Hoàng Tống Hiên nhanh như gió mặc quần áo chỉnh tề, trước khi ra khỏi cửa còn nhẹ nhàng hít vào thở ra, điều chỉnh tâm trạng.
Hướng Kim chọn một quán nước vừa mới khai trương ở trung tâm thành phố, kiểu dáng hiện đại nhưng không kém phần sang trọng, là kiểu đẹp đơn giản mà người người vẫn thường hay gọi.
Cô ta chọn quán nước này cũng bởi vì một lý do không thuyết phục, ở đây có người quen của cô ta.
Vừa nhấp hai ngụm nước người cần tới cũng đã tới, Phương Hinh chậm rãi ngồi xuống bàn, quần áo trên người không kém phần điệu đà sang trọng.
Theo nhịp điệu của cô, Trình Vũ và Chu Dật cũng ngồi vào bàn cách đó không xa, tiện tay cầm theo hai tờ báo lén lén lút che đi khuôn mặt.
Cứ nghĩ Hoắc Lệ mới chính là con đỉa bám víu mãi mới dứt ra được, không ngờ Hướng Kim lại là cụ tổ đỉa, tốt nghiệp cấp ba xong vẫn cố tình không buông tha cho cô.
Thật ra Phương Hinh và Hướng Kim có rất nhiều chuyện để nói, từ thời cấp ba đến tận bây giờ kể mãi không hết, là đối thủ không đội trời chung từng tranh đua khốc liệt, chuyện này chuyện kia vốn dĩ rất nhiều.
Phương Hinh thật không thể đoán ra vấn đề mà Hướng Kim nói tiếp theo đây là gì.
Nhân viên phục vụ bưng một ly nước ép hoa quả tới, Phương Hinh không thèm nhòm ngó, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thẳng vào cô gái quyến rũ đối diện.
- Có chuyện gì?
Nhân viên phục vụ vừa đi, Hướng Kim chỉ cười nhàn nhã rồi mới mở lời, ngữ âm không cao không thấp.
- Thật ra hẹn cậu gấp như vậy cũng là vì có chuyện quan trọng nên mới hẹn. Đêm hôm trước tôi có làm rơi một thỏi son YSL ở túi áo Hoàng Tống Hiên, hôm đó mơ mơ màng màng nên quên lấy về. Nên hôm nay tôi nhờ cậu chuyển lời giúp anh ấy trả lại thỏi son cho tôi có được không?
Hướng Kim rõ ràng là đang thừa cơ hội chọc thủng ván thuyền mà Phương Hinh và Hoàng Tống Hiên đang ngồi chung. Dáng vẻ vô cùng khí chất, đôi mắt hiểm độc lại thâm sâu, ý tứ đều khiến người đối diện khó có thể đoán ra.
Hướng Kim hai chân vắt chéo, lưng ngả ra sau, đang chờ đợi phản hồi từ Phương Hinh, lâu lâu lại nhòm ngó đôi bàn tay vừa mới làm móng của mình.
Phương Hinh ngoài mặt bình tĩnh trong lòng đã sớm chua xót, da đầu tê dại, khóe mắt đã đỏ ửng.
Bây giờ cô mới ngờ ra một điều, âm thanh quyến rũ trong điện thoại của cô gái nào đó chính là Hướng Kim, cũng có thể chắc chắn, vết son trên áo sơ mi của bạn trai Phương Hinh cũng là của Hướng Kim.
Tuy bàn chân đã tê cứng, ngón tay dưới gầm bàn đã run lên, nhưng vẻ mặt Phương Hinh vẫn rất bình tĩnh và lạnh nhạt như không có chuyện gì xảy ra.
Chắc hẳn lúc này Hướng Kim rất muốn nhìn thấy dáng vẻ tức điên, cáu gắt rồi gây chuyện với Hoàng Tống Hiên, dĩ nhiên Phương Hinh đoán ra điều đó.
- Đây là chuyện của cậu và anh ấy, liên quan gì đến tôi. Hơn nữa, nếu cậu làm rơi son trong túi áo anh ấy, có thể liên hệ anh ấy lấy về mà. Cần gì đến tôi?
Phương Hinh nắm được mấu chốt đáp trả, muốn phanh phui ý đồ của Hướng Kim.
Cô ta lại không hề che che đậy đậy, bây giờ mới nở một nụ cười vừa đắc ý vừa đắc thắng.
Miệng lưỡi chua ngọt vừa nói, bàn tay thon dài vừa lấy trong túi ra mấy bức ảnh, đặt lên trên bàn trước mặt Phương Linh.
- Phương Hinh à, cậu thực sự không muốn biết tối hôm đó tôi và Hoàng Tống Hiên đã xảy ra chuyện gì sao? Bạn trai của cậu thì cậu nên quản cho tốt chứ, sao lại để chạy lung tung rồi dây dưa với người khác như vậy.
Không một lời chửi tục nhưng lại có cảm giác thô tục và bị sỉ vả coi thường, Phương Hinh đảo mắt nhìn vào mấy tấm hình cháy bỏng mắt. Chỉ thấy Hướng Kim đang ôm thắm thiết Hoàng Tống Hiên, quần áo trên người như thể nhìn thấu hồng trần vậy.
Suy cho cùng, Hướng Kim có khuôn mặt trưởng thành, thực sự thua kém Phương Hinh, nhưng nếu xét về tỉ lệ cơ thể, cô ta có thể đánh bại Phương Hinh bất cứ lúc nào.
Một cô gái xinh đẹp bốc lửa lại liên tục bám víu lấy một người đàn ông, không ai có thể vượt qua sự cám dỗ này.
- Cậu muốn gì? Muốn tôi ghen sao? Hay muốn tôi đánh cậu, tát cậu đến chết đi sống lại?
Phương Hinh đang ngứa tay ngứa chân hết cả lên, cô đang cố kìm nén để không đánh người ở nơi công cộng.
Hướng Kim hoàn toàn không sợ hãi, đã có gan khiêu khích chính chủ thì những tình cảnh này cô ta đã sớm nghĩ cách ứng phó.
- Phương Hinh, tôi nói thật, cơ thể bạn trai cậu quá vạm vỡ, anh ấy quá khỏe mạnh rồi.
Lời nói lơ đãng không chút kín đáo nào, Hướng Kim quả thật đã chọc điên Phương Hinh, cô dưới gầm bàn bàn tay nắm chặt, chỉ nhịn không thể xé xác ả ta ra thành trăm mảnh.
Không biết sự thật là thế nào, Phương Hinh hít thở sâu một hơi, thẳng thắn hỏi lại.
- Vậy nên, cậu và Hoàng Tống Hiên đã ngủ với nhau?