tả từng chữ:"Hai từ Dao Dao là để cho ngươi gọi?"

Khí thế bất giác mang theo sự uy nghiêm, mắt phượng càng thêm đen thẫm. Mạc Thiên Di bước về phía trước vài bước, nhìn những kẻ đối diện vô thức lùi lại, nàng nắm tay thành quyền, nụ cười trên môi nhạt đến hờ hững.

Người thực sự giết chết Võng Dao chính là những kẻ đang đứng sau lưng Trực Dương, tình ý của y có bao nhiêu chân thật, y có tư cách gì chất vấn nàng, lấy tư cách gì để chất vấn nàng? Mạc Thiên Di không ngại phiền, chậm rãi mô tả từng chữ:"Võng Dao sống là thê tử của ta, chết cũng là thê tử của ta, còn ngươi là cái thá gì?"

Trực Dương không phục:"Đó rõ ràng là chuyện hoang đường, là một trò đùa!"

Mạc Thiên Di bật cười:"Ta cùng nàng ấy hướng về phía di vật của phụ mẫu bái lạy, tam bái đủ lễ, tên của Dao Dao sẽ được ghi vào gia phả Mạc gia, là con dâu của Mạc gia ta, ngươi nói cái gì là trò đùa?"

Trực Dương trợn tròn mắt, đám người từ Thánh môn quay sang nhìn nhau, lại nhìn Mạc Thiên Di với ánh mắt quái dị. Không phải ai cũng có cơ hội chứng kiến tình cảnh ngày đó, khi nghe kể lại cũng chỉ khinh thường tặc lưỡi một câu, nghĩ rằng Mạc Thiên Di an ủi người sắp chết, lời ra miệng không được tính là thật.

Nhưng ghi vào gia phả lại là chuyện khác.

"Mặc Chiêu, ngươi điên rồi... điên rồi... Ngươi rõ ràng đã chết..."

Người của Vu Tộc bị sự xuất hiện của nàng dọa tới không nhẹ, mất một khoảng thời gian dài mới lấy lại bình tĩnh. Mạc Thiên Di thản nhiên gật đầu:"Mặc Chiêu đã chết."

Giọng bình thản:"Nhưng Mạc Thiên Di thì không."

"Nhớ gửi lời của ta đến Nhan Tự, ngươi động tới con dâu của Mạc gia, Mạc Thiên Di sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời."

Nàng thầm nghĩ dù có chết, cũng phải kéo theo những kẻ đáng chết chôn cùng.

"A Dực, A Kiện". Mạc Thiên Di phất tay:"Chuyện ở đây giao cho hai người. Muốn chơi gì thì chơi, đừng chơi chết là được."

Tốt nhất chính là sống không bằng chết.

Không đợi người đáp lời, Mạc Thiên Di đã nắm tay Sở Ngân kéo đi. Khi đi qua Sở Diêm, người vẫn luôn trầm mặc cúi đầu như một đứa trẻ ngoan ngoãn chịu phạt, Sở Ngân vỗ nhẹ vào vai y, hơi hơi gật đầu.

Sở Diêm ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt hai người giao nhau, Sở Ngân mỉm cười nhàn nhạt, theo chân Mạc Thiên Di rời đi.

Dọc đường về, Mạc Thiên Di chủ động nắm tay Sở Ngân, ngón tay đan vào nhau, cố chấp siết chặt không buông. Trước đây khi còn là Mặc Chiêu, một phần vì che giấu thân phận, một phần vì bản tính ngượng ngùng, nàng trốn tránh thân mật ở chỗ đông người, ngay cả nắm tay cũng là lén lén lút lút.

Mặc dù lòng bàn tay nàng hơi ướt, có chút mồ hôi, thi thoảng còn siết Sở Ngân đến đau, nhưng y không hề khó chịu chút nào.

Nàng đang căng thẳng.

Mạc Thiên Di cũng không biết vì sao lại thấp thỏm lo sợ, chỉ biết nắm chặt tay Sở Ngân không buông. Nàng nắm chặt rồi, Ngân Tử sẽ không đi.

Sở Ngân vừa vui sướng vừa đau lòng, chua xót, cảm động, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Vừa bước vào phòng, còn chưa kịp đóng cửa, y đã áp Mạc Thiên Di vào tường, điên cuồng hôn môi. Mạc Thiên Di chủ động vòng tay qua cổ y, nhiệt tình đáp trả, còn kéo y phục y xuống lộ ra lồng ngực trơn bóng, tay nhỏ của nàng khẩn cấp sờ soạng lung tung. Sở Ngân bị nàng kích thích, thở hổn hển giữ tay nàng lại:"Thiên Nhi."

Y nuốt cổ họng, cố gắng nói trọn được một câu:"Nàng coi, ta đã ở đây rồi mà."

Mạc Thiên Di như bừng tỉnh từ trong mộng.

Nàng co cả người vào lòng Sở Ngân, hơi hơi trượt xuống, y phải níu lại mới giúp nàng khỏi ngã. Cúi đầu nhìn xuống, gương mặt nhỏ nhắn đã ướt đẫm nước mắt.

Khi gặp lại Võng Dực, Mạc Thiên Di không khóc. Gặp lại Sở Diêm, nàng cũng không khóc, chứ đừng nói đến nức nở vô lực, thút thít nghẹn ngào không rõ tiếng. Không biết tại sao vừa nhìn thấy Sở Ngân, bao nhiêu uất ức cứ thế trào ra.

Sở Ngân bị nàng dọa sợ, ôm thân thể run rẩy vào lòng, không ngừng vỗ nhẹ vào lưng nàng.

"Nàng đã lấy được một thê tử tốt". Y nói:"Là trước đây ta thiển cận, trách nhầm nàng ấy."

Khóc được một hồi, tâm trạng như được gột rửa sạch sẽ. Mạc Thiên Di áp tai vào lồng ngực Sở Ngân, như con mèo nhỏ cọ cọ hai cái.

Sở Ngân buồn cười:"Sao thế?"

Y cách nàng gần như vậy, gần đến mức Mạc Thiên Di cảm nhận được hơi thở nóng hổi của y. Đôi mắt lạnh lùng trầm tĩnh ngày thường tràn ngập nhu tình bao lấy hình bóng phản chiếu của nàng, mông lung sóng nước, đẹp như thần tiên trên trời.

"Không sao". Mạc Thiên Di lắc đầu. Ngừng một chút lại ngẩng đầu nhìn y.

"Chỉ là rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ chàng."

Vừa nói, đôi môi nhẹ nhàng chạm vào mặt y, từng tiếng nỉ non in vào lòng.

Sở Ngân cảm thấy trái tim của y đều bị nàng hun nóng luôn rồi.

Y bắt lấy tay Mạc Thiên Di để lên đầu, hai ba lượt đã cởi sạch đồ trên người nàng, chỉ để lại chiếc yếm trắng thêu sen và tiết khố nho nhỏ. Mặt nàng thoắt cái đỏ bừng, muốn giơ tay lên che, Sở Ngân đã nhân cơ hội nhìn một lượt từ trên xuống dưới. Đây là lần đầu tiên y thấy nàng thế này, thân thể thiếu nữ lung linh tinh tế, da thịt trắng nõn bởi vì ngượng ngùng mà ửng hồng, từ trên xuống dưới đều mang theo mị hoặc khó cưỡng.

Cổ họng Sở Ngân khô rát, y gạt chiếc yếm sang một bên, áp bàn tay vào, bầu ngực tròn trịa trơn mềm vừa đủ, nụ hoa cọ vào lòng bàn tay y, run run đứng thẳng. Trong lòng rung động, y cúi đầu hôn lên một bên, ngậm nụ hoa yêu kiều trong miệng. Mạc Thiên Di nhỏ giọng rên rỉ, không ngừng giãy giụa hai bả vai:"Lên giường... lên giường được không?"

Ngoài trời vẫn chưa tối hẳn, làm chuyện này nàng đã ngượng lắm, tay Sở Ngân còn không ngừng chu du trên người, khi thì vuốt ve khi thì bóp mạnh, chân nàng sắp nhũn ra cả rồi, phải vịn vào người y mới không ngã sấp xuống.

Sở Ngân coi như không nghe thấy, tay kéo mạnh một cái, quần áo trên người đều rơi xuống hết. Mạc Thiên Di lập tức nhắm tịt mắt, tuy nhiên những thứ không nên nhìn đều đã nhìn thấy cả.

Bờ ngực trần, vòng eo rắn chắc, còn có... còn có...

Toàn thân Mạc Thiên Di nóng như phải bỏng, cơ hồ không còn đứng vững nữa.

Người Sở Ngân cũng nóng không kém nàng. Y đã mơ tới chuyện này từ rất lâu, khi Mạc Thiên Di chỉ vừa mới cập kê, không, có khi là sớm hơn thế nữa. Ác thú mang tên dục vọng dần dần cắn nuốt lý trí, Mạc Thiên Di cố xin thêm lần nữa, Sở Ngân cũng mặc kệ, tay lần mò xuống dưới, chạm tới một mảnh ẩm ướt. Ngón tay y không chần chừ, nhẹ nhàng tách ra, đâm sâu vào.

Mạc Thiên Di vòng tay lên cổ y, mắt nhắm nghiền, cắn chặt môi đè nén từng tiếng rên rỉ mê người trong cổ họng.

"Mở mắt ra. Nhìn ta."

Mạc Thiên Di không chịu, động tác trên tay Sở Ngân càng nhanh hơn, giọng khản đặc, buộc nàng đối diện với y:"Nhìn ta."

Mạc Thiên Di mở mắt nhìn nam tử. Mắt phượng đào hoa tối thẫm, mặt mày tuấn tú ửng hồng, không ngừng ồ ồ thở dốc.

"Xấu... xấu xa...". Nàng há miệng cắn mạnh vào bả vai y.

"Còn có thể xấu hơn nữa."

Sở Ngân nói xong, dùng sức nhấc bổng Mạc Thiên Di, nàng hô nhỏ một tiếng, hai chân nàng tự khắc quấn quanh hông y, toàn bộ trọng lượng đều đổ vào người y. Còn chưa kịp cảm nhận được phân thân nóng bỏng dọa người cọ xát phía ngoài, vật to lớn đó đã tách ra tầng tầng lớp lớp thịt non, một đường đi thẳng vào.

Cả hai người cùng rên lên.

Mặc Thiên Di nhăn mặt. Tư thế này quá sâu, sâu đến mức nàng không chịu được.

Sở Ngân thở hổn hển, ngưng mắt nhìn nàng. Nàng hơi ngửa người ra sau, mắt khép hờ, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, mái tóc bạc bao lấy cả thân mình. Nơi đó chặt đến mức chỉ cần y nhẹ nhàng di chuyển, cả người đã sướng đến phát điên.

"Đau không?"

Mạc Thiên Di lắc lắc đầu, lại nài nỉ:"Lên... lên giường được không?"

"Không muốn."

Sở Ngân thẳng thừng từ chối. Y thích tư thế này, có thể đi vào sâu nhất, ôm lấy cả người nàng, hoàn toàn chiếm được nàng. Chỉ cần y hơi lỏng tay, nàng sẽ phải tự động níu chặt, bên dưới càng cắn chặt thêm một ít, cực khoái tê dại từ chỗ kết hợp truyền đi khắp cả người.

Hôm nay có lẽ là ngày duy nhất y nói ba từ không với nàng.

Mạc Thiên Di không còn đủ sức để cầu xin y nữa, người nàng đã thả lỏng, khoái cảm quen thuộc bao trùm toàn bộ thân thể. Sở Ngân cúi đầu hôn lên miệng nhỏ của nàng, trằn trọc mút vào, động tác phía dưới cố ý chậm chạp rồi ngừng lại.

Mạc Thiên Di mở ra đôi mắt ngập nước, hừ nhỏ mấy tiếng như mèo kêu.

"Nương tử, muốn không?"

Mạc Thiên Di không đáp.

Sở Ngân đã cực kỳ bức thiết, cố hết sức nén lại, thấp giọng dụ dỗ:"Nói tướng công cho ta, ta liền cho nàng."

Tên hồ ly khốn khiếp này còn vô lại hơn cả Sở Diêm!

"Nàng gọi tướng công, tướng công lập tức cho nàng."

Mạc Thiên Di cắn chặt răng. Không gọi! Có chết cũng không gọi!

"Ngoan, gọi một lần thôi."

Mạc Thiên Di cũng tức, sóng mắt như tơ, dùng một ánh mắt yêu kiều nhìn y, dài giọng nũng nịu:"Phụ thân, cho ta...."

Cả người Sở Ngân run bắn lên. Bên dưới truyền tới cảm giác khác thường, Mạc Thiên Di cũng ngờ vực nhìn xuống, mắt trợn to nhìn Tiểu Ngân Tử hơi mềm xuống, từ từ trượt ra phía ngoài.

Người này chỉ vì nàng gọi một câu thế mà lại... tiết sớm?

Sở Ngân nghiến răng nghiến lợi:"Mạc Thiên Di!"

Nhìn gương mặt âm trầm đối diện, Mạc Thiên Di hả hê, bụm chặt miệng, cuối cùng không nhịn được che miệng bật cười.

Sở Ngân mặt lạnh không nói lời nào, quay người, ném cả người Mạc Thiên Di lên giường. Lưng nàng bị đập hơi đau, Mạc Thiên Di thầm nhủ không xong, hai tay hai chân bò nhanh như chớp bò về phía sau. Còn chưa kịp chạy tới cuối giường đã bị túm lại, thân hình cao lớn lấn tới, không để ý nàng giãy dụa, môi mỏng dán lên môi nàng.

Chân của nàng bị đùi y kẹp chặt, tay giữ đầu nàng, cuồng nhiệt hôn không cho phép né tránh. Khác với những nụ hôn dịu dàng thâm tình trong quá khứ, nụ hôn này vừa bá đạo vừa cuồng dã, thậm chí Mạc Thiên Di còn thấy môi lưỡi mình bị y mút mát đến thấm đau.

Y rời môi nàng, một đường hôn dọc vành tai non mịn, cổ ngọc thon dài, liếm mút hai bầu ngực tròn trịa đẫy đà, thân dưới nhờ vào hoa lộ trơn ướt dùng lực tiến vào. Mạc Thiên Di túm chặt lấy đầu y, nhếch miệng nhỏ nhắn, đè nén từng tiếng ngân nga nhỏ vụn.

"Nói! Về sau còn dám gọi thế nữa không."

Sở Ngân thề, nếu nàng dám nói một từ có, y nhất định sẽ làm cho nàng ba ngày không xuống được giường.

Khoái cảm quen thuộc lại ùa đến, Mạc Thiên Di không đáp lời. Sở Ngân chậm rãi tiến sâu vào trong, tư vị bị nàng siết chặt quá mức mất hồn, y cũng chẳng còn sức quan tâm nàng có nghe thấy lời y nói không nữa.

Mạc Thiên Di không biết vẻ ngoài bây giờ của nàng có bao nhiêu mị hoặc. Toàn thân ửng hồng trên suối tóc bạc trắng, chân dài eo thon, bầu ngực trắng mịn phập phồng lên xuống, dụ dỗ người ta sà vào thưởng thức. Sở Ngân không kìm được kích động, liều mạng va chạm, nửa người trên của nàng lay động theo sự va chạm mạnh mẽ của y.

"Chậm... chậm một chút..."

Bên tai nàng quanh quẩn tiếng thở dốc nặng nề của Sở Ngân, Mạc Thiên Di mềm lòng, ôm lấy tấm lưng rộng lớn của y khẽ gọi:"Tướng công... tướng công..."

Nghe thấy tiếng gọi của nàng, máu trên người Sở Ngân đều sôi trào. Y nâng mông nàng lên cao để có thể tiến vào sâu hơn, môi điên cuồng tìm đến môi nàng. Không biết qua bao lâu, y tiến vào giai đoạn khẩn cấp, cầm chân Mạc Thiên Di quấn quanh hông, dùng hết sức đâm sâu vào bên trong. Hoa tâm mềm mại co rút liên hồi, tiếp nhận toàn bộ bạch dịch nóng hổi, Mạc Thiên Di kêu to, dù cắn chặt răng vẫn lọt ra vài tiếng rên rỉ nhỏ vụn.

Sở Ngân nằm trên người nàng thở dốc, cẩn thận nhấm nháp chút tư vị tốt đẹp còn sót lại.

"Nặng". Mạc Thiên Di đẩy đầy lồng ngực y:"Chàng xong chưa vậy. Ngồi dậy đi."

Sở Ngân bật cười thật khẽ.

Thứ vốn yên ắng chôn trong cơ thể nàng lại bắt đầu thức tỉnh, Mạc Thiên Di trợn to mắt:"Chàng... chàng sao lại..."

"Nương tử yêu dấu, nàng không phải nghĩ rằng chỉ như vậy là xong rồi đó chứ?"

Bao nhiêu nhớ nhung dồn nén, người mà y yêu đến tậm tân can đang không mảnh vải nằm dưới thân y, xinh đẹp quyến rũ nhường ấy, chỉ làm một lần làm sao mà đủ?

Làm sao đủ... no?

Sở Ngân cúi đầu, nuốt hết mấy lời nữ nhân định nói vào trong bụng.

Đêm nay là một đêm rất dài.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv