“Diệp Thần ca ca còn không mau dậy đi. Có việc rồi kìa. Hình như có kẻ đột nhập gây đánh nhau thì phải.” Dung Nhi rốt cuộc không chịu nổi tiếng ồn liền thức giấc nói.
“Mặc kệ nó chúng ta vẫn đi ngủ tốt nhất a.” Diệp Thần cua lấy Hoàng Dung kéo vào lòng nói. Không cần ra ngoài hắn cũng biết có chuyện gì xảy ra. Nhưng người trong phủ cùng xung quanh ai ai đều có võ công cả, cộn thêm nơi đây trận pháp. Nơi này làm sao có thể là nơi bình thường được, hẳn là đối kháng với kẻ địch đi.
Nói chung việc gì không liên quan đến mình thì không cần thiết quản nhiều làm cái gì cả.
Kết quả, bọn họ vẫn ngủ một mạnh đến sáng. Sau khi dậy rửa mặt, Diệp Thần đám người liền cùng chủ nhà ăn sáng. Tất nhiên họ cũng không mặc nam trang nữa nha, dù gì Diệp Thần đã sớm nói bọn họ đã biết à.
“Lục trang chủ hôm qua hình như có người đột nhập thì phải a. Ta có nghe thấy đánh nhau tiếng.” Hoàng Dung liền hỏi.
“Đúng vậy, sao có việc ảnh hưởng đến Dung cô nương. Thật có lỗi. Hôm qua chỉ có tên trộm đột nhập vào thôi.” Lục trang chủ mắt khẽ động nói.
“Vậy sao? Ta cảm thấy đây là một trận đánh lớn đó.” Hàn Tiểu Oanh liền nói. Nàng tham gia giang hồ nhiều rất am hiểu quẩn ẩu.
“Các vị không cần sợ. Gia trang này rất an toàn, ngoài ra, ta có thư phòng tranh còn mong các vị ghé chơi đâu.” Lục trang chủ đánh sang chuyện khác nói.
“Hay quá, ta rất thích xem tranh.” Hoa Tranh liền vỗ tay ủng hộ. Vốn là công chúa, xem tranh so với tập võ nàng càng thích thú đâu.
“Ta...” Hoàng Dung đang định nói gì thì.
“Dung Nhi chúng ta vẫn nên đi xem tranh tốt.” Diệp Thần bắt lấy tay Dung Nhi nói. Nếu chủ nhà không có ác ý, cần gì phải bới móc đâu.
Dung Nhi cũng im lặng, hiện tại người ta không muốn nói. Diệp Thần đã cản nàng lại, nàng cũng không tiện nói gì nha. Dù gì hiện tại đang ở đất của người ta à.
Bỗng từ ngoài, Dương Khang liền xông vào. Cùng với một đám người đang truy đuổi hắn. Đứng sau tấm dèm. Đám người DIệp Thần liền nhận ra. Chẳng lẽ hắn đuổi theo bọn họ đến tận đây sao chứ.
“Dương Khang.” Quách Tĩnh liền nhận ra hắn định xông lên xong bị Diệp Thần ngăn lại.
“Xem ngươi chạy đi đâu?” Lục Quán Anh liền cười đứng trước mặt Dương Khang nói.
“Các vị tự xưng là lục lâm hảo hán nhưng lại giở quỷ kế. Đục thuyền của ta, để truyền ra ngoài không sợ bị người ta chê cười sao? Ta ở Trung Đô nghe hào khách Giang Nam đã lâu, cứ tưởng toàn anh hùng hảo hắn anh minh lỗi lạc. Hôm nay được chứng kiến rồi, cũng chỉ là lũ hữu danh vô thực, chỉ biết dùng âm mưu quỷ kế cậy đông hiếp yếu.” Dương Khang thấy tứ bề không lối thoát liền mạnh bạo nói.
Lục Quán Anh hai mắt tức giận muốn tiến lên nói.
“Tiểu tử, ý của ngươi là nếu đơn độc đấu mà thắng ngươi, thì ngươi chết không hối tiếc chứ gì?” Lục trang chủ sau rèm liền lên tiếng nói.
“Trong Quy vân trang này, chỉ cần kẻ nào dựa vào bản lĩnh thực sự thắng nổi ta. Thì ta sẽ buông tay chịu trói, muốn chém muốn giết, mặc ngươi xử trí.” Dương Khang thấy mắc mưu liền mừng thầm nói.
“Tên Dương Khang này quả thực xảo trá.” Hoàng Dung một bên liền nói. Cũng tốt cách tấm rèm nên Dương Khang khó mà nhận ra bọn họ được à.
“Thế nên ta mới để hắn cho ta mua vui. Chỉ là nếu hắn không vượt qua được cửa ải này, thì đành phải bỏ món đồ chơi này thôi.” Diệp Thần liền cười nói.
“Được thôi. Vậy thì ta sẽ lĩnh giáo ngươi mấy chiêu. Ngươi là khách mời ra chiêu.” Lục Quán Anh liền đứng lên khẩu khí nói.
Dương Khang liền ra một bộ chưởng pháp đánh về Lục Quán Anh. Lục thiếu chủ cũng không kém liền né được tung cước về phía của Dương Khang khiến hắn từ thể công buộc thành thủ thế.
“Cước pháp của Thiếu Trang chủ lợi hại quá.” Quách TĨnh nhìn ngưỡng mộ nói. Hắn vốn không thể qua được ba chiêu của Dương Khang nhưng thiếu trang chủ lại có thể áp chế được à.
Dương Khang liền tục bị cước pháp đánh lui lại chỉ có thể phòng thủ không thể phản lại. Sau liền bị đạp ngồi xuống ghế. Rất nhanh Dương Khang liền lợi dụng sơ hở ẩn ra Lục Quán Anh. Đứng dậy hai bàn tay vận công, thi triển Cửu Âm Bạch Cốt Trảo.
“Cửu Âm Bạch Cốt Trảo?” Hoàng Dung liền nhận ra võ công này.
Diệp Thần cũng chỉ cười không nói. Môn võ công này chính là ép đáy hòm của ngươi sao, Dương Khang vậy liền để bổn thiếu gia chiêm ngưỡng nó lợi hại xem nào.
Lập tức, Lục Quán Anh từ mạnh thành yếu thế. Bị Cửu Âm Bạch Cốt trảo làm tổn thương chân xong đánh bay về đằng sau. Miệng vương ít máu, nhưng liền muốn đứng dậy chiến đấu tiếp.
“Quán Anh dừng lại. Hắc Phong Song Sát là gì của ngươi?” Lục trang chủ ngăn lại con mình sau đó kích động hỏi.
“Không hiểu lão đang nói gì?” Dương Khang liền làm bộ ngu ngơ.
“Ai dạy cho ngươi Cửu Âm Bạch Cốt Trảo?” Lục trang chủ liền hỏi.
“Là ta tự mò ra được. Các người nói có giữ lời không? Tiểu gia ta thắng rồi, cáo từ.” Dương Khang liền quay người muốn đi.
“Khoan đã.” Lục trang chủ lập tức chống hai cây gậy nhảy ra khỏi ghế ngồi lao đến đánh một gậy về phía của Dương Khang.
Lập tức, Dương Khang hắn liền bị đánh lùi lại bốn bước.
Lục trang chủ lại tiếp tục tấn công tới tấp đến, xong liền đánh một chưởng vào người DƯơng Khang khiến hắn ngã xuống. Rồi nhảy về ngồi an vị tại trên ghế.
“Lạ quá, tại sao Lục trang chủ lạ dùng võ công của Đào Hoa Đảo đâu.” Hoàng Dung lập tức tò mò nghĩ ngợi. Hôm nay sao nhiều người sử dụng võ công của cha nàng vậy à.
“Ngươi thua rồi còn không mau khai thật ra.” Lục Quán Anh khập khiêng bước đến.
“Thắng làm vua thua làm giặc, ta không có gì để nói.” Dương Khang liền cười nói. Hiện tại hắn liền đang bị thương nha, không còn đường nào thoát nữa.
“Người đâu giải hắn xuống xem hắn còn dám chạy nữa hay không.” Lục Quán Anh liền ra lệnh nói.
Dương Khang liền bị loi xuống. Diệp Thần đám người mới từ sau tấm rèm bước ra.
“Cha có sao không?” Lục Quán Anh quan tân hỏi.
“Ta không sao, không làm các vị sợ chứ?” Lục trang chủ khẽ cười nói hỏi han khách nhân.
“Không có nha.” DIệp Thần lấc đầu nói. Sợ sao, hắn không sợ cái gì trên đời chỉ sợ mỗi mình hắn à.
“Xin hỏi Lục trang chủ người vừa nãy là?” Hoàng Dung liền hỏi.
“Hắn chính là người đột nhập, ăn trộm chút đồ bổn trang, Hổ thẹn từng tuổi này rồi, còn hảo đấu với người trẻ tuổi, để các vị chê cười rồi.” Lục trang chủ liền bịa ra cái chuyện để nói.
“Không ngờ Lục trang chủ võ công cao cường. CHưởng phong cũng ác liệt, thật khiến chúng ta mở rộng tầm mắt. Thỉnh giáo Lục trang chủ trưởng pháp này ngài học từ ai vậy.” Hoàng Dung cuối cùng cũng dẫn đến chủ đề chính.
“Lục mỗ học nghệ không tinh, chỉ là một kẻ phế nhân. Chút công phu nông cạn này, thật không đáng nhắc đến.” Lục trang chủ liền lảng tránh nói.
“Nhưng vừa nãy ngài...” Hoàng Dung không có ý buông tha.
“Hai vị, hôm nay làm mất nhã hứng ngắm tranh của các vị. Chi bằng các vị hãy về phòng nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta hãy trò chuyện.” Lục trang chủ liền cắt ngang nói.
“Vậy cáo từ.” Đám người Diệp Thần không tiếp tục làm khó nói.
Sau đó, mọi người liền về phòng. Diệp Thần cùng Hoàng Dung đi bộ trong hoa viên, dù sao, cái này trận pháp không làm khó được Dung Nhi à.
“Lục trang chủ này hình như rất quen thuộc với Mai sư tỷ. Nếu muội đoán không nhầm, thì chắc họ đã từng giao thủ.” Hoàng Dung liền nói.
“Ngươi biết mà, đường lối tấn công lẫn thủ thế rất giống võ công của ngươi nha. Dung Nhi, ngươi đoán thử xem.” DIệp Thần cười nói.
“Diệp ca ca có phải ngươi biết điều gì, nói cho ta nghe xem.” Hoàng Dung liền ôm lấy tay hắn nói.
“Không nói ngươi đoán thử xem.” Diệp Thần liền lắc đầu nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cơ thể Hoàng Dung. Người ta nói đúng nha, phụ nữ luôn trở lên đẹp nhất sau lần đầu và những lần được tưới tắm à.
“Diệp ca ca ngươi quả nhiên xấu xa.” Hoàng Dung kiều mị quay người chạy đi.
“Đợi ta với ta không muốn bị lạc.” DIệp Thần liền cười chạy đi theo.
Buổi sáng hôm sau, Lục trangchủ liền hẹn Diệp Thần đám người ra.
“Các vị thứ lỗi cho hiện tại trang gia phận bạc gặp phải cừu địch. Mong mọi người rút lui khỏi đây. Đây là ta chút lòng thành.” Lục trang chủ chắp tay xin lỗi.
“Chúng ta nhận tấm lòng là đủ rồi.” Quách Tĩnh liền từ chối.
“Ấy, trang chủ đã nói, ngươi không nhận chính là vô lễ nha. Ta cảm ơn trước.” Diệp Thần liền nhận lấy tiền nói. Miễn phí không nhận có mà ngu sao.
“Trang chủ, đừng để ý đến hắn. Trang gia gặp nạn, chúng ta nguyện ở lại giúp đỡ.” Hàn Tiểu Oanh lườm Diệp Thần một cái lại với trang chủ trượng nghĩa nói. Tên nam nhân này, cái gì cũng tốt, mỗi cái tính tình là không được à. Quá mất mặt nàng rồi.
“Không nên a, trang gia làm sao có thể liên lụy mấy người được.” Lục trang chủ cười nói. Hắn không muốn liên lụy kẻ ngoài cuộc vào chuyện này.
“Đúng, trang chủ nói phải. Tiểu Oanh ngươi không nên quản nhiều chuyện.” Diệp Thần gật gù nói. Hắn lười đi làm việc không công à. Với lại như vậy nguy hiểm hắn còn lâu mới làm.
“Diệp sư phụ không thể nói vậy.” Quách TĨnh nói xong liền bị Diệp Thần lườm nguýt lại im miệng.
“Ngươi đúng là nhát gan, nếu thế ngươi đi trước đi. Đợi ta giúp gia trang xong liền đuổi theo.” Hàn Tiểu Oanh liền nói.
“Thất sư phụ, người quả nhiên uy vũ.” Quách TĨnh reo hò cổ vũ. Liền ăn một đạp DIệp Thần vào mông.
“Ngươi là đồ ngốc sao. Như vậy rất nguy hiểm.” Diệp Thần liền nói. Nàng là nữ nhân hắn, nếu chỉ vui đùa thì được hắn mới không cho nàng đi mạo hiểm như vậy.
“Mặc kệ ta.” Hàn Tiểu Oanh kiên quyết. Nếu truyền ra giang hồ, nàng thế nào tung hoành được nữa.
“Thất sư phụ quả nhiên anh hừng không sợ nguy hiểm ta theo ngươi.” Quách Tĩnh liền bò dậy nói. Sau Diệp Thần liền cho hắn một cước vào giữa háng. Quách Tĩnh liền nằm bất động.
“Này thì láo này. Đứng dậy bật xem nào.” Diệp Thần đạp thêm vài cái Quách TĨnh. Mọi người Lục gia đều tròn mắt nhìn. Xong nữ nhân của hắn cũng đã nhìn quen mặc kệ thấy chết không cứu.
“Ta... Ta làm sao mặc kệ ngươi được.” Diệp Thần giải quyết xong tên chống đối liền quay ra nói với Tiểu Oanh.
“Vậy còn không nghe ta.” Hàn Tiểu Oanh liền nói.
“Được nghe ngươi được chưa.” Diệp Thần đành gật đầu nói. Dù sao nàng cũng là nữ nhân, chiều nàng một chút.
Những nữ nhân khác cũng chỉ có lắc đầu. Tiểu Oanh xem ra vẫn chưa bỏ được nữ hiệp tính khí à. Đối với họ, an toàn của Diệp Thần mới là trên hết nha. Mặc kệ những thứ khác ra sao à. Chỉ cần Diệp Thần bình an liền tốt.
“Nếu các vị kiên quyết ở lại vậy thì quá tốt rồi.” Lục Quán Anh liền cảm ơn. Thực chất đối với Diệp Thần, hắn mới không hi vọng gì. Người này chân tay trắng nõn, lại không phát hiện nội công. Chắc chẳng làm ăn được gì a. Nhưng nữ nhân của hắn thì khác, à quên cùng với tên Quách đệ tử nữa, bọn họ rên người nội công rất mạnh, ngoài ra hắn thấy qua bọn họ luyện võ qua. Thực rất cao cường.
Đây chính là thành quả của DIệp Thần nha. Hắn dùng đan dược dồi dào của mình đầu tư cả à. Dù sao hắn không cần chút nội công ít ỏi ấy, mà nói toẹt ra hắn vốn không có nội công đi, nên uống vô ích. Liền cho các nàng ăn chơi cho vui.
“Các vị, ta không có gì nhiều ở đây có ba viên thuốc, mong mọi người giữ lấy phòng thân.” Lục trang chủ liền cầm thuốc đưa cho Diệp Thần.
Nhưng hắn bận cầm hòm vàng nha. Nên bây giờ đành đưa cho Hoàng Dung tiểu cô nương vậy.
“Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn?” Hoàng Dung mở thuốc ra kiểm tra thử. Dù sao, nàng cũng biết một chút y thuật a. Nhưng đây không phải là thuốc do cha nàng sáng tạo sao.
“Ngươi cũng biết nó sao?” Lục trang chủ có chút ngạc nhiên nói. Loại này thuốc là do hắn sư phụ dạy hắn luyện nha. Đến giờ hắn luyện thành công tỷ lệ cũng thấp đến đáy nồi à.
“Ân, loại thuốc bỏ đi này không biết mới là lạ đâu. Với lại, không biết tên cùi bắp nào sáng chế ra nữa. Lục trang chủ coi chừng bị lừa đâu.” Diệp Thần liền thấy mùi thuốc liền khinh thường nói.
“Đề nghị Diệp thiếu hiệp rút lại lời nói này, nếu không ta không khách khí đâu.” Lục Trang chủ liền hơi giận nói. Hắn không cho ai xỉ nhục hắn sư phụ của hắn.
“Ta nói không đúng sao. Dung Nhi ngươi nói nghe xem đúng không, ngươi cũng biết chút y đi.” Diệp Thần liền quay ra nói.
“Diệp ca ca ngươi nên rút lại ngay đi. Nếu không ta cũng sẽ giận đấy.” Hoàng Dung mặt đen lại nói. Chửi cha nàng cùi bắp, còn lừa đảo. Tên này chán sống chắc.
“Tên ngốc này, võ lâm ai không biết Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn vốn là do cha Dung Nhi chế tạo ra.” TIểu Oanh liền thiện tâm nhắc nhở.
“Ấy, dược này quả nhiên phi phàm ta lúc nãy nhìn nhầm.” Diệp Thần liền lùi một bước nói. Sao không nói sớm nha, hắn liền mang cha nàng ra chửi à.
“Coi như ngươi biết điều.” Hoàng Dung bĩu môi nói.
“Tất nhiên rồi.” Diệp Thần gật đầu cười nói.
“Mọi người vậy mau vào nhà nói chuyện nha.” Lục trang chủ tuy không biết tại sao Diệp Thần thay đổi như vậy nhưng cũng mặc kệ à. Hắn thu lại rồi không phải sao à.
“Đợi đã, hình như có người đang tới đây.” Lục Quán Anh nhìn ra xa nói.
“Diệp huynh đệ ta tới đây.” Thất quái liền ngồi trên thuyền chèo đến từ xa hét lên.
DIệp Thần xạm mặt lại, có cái tên đệ tử chết bầm của các ngươi là đủ mệt rồi. Hiện các ngươi cũng muốn góp vui sao. Đã thế không phải bảo các ngươi đi toàn chân phái chơi a, sao lại cũng bám theo ta vậy à.