Sau khi bọn họ rời đi một lúc, trong nhà vang lên những tiếng kêu thảm thiết. Bọn tứ quỷ thề sẽ đuổi giết tên tiểu ăn mày, chuyện này để lộ ra bọn họ sao làm người. Nhưng trước tiên phải lo cho cái hoa cúc bị bạo trước đã.
Lúc về đến nơi, hai người liền nghe thấy trong phòng Quách Tĩnh đang ăn no chửi nha.
“Bảo con đi theo Diệp Thần chơi một lát hiện tại người đâu. Mà con đi liền nửa ngày có biết mọi người lo lắng không” Hàn Bảo Châu liền lên tiếng.
“Ta, đây là quần áo mọi người mua cho con tốn không ít ngân lượng. Đây con làm cái gì mà thành thế này?” Kim Toàn Phát xót xa nói.
Bên ngoài cửa, Hoàng Dung khinh bỉ. “Ngươi nói cái nhóm sư phụ này cũng quá kẹt xỉ chứ”
“Không kẹt xỉ, bọn họ có chút tằn tiện thôi.” Diệp Thần liền nói.
“Khác nhau chắc” Hoàng Dung liền nói.
“Tĩnh Nhi con đi đâu bây giờ mấy về” Kha Trấn Ác lên tiếng nói.
“Lúc con đi trên đường trở về liền bị Hoàng Hà tứ quỷ cùng Hầu Thông Hải bắt đi” Quách Tĩnh liền nói.
“Cái gì, có bị thương không?” Hàn Tiểu Oanh chạy lên hỏi thăm.
“Không có” Quách Tĩnh liền nói.
“Vậy Diệp Thần đâu a, có phải hắn bị bắt ta phải đi cứu hắn.” Hàn Tiểu Oanh cầm kiếm định đi ra ngoài.
Diệp Thần liền đẩy cửa bước vào.
“Không cần lão công ngươi vẫn ổn. Mấy tên kém cỏi như vậy sao làm khó được ta.” Diệp Thần tinh vi ra nói.
Hoàng Dung đứng bên cạnh làm biểu tượng mắc ói. Rõ ràng là nàng cho bọn họ bơm thuốc ngủ nha.
“Ngươi không sao chứ có bị thương sao, cần ta gọi y sư sao. Ta xem nào.” Hàn Tiểu Oanh lo lắng hỏi.
“Thực ra ta bị thương rất nặng nha” Diệp Thần thấy Hàn Tiểu Oanh lo lắng liền nói.
“Ở đâu vậy, mau cho ta xem” Hàn Tiểu Oanh xờ xoạng Diệp Thần nói.
“Ân, Ta bị thương rất nặng nha. Chỉ có ngươi mới chữa được à.” Diệp Thần giả đau nói.
“Ngươi mau nói a” Hàn Tiểu Oanh sốt ruột nói.
“Bên dưới rất đau a, ngươi mau cùng ta về phòng chữa. Nếu không hạnh phúc nửa đời sau của ngươi liền không thành” Diệp Thần thương tâm nói.
“Cút, làm lão nương lo lắng. Muốn chiếm ta tiện nghi không có cửa.” Hàn Tiểu Oanh đỏ mặt nói.
“Tiểu Oanh ngươi không thể bỏ mặc ta chết không cứu” Diệp Thần lập tức ôm tay nàng đáng thương như một đứa trẻ đòi kẹo.
Hoàng Dung bên cạnh ăn một trận lo cười. Không ngờ tên này cũng có lúc như vậy.
“Bây giờ không được. Tối đến ngươi muốn gì cũng được” Hàn Tiểu Oanh liền mềm lòng khẽ nói.
“Được, tính ngươi nói” Diệp Thần lập tức cười lớn.
“Này tiểu tử này là ai, sao đi theo ngươi vậy?” Hàn Tiểu Oanh chú ý đến Hoàng Dung liền lên tiếng.
“Ân, hắn thấy ta soái đã thế còn phóng khoáng. Nhất quyết đòi bán thân cho ta làm nô. Ta thấy hắn đáng thương liền nhận đi” Diệp Thần đạo mạo.
Hoàng Dung trong nội tâm liền khinh bỉ cái bản mặt dày của Diệp Thần trăm lần. Nếu không phải khong đánh lại nhà ngươi ta chắc chắn sẽ hành hạ ngươi cho chết à.
“Tiểu đệ đệ, ngươi không phải sợ có phải hắn uy hiếp ngươi không. Cứ nói, tỷ tỷ thay ngươi lấy công đạo” Hàn Tiểu Oanh liền hướng Hoàng Dung nói. Ở triều đại này có điền mới ký giấy bán thân cho nhà ngươi.
“Tiểu Oanh ngươi không thể khinh thường mị lực của ta chứ” Diêp Thần cười khổ nói.
“Tỷ tỷ hắn chính là khi dễ ta yếu đuối liền bắt ta làm nô tài. Ngươi phải cứu ta à” Hoàng Dung thấy cơ hội liền nói.
“Được để tỷ tỷ lo, Diệp Thần ngươi mau đưa giấy bán thân trả hắn nha” Hàn Tiểu Oanh quay ra nói với Diệp Thần.
“Tiểu Oanh, ta tự nhiên có việc bận đi trước.” Diệp Thần liền ném lại một câu, liền chạy thẳng một mạch.
“Ân chờ ta, mau giả ta giấy bán thân” Hoàng Dung cũng liền chạy đuổi theo.
“Có lẽ chúng ta lên quay lại đại sự được chứ?” Chu Thông liền nói.
Mọi người cũng quay lại nói chính sự tốt. Chuyện Diệp Thần, có mà trời cũng chẳng quản được. Thật chẳng hiểu ai mới có thể trị được cái tính của tiểu tử này.
Một lúc sau, Quách Tĩnh liền cho Tiểu Hồng Mã của hắn ăn. Vừa ăn vừa nói chuyện với ngựa.
“Này Quách Tĩnh ngươi nói chuyện với con ngựa đó không thấy chán sao?” Hoàng Dung thấy một người một ngựa nói chuyện liền hỏi.
“Hoàng huynh đệ sao ngươi lại ở đây nha” Quách Tĩnh liền vui vè chạy lại.
“Ta đuổi không kịp hắn, ngươi ngốc vậy đi nói chuyện với một con ngựa nó hiểu sao?” Hoàng Dung tay cầm bình rượu uống nói.
“Có đương nhiên nó hiểu rồi, nó thông minh lắm.” Quách Tĩnh cười nói.
“Đúng vậy, ta có thể chắc chắn nó rất thông minh, không như một số người vừa ngu vừa ngốc” Hoàng Dung liền uống tiếp nói.
“Hoàng huynh đệ ngươi uống gì vậy” Quách Tĩnh tò mò nói.
“Ta uống chính là rượu của tên khốn nạn Diệp Thần nha. Ngươi xem ta chỉ dung một chút thủ đoạn liền lấy được rượu của hắn.” Hoàng Dung bắt đầu khoe khoang.
“Thôi xong, Hoàng huynh đệ ngươi lần này thảm rồi. Rượu của Diệp huynh tuy quý nhưng tuyệt đối không thể uống nhiều.” Quách Tĩnh liền lo lắng nói.
“Có vấn đề sao. Ta cảm thấy vị rất tốt. Với lại cũng không biết nó rốt cuộc làm như thế nào đâu.” Hoàng Dung lại uống thêm nói.
“Cái vấn đề không phải vị mà là nếu uống nhiều liền sẽ đau bụng thảm nha. Mấy lần trước ta cùng các vị sư phụ uống hắn rượu liền thảm. Lúc đó chỉ uống vài chén nhỏ ngươi liền làm một bình.” Quách Tĩnh lấy lại rượu không cho Hoàng Dung tiếp tục uống.
“Nhà vệ sinh ở đâu?” Hoàng Dung sắc mặt liền có chút thay đổi.
“Ở bên đó” Quách TĨnh liền chỉ.
Một hai canh giờ sau, Hoàng Dung rốt cuộc tay chân rụng rời ra khỏi nhà vệ sinh.
“Hoàng huynh đệ ngươi còn sống chứ” Quách Tĩnh mang chút nước cho nàng uống.
“Chết hai phần ba rồi” Hoàng Dung liền mệt mỏi nói. Hôm nay quá thảm, nàng thề không bao giờ ăn uống lung tung nữa.
“Ta nói ngươi không nên cùng Diệp đại ca đối đầu, nếu không sẽ rất thảm.” Quách Tĩnh khuyên nhủ.
“Hắn hiện tại đang làm gì nha” Hoàng Dung liền hỏi. Nàng muốn báo thù, tại sao tên này khồn nói cho nàng biết rượu này không uống nhiều nha.
“Diệp huynh đang ở phòng ngủ đâu. Có lẽ đang ngủ đi” Quách TĨnh chỉ hướng cho Hoàng Dung.
Hoàng Dung lập tức phóng thẳng. Cơ hội nha, hắn ngủ mình liền vào trộm lại giấy bán thân, lột sạch đồ hắn để trả thù.
Bước đến của phòng Hoàng Dung liền nhẹ nhàng bước tới trên giường. Đang định ra tay thì nàng liền quay người đi ra khỏi phòng.
“Đi nhầm phòng sao, rõ ràng là phòng này nha?” Hoàng Dung thắc mắc.
Sau đó liền lần nữa đi vào.
“Tỷ tỷ, ngươi dậy nha” Hoàng Dung liền gọi.
Diệp Thần mắt cũng mở ra.
“Tỷ tỷ ngươi nói có phải ngươi bị tên khốn nạn đó bắt vào đây không?” Hoàng Dung liền lên tiếng nói.
“Ta..” Diệp Thần liền định nói gì. Lúc ngủ liền thả hết tóc tai ra à.
“Tỷ tỷ ngươi không phải nói, ta sẽ thay ngươi làm chủ” Hoàng Dung liền mở miệng rồi nói ra kế hoạch của mình.
“Hắn vừa đi a. Ta sợ ngươi có thể nằm ôm ta một chút được không?” Diệp Thần liền tương kế tựu kế. Tiện nghi đến cửa có ngu không chiếm.
“Được nha, ta cũng có chút mỏi.” Hoàng Dung gật đầu nói. Dù sao, nàng cũng rã rời người với cái đống rượu vừa rồi.
Hai người liền ôm nhau nằm trên giường.
“Tỷ tỷ, ngươi bớt sợ nha. Ta đảm bảo sẽ cho hắn biết tay.” Hoàng Dung liền nói.
“Được, ta tin ngươi” Diệp Thần liền giúc đầu vào ngực của Hoàng Dung.
“Ân, không khách khí” Hoàng Dung liền nói. Nàng đối với cô gái này có hảo cảm nha vì... Cuối cùng cũng có người lép hơn nàng à.
“Tỷ tỷ ngươi tên gì đâu” Hoàng Dung liền hỏi.
“Ân, ngươi xem ta bị hắn làm sợ đến cả tên cũng quên luôn” Diệp Thần giả vờ run nói.
“Tên ác ôn này” Hoàng Dung liền phỉ nhổ nói.
“Tỷ tỷ ngươi sài túi thơm sao. Mùi này rất dễ ngửi nha, ta có cảm giác ngửi thấy ở đâu vậy” Hoàng Dung liền ngửi thấy mùi hương trên người Diệp Thần nói.
“Ta không có nha” Diệp Thần lắc đầu. Một đại nam nhân dùng gì tới thứ đấy à.
Bỗng nhiên, cửa liền mở ra. Hoàng Dung vẫn bị mùi hương quyến rũ.
“Hoàng huynh đệ... Ngươi không nên... Làm phiền..” Quách Tĩnh thấy nàng không đi ra liền muốn vào.
Diệp Thần làm điệu bộ nhỏ tiếng, rồi phất tay với Quách Tĩnh ý bảo ra ngoài.
“Xin lỗi làm phiền. Hai người... Tiếp tục” Quách Tĩnh lập tức quay người đóng cửa chạy thẳng. Diệp Thần đến cả nam cũng sẽ ăn. Quả thật không nên cùng hắn đối đầu à.
Hoàng Dung mêt mỏi liền dần dần ngủ quên mất.
“Ân, ngươi ngủ tốt.” Diệp Thần liền ôm lấy Hoàng Dung chìm vào giấc ngủ. Hắn phải giữ sức nha, Tối nay còn cùng Tiểu Oanh của hắn đại chiến à.
Còn Hoàng Dung, nàng mà biết mình bị Diệp Thần chiếm như vậy tiện nghi liền đập đầu vào tường mà chết tốt à. Đi trả thù liền tiện nghi cho hắn.
Trời gần tối, hai người cuối cùng cũng tỉnh dậy.
“Ân, hắn vẫn chưa về sao” Hoàng Dung ngáp nói.
“Đúng vậy nha. Làm sao vẫn chưa về à” Diệp Thần không nhịn được cười nói.
“Tỷ tỷ ngươi cười cái gì đâu?” Hoàng Dung liền nói.
“Không có gì à” Diệp Thần nói.
“Làn da ngươi thật đẹp a. Thế nào bảo dưỡng à” Hoàng Dung ghen tỵ nói.
“Ân tự nhiên a.” Diệp Thần cũng nói.
“Tỷ tỷ ngươi thật đẹp nha. Tiện nghi tên khốn đó” Hoàng Dung thương tiếc nói.
“Không sao, ta đi ăn trước ngươi xuống sau đi” Diệp Thần liền xoay người lấy quần áo phóng nhanh ra ngoài.
“Ân, đợi ta nha” Hoàng Dung cũng chạy theo nhưng liền ngay cả cái bóng cũng không thấy à.
“Khinh công tỷ tỷ thật giỏi nha” Hoàng Dung thở dài liền đi xuống nhà.
Quách Tĩnh nhìn thấy nàng liền muốn quay mặt đi.
“Quách Tĩnh ngươi có ý gì. Sao lại trốn ta?” Hoàng Dung liền chặn trước mặt nói.
“Ta không có trốn ngươi. Ta sẽ không nói ra ngoài, ngươi yên tâm” Quách Tĩnh vỗ cai nàng nói.
“Ngươi nói gì lạ vậy” Hoàng Dung liền nói.
“Không có gì, ta cái gì cũng không biết” Quách Tĩnh làm bộ ngươi yên tâm nói.
“Không lằng nhằng với ngươi. Có thấy vị tỷ tỷ xinh đẹp nào chạy qua đây sao?” Hoàng Dung không muốn nghe liền hỏi. Nhóm người này đúng là kỳ quặc.
“Không có, chỉ có Diệp đại ca vừa đi qua thôi” Quách Tĩnh thật thà nói.
“Ta cũng đang muốn tìm hắn. Nói a, hắn ở đâu nào” Hoàng Dung liền muốn tìm Diệp Thần kiếm chuyện.
Quách Tĩnh chỉ cho Hoàng Dung hướng tới Diệp Thần hướng đi. Lúc này Diệp Thần đang ngồi uống rượu với Tiểu Oanh đâu.
Hoàng Dung liền chạy đến ngồi xuống, găp thức ăn lên ăn. Phá đám hai người nói chuyện
“Tiểu đệ đệ, ngươi có vẻ rất đói nha” Tiểu Oanh không giận cười nói.
“Đúng a, tên này không cho ta ăn. Đã thế còn dọa lấy ta ra thử độc của hắn đâu” Hoàng Dung liền nói.
“Tiểu Oanh ngươi đừng nghe hắn nói bừa” Diệp Thần liền xoắn xuýt. Trừng mắt nhìn Hoàng Dung.
“Tiểu đệ đệ, hắn tuy có chút lưu manh nhưng cũng không xấu như vậy” Hàn Tiểu Oanh cũng không tin Diệp Thần sẽ làm vậy.
“Oanh tỷ ta nói, tên cầm thú này bắt con gái nhà lành về đề chơi đùa nha. Ngươi không nên tin hắn à. Ta tận mắt thấy vị tỷ tỷ ban nãy ở trên giường hắn đáng thương nha” Hoàng Dung liền muốn kéo Tiểu Oanh ra móng vuốt của Diệp Thần.
Hàn Tiểu Oanh cũng nhanh chóng đoán ra chuyện gì à. Thảo nào lúc nãy Diệp Thần như vậy đầu tóc quần áo rối bù tìm nàng nha.
“Hoàng đệ đệ, ta biết. Ngươi tiếp tục ăn. Diệp Thần ngươi theo ta ra đây.” Hàn Tiểu Oanh liền nói.
“Đúng vậy, ngươi nhất định phải dạy hắn một trận nha” Hoàng Dung liền nói. Hoàng Dung khiêu khích nhìn Diệp Thần.
“Nhất định” Hàn Tiểu Oanh kéo Diệp Thần đi về phòng.
“Tiểu Oanh ngươi không nên tin lời hắn nói nha” Diệp Thần cười nói.
“Ta biết” Hàn Tiểu Oanh liền cười lại nói.
“Ân tốt nha” Diệp Thần liền vui vẻ.
“Ngươi thu tên tiểu muội này làm nô tài quả thực quá đáng yêu.” Hàn Tiểu Oanh cười nói.
“Đúng vậy rất đáng yêu nha, ngươi biết nàng là nữ a.” Diệp Thần liền nói.
“Đều là con gái nàng thế nào qua mắt ta được à” Tiểu Oanh trả lời.
Diệp Thần cũng gật đầu.
“Ngươi muốn thu nàng sao. Ta thấy nàng xinh đẹp còn hơn ta à” Hàn Tiểu Oanh liền ngỏ ý.
“Đúng vậy” Diệp Thần cũng không chối nàng.
“Ngươi vẫn vậy, không biết nói dối làm ta vui sao?” Hàn Tiểu Oanh buồn buồn nói.
“Ta không muốn lừa dối ngươi.” Diệp Thần ôm lấy Hàn Tiểu Oanh nói.
“Ngươi sẽ không bỏ rơi ta chứ” Tiểu Oanh nói.
“Sẽ không bao giờ, chỉ cần ngươi không muốn đi. Không ai có thể bắt ngươi đi” Diệp Thần nói.
“Ngươi yêu ta sao, ngươi nói sẽ không nói dối ta mà” Hàn Tiểu Oanh mong chờ nói.
“Ta không biết nữa. Có lẽ chưa đủ thích để gọi là yêu, không thể quên để trở lên xa lạ” Diệp Thần thành thật.
“Ngươi yêu Hoa Tranh ư” Hàn Tiểu Oanh cười nói.
“Không phải nàng, ta chỉ đối với nàng là thích mà thôi” Diệp Thần khẳng định nói.
“Ta luôn cảm thấy có một người trong quá khứ của mình đối với ta rất quan trọng. Nhưng không thể nhớ ra” Diệp Thần suy tư nói.
“Ngươi yêu nàng, dù không biết đó là ai” Hàn Tiểu Oanh nói.
Diệp Thần không nói chỉ gật đầu.
“Chạm đến được ngươi thật tốt quá.” Hàn Tiểu Oanh ôm lấy hắn.
“Xin lỗi, không thể dành cho ngươi tất cả tình cảm nhưng... Ta không muốn ngươi rời ta đi” Diệp Thần sờ mặt nàng nói.
“Ngươi không thấy mình quá tham lam sao” Hàn Tiểu Oanh liền nói.
“Tham lam thì làm sao, trong tình cảm con người luôn tham lam” Diệp Thần bế nàng lên nói.
“Vậy đừng để ta đi, giữ ta lại” Hàn Tiểu Oanh hôn lên môi hắn. Chỉ cần ngươi không đuổi ta đi ta sẽ không đi.
Đôi khi yêu là khổ, là lệ đổ trong tim. Muốn người biết lại muốn người không biết.
Hai người lập tức tiến đến bên giường, cuộc hoan lạc liền bắt đầu.