Hoàng Tống Hiên, Chu Dật Và Trình Vũ là bộ ba bạn học thân thiết từ năm cấp hai, khi lên cấp ba gia đình Trình Vũ sắp xếp anh ra nước ngoài du học. Chu Dật không khá khẩm hơn, gia đình chuyển chỗ ở liên tục nên buộc phải chuyển trường hết lần này đến lần khác, trong đó trường cấp ba mà Hoàng Tống Hiên từng học anh cũng đã từng học qua, cuối cùng năm cuối cấp vẫn là ra nước ngoài du học.
Chỉ riêng Hoàng Tống Hiên vẫn học ở trường cấp ba thành phố Nam.
Trình Vũ tự nhiên xông vào trong nhà, Hoàng Tống Hiên không kịp cản lại, Chu Dật cũng trực tiếp đi theo phía sau.
Phương Hinh trong phòng ngủ nghe động tĩnh, cô choàng chăn bông lên kín người, đi đến sát cửa phòng ngủ áp tai nghe, biết là giọng con trai nên đã khóa trái cửa.
Bọn họ ngồi chưa êm mông Hoàng Tống Hiên đã cố ý đuổi về.
- Tới đây làm gì? 10 giờ đêm rồi, mới gặp lúc đó còn gì.
Trình Vũ cầm quả táo ở bàn trà cắn một miếng, tìm được điểm mấu chốt, so với ba người bọn họ, Chu Dật vẫn là ngây thơ nhất.
- 10 giờ đêm rồi, sao cậu lại đổ mồ hôi thế?
Trình Vũ cất giọng thản nhiên, khuôn mặt mang theo ý cười, Chu Dật ngồi bên cạnh nghe vậy liền ngoảnh đầu nhìn, thật sự có đổ mồ hôi một ít ở trán và sau gáy.
Hoàng Tống Hiên tỏ ra bình tĩnh, anh ngồi đối diện, dáng vẻ không nhẫn nại.
- Rốt cuộc tới đây làm gì?
Dù sao chung cư này là của gia đình Trĩnh Vũ, anh ta có thể có mặt, nhưng Chu Dật vừa mới gặp tức thì mấy tiếng trước, bây giờ lại lẻn vào đây là thế nào?
Thấy Hoàng Tống Hiên đưa mắt nhìn mình, Chu Dật chỉ chậm rãi bày tỏ.
- Mẫu hậu tôi không thích mùi rượu, tôi đành phải sang đây lánh nạn một đêm.
Mười giờ đêm, không ai rảnh gõ cửa nhà người khác làm phiền, chỉ là trước khi Hoàng Tống Hiên và Phương Hinh về nhà, Trình Vũ đã vô tình bắt gặp hành động mờ ám, để ý mãi không thấy Phương Hinh ra ngoài, nhân tiện có Chu Dật ở đây, anh ta làm liều muốn bản thân là bóng đèn ngăn cản cuộc yêu của bọn họ.
Mà Chu Dật lại không rõ Trình Vũ đang làm cái gì, chỉ thấy được những thứ trước mắt, nghe được những thứ đang nghe.
Trình Vũ đảo mắt nhìn căn phòng ngủ đang khóa chặt, nụ cười lại lần nữa nhếch lên.
- Cậu một mình ở đây à?
- Cậu là chủ nhà, còn mở miệng hỏi?
Hoàng Tống Hiên đáp lại với lời nói và thái độ rất khó chịu. Trái lại Trình Vũ lại rất bình tĩnh.
- Tôi đâu làm phiền gì cậu, chỉ muốn thăm cậu một chút rồi về.
Anh ta là đang cố ý kéo dài thời gian, Hoàng Tống Hiên trong chốc lát chợt hiểu ra điều gì đó, anh nhìn vào sâu trong đôi mắt Trình Vũ, lại thấy Trình Vũ đang nhìn chằm chằm vào phòng ngủ cách đó không xa, đôi mắt anh lạnh đi một chút.
Biết rõ sự tình vẫn muốn phá đám, vẫn muốn dạy dỗ một bài học đây mà.
- Mấy hôm trước tôi còn đích thân đến sân bay đón cậu, vậy mà hôm nay cậu gạt đi chuyện đó phá hỏng chuyện người khác, cậu có cắn rứt lương tâm không?
Hoàng Tống Hiên nhấn mạnh từng chữ một, muốn Trình Vũ nghe xong sẽ ngấm chữ vào trong đầu.
Chu Dật ở bên cạnh có hơi hoang mang, anh không phải là loại ngu ngốc không biết gì, vẫn dựa vào tình hình xem xét.
Trình Vũ hơi khàn giọng đáp lại.
- Tôi cảm thấy tôi làm ra loại chuyện này rất thú vị.
Câu nói cuối cùng của anh ta thực sự đã chọc điên Hoàng Tống Hiên. Anh hai tay xách hai cổ áo của Trình Vũ và Chu Dật ném ra ngoài, còn tặng cho bọn họ một câu.
- Chúc tối nay ngủ gặp ác mộng.
- Đồ chó.
Chu Dật tức giận chửi lại.
Khi Hoàng Tống Hiên hậm hực bước vào phòng ngủ, cánh cửa đã bị khóa, anh không vội, từ từ lấy chìa khóa ở hộc tủ ra rồi mở cửa.
Công chuyện vừa rồi còn giang dở anh muốn thực hiện tiếp, không ngờ chính chủ kia đã ngủ nằm gọn trong chiếc chăn bông mềm mại, không nhúc nhích gì nữa.
Nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn của Phương Hinh cùng ánh đèn ngủ ánh cam nhàn nhạt, Hoàng Tống Hiên thật muốn cắn một miếng, cơn giận trong người cũng nguôi ngoai.
Hoàng Tống Hiên bước vào phòng tắm, một lúc sau khi đi ra anh nhẹ nhàng lau khô tóc rồi bước lên giường ngủ cạnh Phương Hinh.