Sáng sớm hôm sau, hai người ôm nhau nằm ngủ. Hàn Tiểu Oanh thức dậy trước, định lén rời giường.
“Tiểu Oanh trời còn sớm ngủ thêm chút tốt cho sức khỏe nha” Diệp Thần liền quàng tay ôm Hàn Tiểu Oanh vào lòng.
“Ngươi tỉnh a” Hàn Tiểu Oanh ngượng ngùng nói.
“Ukm, sao dậy sớm vậy à?” Diệp Thần nhìn nàng nói.
“Làm như ai cũng như ngươi không công rỗi hơi vậy.” Hàn Tiểu Oanh trêu trọc.
“Thôi đi, ta đi guốc trong bụng ngươi. Ngươi định về phong sợ mấy sư huynh của ngươi qua tìm phát hiện ra thì đúng hơn” Diệp Thần bĩu môi. Đã là của nhau rồi mà còn như vậy ngượng ngùng.
“Biết còn hỏi sao?” Hàn Tiểu Oanh liền đỏ mặt chuẩn bị rời đi nói. Hắn rõ ràng muốn trêu trọc nàng.
“Nằm thêm một lúc đi. Ta không muốn nằm một mình” Diệp Thần ngăn nàng rời đi.
Hàn Tiểu Oanh không tiếp tục rời khỏi mà nằm trong lòng Diệp Thần. Nàng cũng không muốn rời khỏi.
“Tiểu Oanh ngươi nói ta tối qua nhiều lần như vậy, liệu ngươi có hay không?” Diệp Thần liền mở miệng hỏi.
“Có gì, cái gì a” Hàn Tiểu Oanh ngây ngốc hỏi. Người giang hồ bọn họ vốn nói thẳng nha.
“Thì cái đó đó” Diệp Thần cười cười xoa cái eo nhỏ của nàng nói.
“Thế nào, ngươi không muốn chịu trách nghiệm sao?” Hàn Tiểu Oanh lập tức hiểu ra, liền cười hỏi.
“Ta có thể nói không sao” Diệp Thần cười khổ nói. Hắn dám sao, nàng không cầm kiếm chém chết hắn mới là lạ.
“Ân, ngươi có thể thử” Hàn Tiểu Oanh trừng mắt nhìn.
“Tại hạ không dám, dù ngươi không cho ta cũng muốn chịu trách nhiệm” Diệp Thần liền vỗ mông ngựa.
“Ân, tốt. Ngươi mà nói không ta liền thiến ngươi” Hàn Tiểu Oanh liền hài lòng nói.
Diệp Thần liền cảm thấy mồ hôi có chút nhiều.
“Ngươi mà thiến ta, hạnh phúc của ngươi nửa đời sau thế nào nha” Diệp Thần không phục.
“Vậy không thiến ngươi nữa. Ta liền giữ ngươi lại làm đồ chơi tốt” Hàn Tiểu Oanh cười nói.
“Không biết hôm qua ai kêu tha mạng nha. Hôm nay cũng dám như vậy lên tiếng. Ta mà làm ngươi đồ chơi, không chơi chết ngươi mới là lạ” Diệp Thần khinh thường.
“Không cho nói” Hàn Tiểu Oanh liền chặn lại miệng Diệp Thần. Nàng đường đường là nữ đại hiệp vậy mà trên giường không chịu nổi tên mặt trắng nhỏ này quá mất mặt.
“Được, không nói.” Diệp Thần liền dùng tay bắt đầu khai phá nàng.
“Ngươi làm gì vậy, bỏ tay ra a” Hàn Tiểu Oanh khẽ kêu lên.
“Ta không nói mà ta làm nha.” Diệp Thần khẽ nói vào tai nàng.
“Hôm qua nhiều như vậy ngươi còn được sao. Tại sao cái đó lại lên” Hàn Tiểu Oanh liền dùng tay đột kích hắn, nàng không tin hắn còn được. Nhưng sự thật thật là con cú mèo nha.
“Ây da, ngươi còn dám tấn công ta. Biết bổn đại gia lợi hại đi” Diệp Thần liền đè nàng ra.
“Có gì từ từ thương lượng nha” Hàn Tiểu Oanh liền nói.
“Chúng ta vừa hành động vừa tâm sự tốt. Một công đôi việc” Diệp Thần để mặc nàng.
“Ta không được nha.” Hàn Tiểu Oanh liền nói. Tối qua hắn mần nàng, nàng còn tưởng không thấy mặt trời ngày mai đâu.
“Ngươi không được cũng không sao. Ta được là ổn không phải sao. Yên tâm đi, ta sẽ dạy ngươi quá trình tạo em bé từ A đến Z một cách rất là... Chi tiết, cụ thể” Diệp Thần dâm đãng cười.
“Cứu mạng nha” Hàn Tiểu Oanh tuyệt vọng kêu lên.
“Ngươi có kêu rách họng cũng không ai cứu ngươi” Diệp Thần ác ma nói.
Sau đó, hắn liền nhào vào. Hàn Tiểu Oanh lập tức biến thành con thỏ nhỏ mặc sói ăn thịt. Được một hiệp hắn cũng ngừng lại, hắn học y nha cũng biết khi nào nàng còn có thể, khi nào không còn có thể nha.
“Ngươi quá độc ác, vắt kiệt sức lao động của ta” Hàn Tiểu Oanh u oán nhìn DIệp Thần.
“Không phải ngươi cũng thích sao. Lúc nãy còn nữa a, nhanh cái gì mạnh nữa a” Diệp Thần bỉ ổi nói.
“Ngươi còn nói, ta đảm bảo ngươi không sống ra khỏi đây” Hàn Tiểu Oanh liền tức giận nói. Nàng như vậy biến chất không phải tại tên khốn nạn này sao.
“Ân, không nói.” Diệp Thần lập tức câm nín.
“Hừ, coi như ngươi biết điều” Hàn Tiểu Oanh rúc đầu vào ngực hắn.
“Nghe ta hỏi, ngươi không định quên người phụ nữ đó sao?” Hàn Tiểu Oanh lên tiếng.
“Ai a?” Diệp Thần thắc mắc.
“Thì người mà ngươi nói chỉ yêu một mình nàng ấy.” Hàn Tiểu Oanh liền nói.
“Có thể không nói chuyện này sao” Diệp Thần trầm mặc nói.
“Ta muốn nghe.” Hàn Tiểu Oanh kiên quyết, nàng không tin mình thua một người chưa từng xuất hiện qua.
“Đôi khi anh quyết tâm từ bỏ tình yêu ấy nhưng lại không thể, vì lý trí đâu thắng nổi trái tim” Diệp Thần thở dài nói. Khi phải quên đi, còn người sẽ bỏ rơi nó. Nhưng hắn không thể bỏ rơi bất cứ ai hay bất cứ thứ gì. Mặc kệ cảm giác này có là thật hay giả. Hắn cũng không thể quên đi.
“Thật đúng với tính cách của ngươi. Quá khờ” Hàn Tiểu Oanh thờ dài nói.
“Biết làm sao khi trong lòng vẫn cứ nhớ một người không tồn tại đâu” Diệp Thần cười khổ.
“Ta cảm thấy quá dại dột khi yêu ngươi nha.” Hàn Tiểu Oanh liền nói.
“Ngươi hối hận sao?” Diệp Thần hỏi.
“Hối hận nhưng biết làm sao đây. Ta yêu ngươi yêu tới nghiện mất rồi. Không thuốc nào cứu được.” Hàn Tiểu Oanh hôn lên môi hắn nói.
“Thật sao, xem ra mị lực bổn công tử rất cao à.” Diệp Thần tự tin nói.
“À mà ngươi cũng dậy thôi. Quách Tĩnh phải đi tỷ thí, ngươi đi cùng hắn” Hàn Tiểu Oanh quay đầu nhắc nhở.
“Ta không muốn đi a, ngươi cũng không có đi mà” Diệp Thần lười biếng.
“Ngươi đi nha, ngươi có y thuật nếu Quách Tĩnh bị thương ngươi có thể lo cho hắn, dù sao ngươi cũng tính là hắn nửa cái sư phụ.” Hàn Tiểu Oanh liềnnois.
“Cái này” Diệp Thần có chút do dự.
“Ngươi giúp hắn đi. Khi trở lại, ngươi không phải muốn thử đằng sau sao, trở về ta liền cho ngươi” Hàn TIểu Oanh đỏ mặt nói.
“Ây, ngươi không cần thiết như vậy. Hắn dù sao cũng là đệ tử ngươi ta tất nhiên đi theo chăm sóc nha. Nhưng ngươi đã nói như vậy phần thưởng đừng quên đấy.” Diệp Thần lập tức quyết định.
“Ngươi có thể không đi, ta không ép ngươi” Hàn Tiểu Oanh liền nói.
“Không ai ép ta nha” Diệp Thần liền nói. Phần thưởng trước mắt ngu hay sao mà bỏ đi.
“Xem ra lần này ta là bị ngươi ăn sạch sành sanh. Cái gì cũng không còn nguyên vẹn à” Hàn Tiểu Oanh xoay người rời đi.
“Tiểu Oanh lúc ta trở về, ngươi có thể cân nhắc cùng ta... Kết hôn sao” Diệp Thần nghiêm túc nói.
“Ta đợi ngươi” Hàn Tiểu Oanh vui đến khóc nói. Hắn chủ động muốn hỏi cưới nàng a, nàng không biết nghĩ đến chuyện này bao nhiêu lần nữa.
Buổi trưa đến, Diệp Thần cùng Quách Tĩnh, dắt theo tiểu ăn mày Hoàng Dung xuất phát.
“Quách TĨnh, ta nói từ giờ ngươi không nên gọi ta Diệp đại ca hay Diệp huynh nữa nha” Diệp Thần ngồi trên ngựa mở miệng nói.
“Vậy ta phải gọi là gì đâu?” Quách TĨnh liền gãi đầu nói.
“Ta cùng ngươi sư phụ có một chân ngươi phải gọi ta là sư phụ nha” Diệp Thần cười nói.
“Tốt Diệp sư phụ” Quách TĨnh cũng gật đầu nói.
“Ây hai ngươi còn nói a. Tại sao các ngươi đều có ngựa đi, ta lại phải đi bộ đâu” Hoàng Dung u oán nhìn nói.
“Ân, muốn lên ngựa sao. Tốt ta chỗ này còn một chỗ nè. Lên cùng đi thế nào” Diệp Thần gợi ý.
“Ta đi bộ tốt đi bộ khỏe chân, ta cũng thích đi bộ” Hoàng Dung u oán nhìn Diệp Thần. Muốn chiếm nàng tiện nghi không có cửa.
“Hóa ra Diệp huynh đệ thích đi bộ, ta còn định nhường ngươi ngựa xem ra không cần thiết nữa” Quách Tĩnh thật thà nói.
Hoàng Dung lập tức xạm mặt lại. Ngươi không thể sớm nói sao, hại nàng giờ tốt rồi đi bộ nha.
“Ta nói Quách Tĩnh ngươi tại sao nghe lời hắn vậy nha. Ngươi không thấy bất công sao, hắn rõ không dạy ngươi cái gì mà ngươi lại như vậy gọi hắn sư phụ à.” Hoàng Dung ghé lại gần ngựa Quách Tĩnh nói khẽ để Diệp Thần không nghe thấy.
“Không đâu Diệp sư phụ dạy ta rất nhiều thứ à.” Quách TĨnh cũng nói.
“Hắn cũng biết dạy người ta sao, chỉnh người còn được.” Hoàng Dung khinh thường.
“Ngươi nói thử xem hắn dạy ngươi cái gì nha?” Hoàng Dung liền hỏi.
“Hắn dạy ta biết đừng đánh giá người khác thông qua những lời đồn đoán mà hãy nhìn vào chính các tính của họ.
Anh ấy dạy ta sẽ không có kẻ xấu hay kẻ ác nếu như họ đang bảo vệ những gì mình yêu quý.
Anh ấy dạy ta gạt sự kiêu ngạo sang một bên để thay đổi chính bản thân mình.
Anh ấy dạy ta cuộc sống thiếu đi cảm xúc sẽ trở lên vô nghĩa.
Dạy ta mọi vấn đề có thể giải quyết bằng lòng bao dung mà không cần tới bạo lực.
Dạy ta sẵn sàng hi sinh vì ước mơ của mình. Dạy ta sẽ chẳng có vấn đề gì nếu tin tưởng vào bản thân
Dạy ta hiểu hãy hành động thay vì ngồi im vì nếu vậy sẽ chẳng có gì thay đổi cả.
Dạy ta thắng thua chẳng có ý nghĩa gì, dạy ta hãy sống đừng tồn tại.
Quan trọng nhất là đã dạy ta đừng bao giờ từ bỏ. Đó là lý do ta tôn trọng Diệp Thần” Quách TĨnh tự hào nói.
“Hắn dạy ngươi nhiều như vậy a, ta nhìn không giống à.” Hoàng Dung nhìn Diệp Thần không tin tưởng nói.
“Các ngươi nói xấu gì ta đây?” Diệp Thần thấy Hoàng Dung nhìn mình liền hỏi.
“Không có a” Quách Tĩnh lắc đầu thật thà nói.
“Hoàng Dung ngươi lên xem phía trước có trò gì vui sao lại như vậy nhiều người vây xem a” Diệp Thần ra lệnh.
“Tại sao là ta à, ngươi không tự đi đi” Hoàng Dung kiên quyết đình công.
“Ai bảo ngươi là người hầu đâu à.” Diệp Thần phe phẩy giấy bán thân nói.
“Ngươi chỉ biết bắt nạt ta” Hoàng Dung bực tức liền chạy vào xem.
Sau một lúc, nàng quay lại nói. “Là tỷ võ chiêu thân, không có gì đặc biệt chỉ là ai đánh bại được nàng liền sẽ là tướng công nàng thôi”
“Có đẹp không?” Diệp Thần mở miệng hỏi.
“Không biết nhưng vóc người cũng rất khá.” Hoàng Dung liền nói.
“Xem ra, chúng ta phải nghỉ lại đây một lúc. Ta có việc quan trọng cần làm” Diệp Thần quay ra nói với Quách TĨnh.
“Hám gái” Hoàng Dugn bĩu môi.
“Không ở lại cũng được a, tối nay Hoàng Dung qua phòng ta tâm sự thế nào” Diệp Thần đánh mắt nói.
“Ta nghĩ chúng ta ở lại đây là một quyết định sáng suốt.” Hoàng Dung liền thay đổi 360 độ.
“Ta nói mà, đi xem một chút đi.” Diệp Thần gật gù nói.
“Xem cái gì?” Quách Tĩnh ngây ngốc.
“Xem người đẹp a, có thể hay không là ngươi sư nương tương lai đâu” Diệp Thần liền nói.
“Thất sư phụ sẽ giết ta mất” Quách TĨnh cười khổ.
“Ngươi không nói nàng sao biết nha. Hoàng Dung ngươi cũng sẽ không nói đi” DIệp Thần liền đưa ý tưởng xấu vào đầu bọn họ.
“Ta không biết gì sao nói nha” Hoàng Dung liền nói. Ta mà nói ngươi còn không đem ta ăn sạch sao.
“Vậy tốt đi giải cứu người đẹp thôi” Diệp Thần liền gật đầu nói.
Diệp Thần và Hoàng Dung liền chạy một mạch vào đám đông. Một người vì sắc còn một tên thì ham vui.
Quách Tĩnh dắt ngựa theo sau cười khổ. Lần này, Thất sư phụ chắc chắn lột đa hắn à. Đừng thấy nàng hiền nha, một khi tức giận sẽ rất đáng sợ à. Nghĩ đến cảnh tượng Thất sư phụ nổi giận, Quách Tĩnh bỗng nổi hết da gà. Hắn cảm thấy con đường sao mà ngắn quá, xa thêm một chút có phải tốt không.