Vừa đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên, Trương Anh Anh lại đang làm bộ dạng đáng yêu bạch ngọt, giọng điệu quyến rũ đầy mê hoặc.
- Em lại cảm thấy rất thú vị, chúng ta là đang vụng trộm sao?
Trương Anh Anh hơi nghiêng đầu, vẫn là khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào như vậy.
Hoàng Tống Hiên hơi liếc cô ta ngồi đối diện, anh ngả lưng ra sau, ánh mắt không mấy dịu dàng.
- Muốn làm học sinh của tôi, trước tiên cô phải đến bệnh viện tâm thần khám tổng quát cái đã.
Một màn này bị anh chọc tức, Trương Anh Anh thu dáng vẻ đáng yêu vào trong, lại bày ra bộ dạng nghiêm túc.
Tuy Hoàng Tống Hiên đối với cô có mấy phần quá đáng nhưng vì thứ gọi là tình yêu che mờ con mắt thì cô ta xin phép bỏ qua.
Nuốt cục tức xuống, Trương Anh Anh chỉ nhỏ nhẹ đáp lại.
- Hoàng Tống Hiên, anh là được ba em tận tay sắp đặt, cũng nên chiếu cố em một chút. Nếu em về mách với ba anh không dạy bảo tốt, chèn ép một học sinh bé nhỏ như em, em nghĩ tới lúc đó anh cũng sẽ không yên ổn với ông ấy.
Trương Anh Anh giả vờ làm ra dáng vẻ nhu nhược đáng thương như người bị hại, tiếp tục nói.
- Em biết anh là vì bất đắc dĩ nên mới đồng ý, nếu không phải vì năm đó ba em không cứu mẹ anh một mạng thì có lẽ bà ấy sẽ không sống với anh thêm vài tháng nữa.
Những năm về trước, lúc mẹ ruột Hoàng Tống Hiên tự tử, trước đó vài tháng, bà cũng từng có ý định như vậy.
Muốn một mình tìm nơi hẻo lánh để kết thúc cuộc đời, kết quả lại bị chủ tịch Trương phát hiện.
Nếu chuyện này không được Trương Anh Anh nhắc lại, ba của cô ta chắc chắn cũng đã quên đi chuyện này. Suy cho cùng đây vẫn là chủ ý của Trương Anh Anh, cô ta là muốn dồn Hoàng Tống Hiên vào đường cùng.
Hoàng Tống Hiên không muốn nhiều lời, anh nhìn đồng hồ rồi lại ngẩng đầu lên.
Tuy đã từ chối Phương Hinh nhưng khi che giấu cô điều gì trong lòng Hoàng Tống Hiên bất giác lại tự trách, ngẫm lại mà nói, khoảng thời gian gần đây anh và cô ít gặp nhau hơn trước rất nhiều.
Ly nước trên bàn anh vẫn chưa động, chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
- Tôi còn có việc, chuyện khác cứ ghi vào hợp đồng là được.
- Đồ ăn còn chưa dọn ra kia mà.
Hoàng Tống Hiên hoàn toàn phớt lờ, trước khi đi còn nhắc nhở một câu.
- Nhớ tới bệnh viện tâm thần khám tổng quát.
Trương Anh Anh nhăn mày, chưa kịp nói hết câu người đối diện đã đi mất.
- Anh… quá đáng…
…
Hoàng Tống Hiên sớm đã không ở trong kí túc, về điều kiện vật chất mà nói anh không thiếu, chỉ có điều sống ở bên ngoài vẫn bất tiện nhiều thứ.
Một mình tới kí túc xá, anh đứng ở tầng dưới, lẳng lặng ngước nhìn bóng dáng của một cô gái đang phơi quần áo, ánh sáng lờ mờ lại không thể nhìn rõ được khuôn mặt phờ phạc.
Không hiểu là vì lí do gì, lúc 10 giờ tối khi Đới Dĩ An tỉnh dậy thay quần áo ngủ, cô hơi giật mình khi vừa mở cửa nhà vệ sinh lại có người bên trong, âm thầm giặt đồ.
- Em giặt đồ sao không bật đèn lên, giặt đồ sao lại không phát ra tiếng động gì thế?
Phương Hinh chỉ rất bình tĩnh đáp.
- Em nhìn thấy mà, bật đèn làm gì cho tốn điện chứ.
- Giật hết cả mình…
Phương Hinh không ngủ được, cô không hiểu dường như là đang có thể lực vô hình nào đó thôi thúc cô làm việc.
Và dường như chỉ có như vậy Phương Hinh mới không suy nghĩ thêm nhiều nữa.
Cô bưng thau quần áo ra ngoài hành lang, những thứ đồ khó khô đều được phơi ở đây, riêng những món đồ lót hay những thứ nhạy cảm đều được phơi ở ban công phòng mình.
Phơi xong quần áo ở hành lang, Phương Hinh vừa quay người đi vào, lại vô tình bắt gặp một bóng người đứng ở hành lang, chỉ cách cô khoảng chừng 5 mét.
Chỉ là một ánh đèn le lói không nhìn thấy rõ mặt, nhưng có lẽ trong tiềm thức của cô, trong trí nhớ và trái tim của cô, người này vừa xuất hiện, không cần nhìn thấy, liền biết anh ấy là ai.
Phương Hinh bất ngờ xúc động, cô làm rơi thau quần áo xuống đất, vội lao đến ôm chầm lấy người đàn ông đang đứng trước mặt.
Cô vừa chạm đến, Hoàng Tống Hiên liền ôm cô, làn da thịt mềm mỏng mịn màng như ngày nào, chỉ có điều hơi gầy đi một chút.
Phương Hinh sụt sịt mũi, cô vẫn cứ bám chặt lấy anh.
- Em tưởng anh không cần em nữa.
Anh đối với người khác hoàn toàn không nhượng bộ, nhưng đối với Phương Hinh anh lại rất tinh tế.
Hoàng Tống Hiên biết cô đang có điều gì không ổn, lập tức buông cô ra.
- Làm sao vậy hả, em? Đang khóc sao?
Phương Hinh hơi nâng mặt nhìn anh, lại bắt gặp ánh mắt thâm trầm của anh, cuối cùng vẫn là không nhịn được uất ức, lập tức òa khóc.
Người trong kí túc nếu yếu vía còn nghĩ ở hành lang chắc chắn có ma.
Happy New Year