Nam Dã vẫn đỗ xe ở cổng trường như ban sáng.
Hai người sóng vai từ khu dạy học ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
Ra tới cổng trường, Sở Tinh Hà đang định hỏi Nam Dã tính ăn cơm tối ở đâu thì chợt trông thấy một bóng người cao lớn từ bên cạnh vọt tới, đột ngột bổ nhào lên người cậu, cùng lúc nói to: "Surprise!"
Sở Tinh Hà bị đụng đến lảo đảo, mất đà ngã vào trên người Nam Dã.
Nam Dã nhíu mày, đỡ Sở Tinh Hà đứng vững lại rồi nhìn thoáng qua thanh niên đang vắt vẻo trên người cậu.
Sở Tinh Hà cũng quay đầu nhìn "kẻ gây chuyện" Đinh Bành, vừa dùng khuỷu tay đẩy y ra vừa mất kiên nhẫn nạt: "Surprise cái đầu mày á! Mau cút xuống cho tao. Mày không tự biết mình nặng mấy cân mấy lạng à? Nặng chết tao rồi!"
Đinh Bành không thèm để ý, cợt nhả đáp: "Hehe, cảm giác tồn tại của tao có mạnh không nào?"
Sở Tinh Hà bận tâm tới hình tượng trước mặt Nam Dã nên cố nén không trợn mắt, chỉ giật nhẹ khóe miệng chế giễu: "Mày có cảm giác tồn tại hay không thì khó mà nói, nhưng nếu không chịu đứng dậy, tao sẽ bị mày đè bẹp luôn đấy."
Đinh Bành lại dùng sức ôm Sở Tinh Hà một cái rồi mới chịu buông tay.
Sở Tinh Hà xoa bả vai bị y đâm đau, nghĩ thầm cũng chỉ có thằng chóa Đinh Bành này mới dám làm như vậy với mình.
Bọn họ là bạn thời thơ ấu, lớn lên bên nhau từ nhỏ.
Nhà họ Sở và nhà họ Đinh nhiều đời giao hảo. Tới lứa của bọn họ, cảm tình giữa hai người so với các trưởng bối lại càng thêm thân thiết.
Sở Tinh Hà và Đinh Bành từ hồi còn mặc quần thủng đít đã chơi với nhau. Hai người học cùng mẫu giáo, tiểu học, cấp II và cấp III, quan hệ thân quen đến mức có thể dùng chung một cái quần.
Tuy không thi đỗ vào cùng một trường đại học nhưng Đinh Bành cũng chọn ở lại thành phố A. Trường y cách đại học A chỉ bằng khoảng cách của hai con phố. Hai người thường xuyên qua lại, không thấy xa lạ đi chút nào so với trước kia.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của Đinh Bành, Sở Tinh Hà không cảm thấy "vui vẻ" tí nào.
Nhưng khi Sở Tinh Hà giới thiệu Nam Dã với y, Đinh Bành lại cảm thấy vừa mừng vừa sợ.
Đinh Bành trừng mắt. Ánh nhìn quét qua quét lại giữa Nam Dã và Sở Tinh Hà, cuối cùng vẫn khó tin mà nhìn Nam Dã hỏi: "Anh thực sự là.. tài xế mà nó thuê về à?"
Nam Dã gật đầu trả lời: "Đúng vậy."
Đinh Bành không khỏi cảm thán: "Đúng là chuyện hiếm lạ!"
Sở Tinh Hà nghe vậy rất mất hứng: "Có gì mà hiếm lạ, không thấy tay tao đang gãy xương đây à? Không thuê tài xế thì tao ra ngoài bằng xe căng hải chắc?"
Tầm mắt Đinh Bành chuyển hướng qua Sở Tinh Hà, không trả treo mà còn cười như có như không hỏi: "Thế bệnh sạch sẽ của mày khỏi hẳn rồi à?"
Sở Tinh Hà không đáp mà vặn vẹo: "Liên quan gì tới bệnh sạch sẽ?"
Đinh Bành nói: "Hiện giờ mày đã chấp nhận được việc cho người khác đụng vào xe của mình rồi hả? Thế sao không kêu tao qua lái xe cho mày đi."
Sở Tinh Hà trừng y một cái, minh xác nói lời cự tuyệt: "Đừng có mơ. Mày lái xong tao lại phải lấy cồn ra tiêu độc, mệt."
".. Thế nên là bệnh sạch sẽ của mày chưa trị hết?" Đinh Bành không nhịn được lại liếc Nam Dã một cái, cảm giác có chỗ sai sai, "Tao còn không được chạm vào xe của mày thì sao anh ta lại có thể?"
Sở Tinh Hà lười giải thích nhiều, dứt khoát cất giọng lạnh nhạt: "Anh ấy bất đồng."
Đinh Bành cạn lời: "Người anh em, mày.. hơi bị tiêu chuẩn kép đấy!"
Sở Tinh Hà không muốn nói chuyện này nữa, đổi đề tài hỏi Đinh Bành: "Mày tìm tao có việc gì?"
Lúc này Đinh Bành mới nhớ tới chuyện chính: "À đúng rồi, tao nghe nói mày bị gãy xương nên mới muốn bồi bổ cho mày thật tốt đó mà. Đi không? Tao đặt chỗ rồi, ở ngay quán xương hầm mà lần trước mày nói là ngon tuyệt cú mèo ấy."
Nếu là ngày thường thì Sở Tinh Hà khẳng định sẽ đi theo Đinh Bành ngay không chút do dự.
Nhưng hôm nay có Nam Dã ở đây nên cậu vẫn hỏi hắn trước: "Anh có muốn đi ăn cùng bọn tôi không?"
Nam Dã lắc đầu, "Thôi. Tôi lái xe chở cậu qua, hai cậu ăn đi."
Sở Tinh Hà lập tức nói: "Thế thì thôi, tôi cũng không đi."
"?" Từ trước tới nay Đinh Bành chưa từng thấy một Sở Tinh Hà như vậy, cả người đều choáng váng.