Xe dừng trước tiểu khu, Phương Hinh dìu anh bước vào trong, trước khi đi còn không quên ngoái đầu nhìn căn biệt thự đối diện. Hiện tại đã 10 giờ tối, xung quanh đèn đường vẫn sáng, chỉ có vài căn nhà là tối đen, trong đó có biệt thự nhà cô.
Hoàng Tống Hiên vẫn còn mơ màng một chút, anh không phải ở trong tình trạng quá say không biết gì, đây là lý trí còn sót lại quan trọng nhất khi say.
- 1209
Anh mở miệng đọc mật khẩu nhà, Phương Hinh nghe xong liền nhăn mày, tính ra thì đó là một dãy số ngày tháng, là người nào sinh vào ngày 12 / 09 nhỉ?
Cô chỉ suy nghĩ thoáng qua vài giây, ngón tay thon dài ấn mật khẩu nhà, cánh cửa cũng mở ra một khe hở, vừa bước vào trong, Hoàng Tống Hiên đã đè Phương Hinh trên tường, khuôn mặt cúi xuống nhìn chằm chằm vào đôi môi mềm mọng của cô.
Mùi rượu quả thực quá nồng nặc, Phương Hinh không chịu được quay đầu né tránh nhưng Hoàng Tống Hiên không vừa ý, anh một tay giữ chặt cô, một tay khác nâng cằm ép Phương Hinh nhìn thẳng vào anh.
- Chưa gì đã muốn ngoại tình rồi.
Ánh mắt anh rất giống với lời nói của anh, lạnh lùng như một, lúc sau đôi mắt dần chuyển sang dục vọng điên cuồng.
Phương Hinh nhăn mày, có chút áp lực, lại cảm thấy oan ức.
- Em không có, đừng phán tội em như vậy chứ.
Cô biết kiếp trước khi kết hôn Hoàng Tống Hiên cũng từng điên cuồng ghen tuông như vậy, nhưng khoảng một thời gian Phương Hinh quá mức chống đối, anh dần dần nản chí, cảm thấy mệt mỏi, trong lòng đã đau đến chết đi sống lại.
Sau một đêm ngủ chung vì sự cố rồi mang thai, Hoàng Tống Hiên lại lần nữa điên cuồng độc chiếm cô, yêu đến đứt từng khúc ruột.
Nếu không phải động thái này của Hoàng Tống Hiên cô đã từng gặp qua thì có lẽ hiện tại Phương Hinh 18 tuổi này sẽ sợ đến mức ngất xỉu.
Hoàng Tống Hiên không có ý định buông tha, đôi môi chạm nhẹ vào lại da trên khuôn mặt cô, lời nói phả mặt vào như muốn thôi miên Phương Hinh, thực sự rất cuốn hút.
- Vậy em đi chung với Chu Dật trong khi anh vắng mặt mấy ngày là nghĩa lý gì?
Có vẻ Hoàng Tống Hiên rất không thích nhắc đến người con trai khác trước mặt hai người, hai chữ “Chu Dật” khi anh mở miệng lại rất lạnh lùng khó chịu, giống như đang bị cưỡng ép nói ra.
Phương Hinh quậy cựa muốn vùng vẫy ra nhưng với sức lực nhỏ bé của cô, đối với Hoàng Tống Hiên nó chẳng là cái gì.
- Trả lời.
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cô với vẻ tức giận, lời nói như cố ý kiềm chế cơn giận, dịu dàng gượng ép.
- Em và anh ta chỉ gặp nhau lần đầu tiên thôi mà, thực ra khi ấy em đi chung với Hạ Miên, là ba người, nhưng mà tới đây Hạ Miên phải đậu xe nên bọn em vào trước. Tống Hiên, không như anh nghĩ đâu…
Phương Hinh nhỏ giọng, nghe kĩ sẽ rất dễ phân biệt được tiếng nức nở trong đó, Hoàng Tống Hiên siết chặt eo cô, lại mở miệng.
- Hy vọng là vậy.
- Thật sự là vậy.
Cô không cam lòng khi anh thực sự không tin tưởng mình, Hoàng Tống Hiên nhếch miệng, ánh mắt hơi nguôi ngoai đi một chút.
- Muốn chứng minh không?
- Muốn.
- Lên giường.
Nói xong anh bế Phương Hinh đi vào phòng ngủ, cánh cửa thô bạo bị anh đóng lại tạo nên một tiếng vang rất lớn.
Thật sự mà nói thì hai chữ “lên giường” đó không phải là hỏi ý kiến mà chỉ là thông báo cho đối phương chuẩn bị tinh thần. Sớm Hoàng Tống Hiên đã có ý định…
Anh ném Phương Hinh xuống giường, hành động nhanh chóng và dứt khoát cởi nút áo ở cổ tay, trên áo và tháo đồng hồ, thuận tiện cởi thắt lưng rồi vứt tất cả sang một bên.
Nếu mang tâm lý của Phương Hinh 18 tuổi chắc chắn cô sẽ sợ hãi vùng vẫy, khóc lóc lên xuống. Nhưng có vẻ hành động của Hoàng Tống Hiên lại khơi gợi sự thích thú cho Phương Hinh hiện tại, theo lẽ thường mà nói, kiếp trước cô đã từng lên giường cùng anh.
Thấy mãnh thú lao về phía này, Phương Hinh hơi giật mình nhưng vẫn đáp ứng, anh ôm lấy cô lăn lộn trên giường, rất nhanh quần áo đã được cởi ra gần hết.
Hoàng Tống Hiên bị cơn say và Phương Hinh mê hoặc, trong ánh mắt chỉ tràn ngập dục vọng lan tỏa.
Khi đến bước quan trọng, điện thoại ở trong xó nào lại vang lên, Hoàng Tống Hiên không để ý tiếp tục công việc, một lúc sau chuông điện thoại vẫn vang lên, anh có chút không kiên nhẫn, vẫn không quan tâm.
- Điện… điện thoại…
- Kệ đi.
Phương Hinh nghe anh nói vậy thì không để ý nữa, vốn muốn xong việc thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
Chó thật, phiền phức.
Hoàng Tống Hiên quyến luyến rời cơ thể cô, anh mặc quần rồi quàng áo ngủ bên ngoài bước ra, trên người Phương Hinh vẫn còn lại quần lót.
Anh mang khuôn mặt không có chút sắc thái vui vẻ nào bước ra, muốn xem tên khốn nào có gan phá hỏng chuyện trọng đại của anh.
Cánh cửa vừa mở, bên ngoài là hai nam thanh niên trẻ tuổi ngưỡng bằng tuổi Hoàng Tống Hiên. Cả hai vui vẻ đưa tay ra chào hỏi, vốn không xem khuôn mặt giận dữ của chủ nhà ra gì.
Chu Dật vui vẻ mở miệng.
- Xin chào bạn học, có tiện đón tiếp không?
Không.