Phạm Việt Hoàng gấp lại cuốn sổ ghi chép của mình thở dài một cái than vãn:
- Vậy là cũng chẳng có thêm manh mối gì cả!
Lúc này Trần Thanh Hải kêu gọi mọi người vào trong phòng họp, Trần Thiên Bảo nhanh chân lẻn vào rồi đứng ở một góc hóng hớt. Tất cả hành động của hắn đều lọt vào mắt Trần Thanh Hải nhưng ông cũng không nói gì.
Sau khi tất cả mọi người có mặt đầy đủ, Trần Thanh Hải nhìn Phạm Việt Hoàng một cái rồi gật đầu ra hiệu.
Phạm Việt Hoàng đứng lên mở cuốn sổ tay của mình ra nhìn vào đó hắng giọng một cái:
- Ehem! Như mọi người đã biết trong vòng một tháng trở lại đây đã xảy ra ba vụ mất tích, nạn nhân đầu tiên là cô Phương Anh 29 tuổi, đúng 1 tuần sau đó cô gái Quỳnh Thu 19 cũng đã mất tích, nạn nhân thứ 3 là Lý Nhật Hà. Rạng sáng ngày hôm qua tức là 7 ngày sau khi Lý Nhật Hà mất tích, một nạn nhân nữa tên Nguyễn Thị Ngọc Anh, 24 tuổi suýt thì bị bắt cóc, trong lúc cô ấy chạy trốn hung thủ đã sử dụng một vật được cho là tròn có đường kính dưới 2cm đánh nhiều nhát vào đầu, có một người lái buôn tên Lưu Quốc Việt lúc đó đi qua kịp thời gọi cấp cứu nên mới may mắn thoát nạn.
Dừng lại một lúc để lấy hơi Phạm Việt Hoàng tiếp tục:
- Theo như những gì nạn nhân Ngọc Anh nghe được từ cuộc hội thoại giữa hung thủ và đồng phạm, đã xác định được chắc chắn hắn chính là người đã bắt cóc nạn nhân có tên Lý Nhật Hà 31 tuổi.
Vừa nói Phạm Việt Hoàng vừa đặt một tấm ảnh của Lý Nhật Hà lên cái bảng bên cạnh.
- Đồng thời cũng từ cuộc hội thoại đó đã xác định được đồng phạm là Lê Trúc Anh, người này cũng chính là bạn từ hồi đại học với nạn nhân Lý Nhật Hà. Dựa vào đoạn tin nhắn giữa Lý Nhật Hà cùng với Lê Trúc Anh trong máy tính ở nhà của nạn nhân, tôi suy đoán được rất có thể hung thủ có tên Quốc Kỳ.
Sau khi dứt lời Phạm Việt Hoàng lại tiếp tục để lên cái bảng đó tấm ảnh của Lê Trúc Anh.
- Sau khi hung thủ bị phát hiện đang hành hung nạn nhân Nguyễn Thị Ngọc Anh đã bỏ chạy dọc theo tuyến đường Quốc Lộ 21B về phía ngoại thành. Tất cả manh mối hiện tại chúng ta đang nắm giữ chỉ có như vậy.
Đến đây Phạm Việt Hoàng ngồi xuống vị trí của mình. Trần Thanh Hải tiến lên một bước trầm giọng hỏi:
- Có ai có ý kiến gì không?
Đột nhiên cả phòng họp trở nên im lặng, không khí trầm mặc đến mức có thể nghe thấy tiếng thở gấp của vài người đang căng thẳng.
- Được rồi! Bây giờ chúng ta chia thành 4 tổ công tác điều tra, tổ thứ nhất điều tra thông tin về hai nạn nhân đầu tiền là Phương Anh và Quỳnh Thu, tổ thứ 2 bắt đầu điều tra về đồng phạm Lê Trúc Anh.
Lúc này Trần Thanh Hải chợt nhìn về phía Trần Thiên Bảo suy nghĩ gì đó, vài giây sau ông nói:
- Mặc dù chưa xác định được hung thủ có đúng là tên Quốc Kỳ như Phạm Việt Hoàng phân tích hay không, nhưng vẫn cần 1 tổ đi điều tra về người này. Tổ 4 đi điều tra máy quay an ninh dọc theo tuyến đường từ nơi nạn nhân Nguyễn Thị Ngọc Anh bị bắt cóc cho đến tuyến đường hung thủ bỏ trốn.
Có thể thấy mặc dù Quốc Kỳ chỉ là một cái tên được hắn suy đoán ra nhưng Trần Thanh Hải vẫn quyết định tin tưởng và điều một tổ đi điều tra.
Sau khi đã phân chia công tác rõ ràng Trần Thanh Hải quay trở về văn phòng của mình.
Về phía Trần Thiên Bảo hắn đi đến bên cạnh Phạm Việt Hoàng huých nhẹ vào tay anh ta nói nhỏ:
- Anh thuộc tổ nào?
Phạm Việt Hoàng nhìn xung quanh một vòng rồi nói:
- Anh chưa biết! Bây giờ mọi người mới bắt đầu phân chia tổ!
- Em muốn đến bệnh viện tìm Nguyễn Thị Ngọc Anh hỏi thêm một chút thông tin, anh nghĩ thế nào?
Trần Thiên Bảo nói rồi nháy mắt với anh ta một cái.
Vừa nghe đến đây hai mắt Phạm Việt Hoàng sáng lên, nhưng nếu như tự ý làm việc có thể sẽ bị khiển trách, thậm chí là bị phạt. Nghĩ đến đây Phạm Việt Hoàng hơi có chút phân vân nói:
- Hay là để anh vào hỏi ý kiến Trưởng Phòng xem thế nào?
- Được rồi! Nhớ phải nói đi cùng em đấy!
Phạm Việt Hoàng gật đầu nhẹ nhàng đến trước cửa phòng của Trần Thanh Hải gõ vài tiếng rồi bước vào, đước trước bàn làm việc của ông anh ta đưa tay lên chào rồi mới nói:
- Báo cáo Trường phòng tôi muốn cùng với cậu Trần Thiên Bảo đến bệnh viện hỏi thêm tin tức từ phía nạn nhân Ngọc Anh, không biết ý Trưởng phòng thế nào?
Trần Thanh Hải vẫn chăm chú đọc tài liệu trên nghe thấy lời đề nghị của Phạm Việt Hoàng ông đặt chúng xuống bàn, Trần Thanh Hải nhướng mày lên nhìn Phạm Việt Hoàng hỏi:
- Ý của nó phải không?
Phạm Việt Hoàng không nói lên lời chỉ e dè gật đầu.
Suy nghĩ một chút Trần Thanh Hải trầm giọng nói:
- Được rồi! Cậu đi cứ đi cùng nó đi, nhưng phải nhớ chú ý một chút, nếu nó xảy ra mệnh hệ gì tôi sẽ hỏi tội cậu!
Phạm Việt Hoàng đứng thẳng lưng ưỡn ngực hô:
- Rõ!
Chưa kịp ra khỏi văn phòng giọng nói của Trần Thanh Hải lại vang lên:
- Nhớ mang theo “cái đó” để còn bảo vệ bản thân!
Phạm Việt Hoàng hơi ngớ người ra một chút, một lúc sau anh ta mới hiểu ý gật mạnh đầu rồi đi về phía Trần Thiên Bảo đang đứng chờ ở ngoài cửa. Hắn đã biết kiểu gì Trần Thanh Hải cũng sẽ đồng ý cho Phạm Việt Hoàng đi cùng mình nên mới thản nhiên đứng chờ, đó là lý do tại sao hắn dặn Phạm Việt Hoàng phải nói là sẽ đi cùng mình đến bệnh viện.
Với tình yêu thương của ông và những việc đã xảy ra gần đây, kiểu gì Trần Thanh Hải cũng sẽ nghĩ cách để có thể bảo vệ cho hắn. Vừa hay đề nghị được đưa ra lại trúng ngay tâm lý của ông, vậy nên khả năng mà ông đồng ý là lên đến 96,69%. Không những vậy Trần Thanh Hải còn phá lệ đến mức dặn dò Phạm Việt Hoàng mang theo những thứ mà vốn không có lệnh không được mang bên người.
Lần này Trần Thiên Bảo không phải bỏ tiền ra ngồi taxi nữa mà được Phạm Việt Hoàng đưa đi bằng xe máy, không biết bao nhiêu năm rồi hắn mới có lại cảm giác ngồi vi vu trên một chiếc xe máy như lúc này.
Với số gia sản khổng lồ của mình hắn thường xuyên lái những chiếc siêu xe đắt tiền, nếu nói mấy năm gần đây không được vi vu thì có phần không đúng. Bởi vì hắn cũng thường xuyên được vi vu, nhưng mà vi vu trên trời với những chiếc phi cơ riêng có giá lên đến cả chục triệu Đô.
Khoảng cách giữa sở cảnh sát và bệnh viện nơi mà Ngọc Anh đang nằm không phải quá xa, nhưng cũng không phải là gần với thời tiết mùa hè như lúc này di chuyển bằng xe máy cũng gọi là có một chút khó chịu.
Sau 30 phút di chuyển hai người bọn họ đã tìm đến bệnh viện, lại mất thêm 10 phút nữa để tìm đến được phòng bệnh của nạn nhân Ngọc Anh đang nằm.
Thời điểm hai người đẩy cửa đi vào trong phòng thì Ngọc Anh đang được một người bác sĩ kiểm tra vết thương và thay băng gạc. Như đã biết trước công an sẽ còn tìm đến Ngọc Anh và các bệnh nhân khác trong phòng không tỏ ra quá ngạc nhiên mà bắt đầu giữ yên lặng.
Sau khi kiểm tra kỹ càng nữ bác sĩ đứng dậy thu dọn đồ dùng y tế, khi đi ngang qua hai người mới vào bác sĩ gật đầu tỏ vẻ chào hỏi với Phạm Việt Hoàng một cái rồi đi ra ngoài.
- À đúng rồi!
Giống như vừa nhớ ra điều gì đó vị nữ bác sĩ chợt dừng lại rồi thốt lên khiến cho mọi người chú ý.
Trần Thiên Bảo cũng quay sang nhìn cô, đây là một nữ bác sĩ khoảng 40 tuổi, theo như bảng tên trên áo thì người này có tên là Vũ Nhật Ánh.
Không để cho mọi người chờ lâu Vũ Nhật Ánh lên tiếng:
- Không biết điều này có giúp ích được gì cho việc điều tra của các anh không, nhưng mà hôm bệnh nhân Ngọc Anh được đưa vào phòng cấp cứu, lúc tôi rửa vết thương trước phẫu thuật thì thấy ở miệng vết thương dính dung dịch gì đó có màu đen.
- Dung dịch có màu đen? Cô có biết chính xác nó là cái gì không?
Giống như vừa bắt được vàng, Phạm Việt Hoàng vội vã mở cuốn sổ tay ra vừa ghi vào vừa hỏi.
Vũ Nhật Ánh lắc đầu, trầm ngâm một chút cô nói:
- Tôi cũng không rõ là cái gì? Chỉ thấy nó trơn trơn nhớt nhớt!
- Miệng vết thương có dính dung dịch màu đen. Đặc điểm trơn, nhớt!
Phạm Việt Hoàng vừa lẩm bẩm vừa ghi thông tin mới nghe được vào cuốn sổ tay. Sau khi đã viết xong anh ta nhìn lên nữ bác sĩ hỏi tiếp:
- Còn đặc điểm gì khác không? Như mùi chẳng hạn?
Nữ Bác sĩ Vũ Nhật Ánh tiếp tục lắc đầu rồi nói:
- Trong phòng phẫu thuật toàn mùi khử trùng nên tôi thực sự không rõ, với lại lúc đó bệnh nhân Ngọc Anh nguy cấp lắm rồi, tôi phải nhanh chóng làm sạch để bắt đầu phẫu thuật.
Một thứ dung dịch màu đen dính ở miệng vết thương liệu có thể là thứ gì?
Nếu thứ đó có ở trên mặt đường khi Ngọc Anh ngã xuống rồi chạm phải thì chắc chắn khi công an khám nghiệm hiện trường đã sớm phát hiện ra. Trong cuộc họp tại sở cảnh sát không có bất kỳ người nào nhắc đến thông tin này. Biểu cảm của Phạm Việt Hoàng vừa rồi cũng đã cho thấy anh ta không hề hay biết.
Như vậy dung dịch màu đen đó chỉ có thể dính ở trên hung khí, khi hung thủ ra tay đánh Ngọc Anh nó đã bám vào miệng vết thương.
Hung khí liệu có thể là vật gì mà lại có dính dung dịch màu đen trơn và nhớt ở trên đó?
Sau khi nữ bác sĩ rời đi Phạm Việt Hoàng ngồi xuống chiếc giường gần đó từ tốn hỏi thăm:
- Cô đã khoẻ hơn chưa?
Ngọc Anh quay sang nhìn Phạm Việt Hoàng gật nhẹ đầu một cái rồi nói:
- Cảm ơn anh! Tôi thấy đỡ hơn một chút rồi!
Có thể dễ dàng nhận thấy sắc mặt của cô ấy lúc này đã bớt nhợt nhạt hơn so với ngày hôm trước rất nhiều.
- Về vụ án đã xảy ra cô có nhớ thêm điều gì nữa không?
Ngọc Anh trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Tất cả những gì tôi nhớ đã nói hết rồi! Có điều không biết có phải tôi nhầm không nhưng mà trong xe hơi của hung thủ có mùi nhang rất nồng!
- Mùi nhang...?!?
Cả Phạm Việt Hoàng cùng Trần Thiên Bảo đồng thanh thốt lên.
Trong một chiếc xe hơi thường chỉ có mùi xe hoặc mùi nước hoa dành cho xe hơi. Vậy mà xe của hung thủ lại có mùi nhang, vậy chứng tỏ hung thủ thường xuyên tiếp xúc với nhang khói nên mới có thể lưu lại mùi như vậy.
Từ những manh mối công an đã thu thập được Trần Thiên Bảo nhận ra một điều là chúng chả liên quan gì tới nhau cả. Việc điều tra này càng ngày càng đi vào ngõ cụt, đành phải chờ thêm một thời gian xem họ có thể thu thập manh mối gì từ hai nạn nhân đã mất tích trước đó không.