Diệp Thần theo chân Lục thiếu chủ về các phòng. Hắn cùng Quách Tĩnh tại một phòng. Sau tứ nữ mỗi người theo một nô tỳ tại một phòng khác. Có vẻ như là Lục trang chủ đã biết bọn họ là nữ lên phân phòng như vậy a. Diệp Thần nghĩ.
Buổi tối đã đến, Diệp Thần cùng hậu cung của hắn ăn uống no nê cùng với Lục trang chủ. Sau đó lại được Lục Quán Anh dẫn về phòng. Có vẻ như trận pháp này vốn đem ra để bảo vệ gia trang này a. Tên này như vậy thiết kế, e rằng phải có đại địch à.
“Diệp sư phụ ngươi còn tính đi đâu vậy?” Quách Tĩnh gãi đầu hỏi. Trời đã tôi, không phải nên đi ngủ sao.
“Liên quan đến ngươi sao. Xéo sang một bên để ta còn đi nào.” Diệp Thần liền nói. Hai thằng đàn ông ngủ với nhau có gì vui. Nếu không phải ngươi bám theo phá hư ta chuyện tốt. Nếu không ta còn phải đi chắc. Các nàng không khéo còn tự mò đến cửa của ta à.
“Lục Quán Anh thiếu chủ đã nói buổi tối không nên đi lung tung a.” Quách Tĩnh chặn lại cửa nói.
“Ta là sư phụ ngươi hay hắn là sư phụ hả? Ta nói ngươi chẳng chịu nghe, hắn nói ngươi lại nghe răm rắp. Cái tên khi sư diệt tổ. Chuyên thích kìm hãm sự sung sướng nhà ngươi.” Diệp Thần liền chửi cho Quách Tĩnh một trận.
Lần trước đưa hắn đi lầu xanh còn chơi cả tứ đại hoa khôi. Ngươi còn đem ra kể cho Dung Nhi. Biết trước liền không cho ngươi đi với. Lần này hắn mò qua phòng các nàng cũng cản lại. Chán sống rồi.
“Ta không có nha. Làm sao dám à.” Quách Tĩnh lắc lắc đầu nói. Chỉ là hiện tại ở lại nhà ngươi ta, lên nghe theo chủ nhà nha.
“Không dám lập tức phắn ra cho lão tử. Ngươi còn không tránh đừng trách ta nói với Tiểu Oanh ngươi bắt nạt ta.” Diệp Thần uy hiếp.
“Sư phụ, người đi thong thả. Ta giúp người mở cửa.” Quách Tĩnh liền đưng sang một bên mở cửa tiến Diệp Thần. Thất sư phụ mà biết lại như lần trước vậy tiểu huynh đệ của hắn suýt nữa bất lực luôn. Nếu không phải có chút thuốc cường dương hắn liền xác con nhà bà định đi.
“Cứ để ta phải nóng.” Diệp Thần đắc ý bước chân ra ngoài đi thẳng.
Diệp Thần chạy lon ton ra khỏi phòng thì phát hiện ra cái này mê cung không dễ dàng đi à. Làm sao đi đâu, bọn họ mỗi người ở một phòng à. Làm sao đây.
Thấy từ xa có ánh đền của hai cô gái Diệp Thần liền nhanh chóng chạy đến gõ cửa.
“Ai vậy?” Một nữ liền lên tiếng hỏi.
“Ân, là tiếng của nữ tỳ Đông Nhi a.” Diệp Thần nhận ra tiếng của thị nữ mình liền đẩy cửa phòng xông luôn vào.
“Lão bà, lão công đến giúp ngươi sưởi ấm đây.” Diệp Thần cười lớn nói. Hai nữ liền mở to mắt. Đông Nhi vừa lúc nghe Dung tiểu thư nói là Diệp Thần sẽ không chạy đến đòi hỏi nàng giờ thì sao đây.
Oái, chết cha. Đây là phòng của Dung Nhi nha, nàng làm sao chịu cho hắn làm đâu.
“Dung Nhi nha, ta chỉ là... Ta... Thực ra là ta...” Diệp Thần lúng túng nói. Hắn lại không thể nói đi lộn phòng giờ muốn qua tìm người con gái khác nha. Như vậy Dung Nhi nhất định ghen à.
“Ngươi... Đến đây đi.” Hoàng Dung đỏ mặt nói. Nàng không ngờ Diệp Thần lại đến phòng nàng nha. Đã thế còn như vậy ngại ngùng, liền để nàng chủ động đi.
“Ngươi nói gì?” Diệp Thần như được hoàng ân ban phát, từ bóng đêm đi vào ánh sáng vậy. Chẳng lẽ hôm nay thần may mắn liền đến đây chiếu hắn à. Đi nhầm phòng cũng vớ được bảo sao.
“Chủ nhân, tiểu thư nói ngươi tiến đến nha.” Đông Nhi đã sớm quen với việc giường chiếu liền lên tiếng giúp đỡ.
Dung Nhi nghe thấy vậy cũng đỏ bừng mặt à. Nếu không phải Diệp Thần đang bị truy sát chẳng biết khi nào thì mất mạng nàng mới không đem mình cho hắn sớm vậy.
“Ân, Dung Nhi ta đến đây.” Diệp Thần lập tức tuân mệnh lon ton chạy đến đè ngay Hoàng Dung ra giường. Sau bằng đôi tay nghệ thuật của mình một cách điêu luyện cởi sạch toàn bộ quần áo trên hai người ra.
Dung Nhi chỗ đó liền trắng hơn mấy người phụ nữ khác của hắn nha. Đã thế ngay cả sợi lông bé tý đều không có à. Thật quá dễ thương à.
“Dung Nhi người thật đẹp.” Diệp Thần thì thầm vào tai nàng định tiến vào thì.
“Đợi một chút, ta... Ta sợ... Đau.” Dung Nhi khẽ nói. Nàng nghe nói lần đầu rất đau nha.
“Tiểu thư để ta giúp ngươi.” Đông Nhi không chần trừ cũng mau chóng cời hết đồ bước tới. Dù sao, trước đây nàng không ngủ qua trăm cũng đến chục người đàn ông. Kinh nghiệm cũng tính là đầy mình. Âu Dương Khắc không ngại đem nô tỳ của hắn cho người khác mượn dùng được không.
Nhưng khi bước vào nhìn thấy con quái vật của DIệp Thần nàng liền cảm thấy sợ hãi à. Nhưng cũng cảm thấy có phần kích thích à. So với những người nàng gặp thực sự đây là lần đầu nàng cảm thấy kích thích như vậy. Giống như ăn thuốc vậy.
Có được sự giúp đỡ của Đônh Nhi, Diệp Thần nhanh chóng khai phá được Dung Nhi.
Tuy nhiên có vẻ quá cỡ nàng cộng thêm Dung Nhi là lần đầu. Nàng liền hét lên sau ngất đi. Để mặc Diệp Thần hoành hành ra vào thoải mái trong nàng.
Hoàng Dung không biết Diệp Thần khiến nàng ngất đi rồi tỉnh lại bao nhiêu lần. Chỉ biết theo Đông Nhi nói là đã 23 lần trôi qua, 13 lần là bên trong còn 10 lần là bên ngoài.
Đến lần 24 Diệp Thần cũng buông tha cho nàng. Có vẻ như công việc của nàng đã hoàn thành.
“Cảm ơn ngươi. Hôm nay ngươi nhất định sẽ mang thai à.” Diệp Thần xoa xoa bụng nàng giúp giảm cơn đau đi.
Đông Nhi bên cạnh nhìn liền nóng hết người. Nàng quả thật không chịu được nổi mà muốn nha. Xong cũng hâm mộ Hoàng Dung, những người nàng ngủ cùng đều là những tên khốn nạn đã thế còn yếu nữa. Bọn chúng đem các nàng ra chơi chán liền mặc kệ các nàng cảm thấy thế nào à.
Muốn thì liền đến vậy. Đông Nhi liền chạy lại, điêu luyện ngậm lấy Diệp Thần huynh đệ.
Diệp Thần có hơi rùng mình bởi sự bạo dạn này xong cũng gật đầu. Nàng chính là đã được luyện qua rất nhiều lần nha. Thảo nào như vậy giỏi đâu. Thôi được bổn thiếu thưởng cho nhà ngươi.
Sau hắn liền mạnh bạo đè nàng ra. Đông Nhi cũng bắt đầu tận hưởng. Tuy nhiên nàng một lúc sau liền có chút hối hân kèm một chút tham lam ham muốn.
Hắn đánh giá nàng một chút thân hình không có như Nữ nhân hắn hoàn mỹ nha. Nhưng nàng liền rất bạo dạn à. Ngoài ra, chỗ đó so với các nàng rộng và nhiều lông hơn à. CŨng tính nửa cái cực phẩm đi.
DIệp Thần lúc làm với Hoàng Dung chính là không có hết sức nha bởi nàng còn là lần đầu à. Bây giờ đổi sang Đông Nhi cô gái này chính là một cái dâm nữ nha. Ngoài ra, cũng không còn là xử nữ chi thân à. Hắn liền có thể tung hết sức trên người nàng đi.
Một lúc, Đông Nhi liền gục trên giường. Thậm chí dưới thân còn có chút co dật rủ rẩy à. Tất nhiên Diệp Thần cũng không hề coi thường nàng liền giúp nàng mát xa một chút. Nữ nhân vốn là để yêu nha.
“Chủ nhân, xin lỗi. Thành thật xin lỗi.” Đông Nhi liền lui lại cố gắng gượng dậy quỳ xuống nói. Nàng từ nhỏ liền được dạy, không làm thỏa mãn được chủ nhân liền đáng trách phạt à.
“Không sao. Ngươi nói nhỏ thôi. Dung Nhi nàng còn đang ngủ à.” Diệp Thần chỉ Hoàng Dung người toàn mùi của hắn xong ngủ như chết bên cạnh, dáng ngủ không có chút nào nữ tính. Hoàn toàn như một đứa trẻ a.
Đông Nhi vẫn quỳ rạp trên đất cầu xin tha thứ. Nàng đang đợi bị đánh đập tàn nhẫn nha. Trước đây lâu lắm rồi nàng từng bị đối xử như vậy vì không thể thỏa mãn mình chủ nhân nha.
Diệp Thần thở dài xong kéo lấy nàng vào trong ngực. “Ta và Âu Dương Khắc khác nhau. Ngươi không cần phải sợ hãi như vậy. Ngươi là ta người hầu, không phải Âu Dương Khắc người hầu, nên đừng bao giờ so sánh ta với hắn.”
Đối với hắn, mặc kệ thế nào nữ nhân là để yêu nha. Mà đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp à. Đông Nhi tuy không như hắn nữ nhân nghiêng nước nghiêng thành nhưng chính là cái tiểu mỹ nữ được không.
“Vâng, chủ nhân gặp được người thật tốt.” Đông Nhi liền sát vào vai hắn nói. Lâu lắm rồi nàng mới cảm nhận được như vậy ấm áp.
“Tất nhiên còn phải nói sao. Ngươi nghỉ ngơi đi.” Diệp Thần đặt nàng nằm xuống. Đối với bốn nữ tỳ này hắn không có cái cảm giác gọi là thích hay yêu à. Tuy chỉ lợi dụng sức lao động và thân thể các nàng. Nhưng cũng tính là mình nửa cái nữ nhân, hắn không cho phép ai đụng đến cũng như hành hạ các nàng à.
“Chủ nhân vẫn còn muốn sao? Để ta giúp ngươi đi.” Đông Nhi thấy con quái vật vẫn đứng liền nói.
“Không cần, ngươi không nổi nữa.” Diệp Thần nhìn nàng tình trạng thân thể nói.
“Ta có thể dùng miệng nha, trong các tỷ muội ta miệng là lợi hại nhất. Lúc nãy chủ nhân cũng đã thử qua sao à.” Đônh Nhi cúi đầu xuống bắt đầu nhiệm vụ của mình. Diệp Thần liền nhắm mắt tận hưởng, xem ra có tứ nữ này tại, hắn nữ nhân chắc chắn nhanh tiến bộ à.
Cuối cùng, trận chiến cũng qua đi, Đông Nhi ngon lành nuốt vào đống sữa Diệp Thần bón cho. Xong lăn ra giường ngủ đi. Nàng hiện tại miệng quả thực mỏi, cơ thể không thèm nhích nữa.
“Có kẻ đột nhập. Mau mau có kẻ đột nhập.” Bỗng có tiếng hét lớn lên đánh thức mọi người dậy.
Tuy nhiên có vẻ như Hoàng Dung và Đông Nhi vẫn yên say giấc nồng trên giường thì phải. Chẳng ai thèm bận tâm chuyện gì đang xảy ra cả. Chỉ có Diệp Thần nghe thấy nhưng hắn cũng mặc kệ a, hiện tại vừa xong đại chiến, hắn mới không quản à, con người cần nghỉ ngơi mới tốt cho sức khỏe à.