Hoàng Tống Hiên ôm cô vào trong xe, trước đó đã sớm bắt taxi từ trước.
- Nào, đừng khóc nữa, về nhà với anh.
Bộ dạng thảm hại này anh thực sự không khó đoán cô đã biết chuyện, chỉ có thể dỗ dành nhiều một chút, quan tâm nhiều một chút.
Về đến nhà, Phương Hinh dường như đã ngủ, cô không rời khỏi anh, mà có rời cô cũng không thể nào ngủ tiếp được nữa.
Hoàng Tống Hiên sớm đã mua một căn biệt thự ở gần trường học, cách đó khoảng chừng mấy trăm mét.
Đặt cô nằm lên giường, vừa đắp chăn lên, Phương Hinh liền lập tức mở mắt, cô như một con thỏ muốn tìm hơi ấm, khi không còn nữa, liền sợ hãi mà tỉnh táo trở lại.
- Em không buồn ngủ nữa.
Hoàng Tống Hiên cúi đầu xuống nhìn vào ánh mắt long lanh như gương như nước của cô, liền lập tức xiêu lòng.
- Em biết hết rồi?
- Em đã không giết chết anh thì anh nên mừng thầm đi.
Phương Hinh nhỏ giọng lẩm bẩm, đầu hơi cúi, nhìn qua còn tưởng là bà cụ non nào đang giảng dạy đứa cháu hư của mình.
Anh ôm lấy cô, biết rõ tâm trạng Phương Hinh hôm nay không tốt liền thay đổi giọng điệu khác hơn trước.
Hoàng Tống Hiên cọ cọ cầm vào vai cô, lại trông như một chú thỏ nhỏ vậy.
- Thực sự là anh bất đắc dĩ mới làm như vậy, muốn em không lo lắng nên mới giấu diếm em. Hinh Hinh, thực sự mà nói anh hoàn toàn chỉ muốn tạo ấn tượng tốt trong mắt em, anh với Trương Anh Anh chỉ là bằng mặt nhưng không bằng lòng…
Thấy Hoàng Tống Hiên càng lúc càng lúng túng, Phương Hinh lại hoàn toàn không để tâm, anh biết là cô đang buồn vì anh giấu diếm nhưng thực chất tin tưởng vẫn là hoàn toàn không thay đổi.
Cô dùng lòng bàn tay bịt chặt miệng anh, ánh mắt có chút vui vẻ mà nhìn anh.
- Được rồi, em hết buồn rồi, được chứ?
- Hết buồn rồi?
- Ừm.
- Nhưng đã hết lo lắng chưa?
Phương Hinh hơi nghiêng đầu, nói chuyện với người đàn ông này quả thật chẳng thú vị, mọi tâm trí dường như đều được anh ta nhìn thấu.
Thú thật mà nói, Phương Hinh lo lắng nhiều hơn là buồn bã.
Thấy cô im lặng, khuôn mặt trầm ngâm, Hoàng Tống Hiên liền không nói không rằng, trông ánh mắt không khác gì một con hổ đói.
Hoàng Tống Hiên nới lỏng cà vạt, cúc áo sơ mi cũng đang được mở dần, đèn phòng ngủ đúng lúc lại tự động tắt, chỉ là một khung cảnh ám muội đến mê người.
Phương Hinh hơi ngơ ngác nhìn anh, lại không hiểu ý tứ này là gì.
- Hoàng Tống Hiên, anh…
Chỉ trong một giây, không ngờ anh lại thay đổi như vậy, dáng vẻ lãnh đạm tao nhã lúc trước dường như biến mất trong tích tắc.
Rất nhanh, anh đã dẹp bỏ hết những thứ vướng víu, hoàn toàn không để tâm đến những thứ xảy ra bên ngoài.
Người phụ nữ tầm 30 tuổi đột ngột gõ cửa nhà, liền phàn nàn về việc đổ rác trước cửa nhà cô ấy, Hoàng Tống Hiên lại chẳng để vào tai, tiếp tục công việc.
Không biết có phải là trùng hợp hay không, điện thoại Hoàng Tống Hiên lại bất chợt reo lên không ngừng, ngay lúc đại sự lại bị mấy tác nhân bên ngoài làm gián đoạn.
Hoàng Tống Hiên hơi ngừng tay, lại cảm thấy cơ thể Phương Hinh không nguyện ý, anh cũng chỉ có thể dừng tay nghe điện thoại.
- Là của Đới Dĩ An.
- Nghe máy đi, chị ấy chắc là lo cho em lắm.
Hoàng Tống Hiên vừa bắt máy liền vội vã trả lời.
- Phương Hinh đang ở đây, không cần phải lo.
Chiếc điện thoại mới toanh bị Hoàng Tống Hiên ném như cỏ rác, vụt một cái đã không thấy đâu.
Phương Hinh hơi cản anh lại, liền lập tức mở miệng.
- Để em nói chuyện với chị ấy đã…
Bị Hoàng Tống Hiên hành hạ một lúc, Phương Hinh không cần đánh má hồng cũng tự đỏ, đôi tai cũng hòa chung một nhịp ửng hồng lên.
Hoàng Tống Hiên một tay đặt sau gáy của cô, một tay khác không biết sờ đi đâu, lại lưu manh mở miệng.
- Chưa xong đâu.
Happy New Year