Về kí túc xá, Hạ Miên vừa nhìn thấy Phương Hinh lập tức mắt sáng trưng, cô lao đến hỏi tới hỏi lui, ngay cả Phương Hinh cũng không hiểu Hạ Miên đang nói cái gì.
- Hinh Hinh, thì ra là cậu dở trò, đúng như những gì tôi nghĩ, từ đầu đến cuối người cậu thích chỉ có mình anh Thành thôi phải không? Nhà trai đã công khai thì cậu phải cho tôi câu trả lời đi chứ. Hinh Hinh, đến lúc đó tôi nguyện làm phù dâu của cậu.
- Phù dâu cái gì? Cậu có bị ảo tưởng quá không?
Những lời nói của Phương Hinh lập tức đập tan mọi hy vọng của Hạ Miên, cô bĩu môi, nhõng nhẽo như đứa trẻ mới lớn.
- Này, cậu đừng cự tuyệt tôi như vậy chứ? Tôi là bạn của cậu, chuyện lớn phải nói cho tôi nghe.
Phương Hinh cúi người cởi tất, nghe thấy hai chữ "chuyện lớn", cô giật nảy người, khuôn miệng hơi run mấp máy đáp.
- Chuyện lớn gì?
Sau khi trùng sinh thành công, dường như "chuyện lớn" đã ám ảnh cô.
Hạ Miên nhai mấy miếng bim bim cay giòn trong miệng, âm thanh thường ngày đã thay đổi trở nên ấm hơn.
- Cậu đúng thật là. Chưa tốt nghiệp mà đã chuẩn bị tiệc cưới đến nơi, anh Thành vừa đăng chữ "Hỷ" trên Instagram đấy.
- Hả?
Giọng Phương Hinh run hơn ngày thường, cô vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt, cảm giác như sắp mất đi một thứ gì vô cùng quan trọng.
Giữa thời tiết 20 ° se se lạnh, cô một mạch chạy ra khỏi kí túc xá, điểm đến là trường cấp ba cạnh đó không xa. Thoáng chốc, áo khoác nỉ cua được mở xích lỏng, mồ hôi lấm tấm đã hiện rõ trên trán.
- E109...
Đó là phòng học của Hoàng Tống Hiên, chỉ thấy Phương Hinh đứng đối diện lớp anh cách đó khá xa, chỉ có thể nheo mắt mới nhìn rõ. Khoảng 20 phút sau, trống đánh, cô chạy ào vào lớp, tất cả mọi người trong lớp đưa mắt nhìn cô, chỉ tiếc là không có ánh mắt quen thuộc đó.
- Tống Hiên nghỉ học rồi, có gì không?
Một bạn học trong lớp lên tiếng nhắc nhở, Phương Hinh nghe xong chỉ có thể vội vã chạy đến phòng trọ của anh.
Dừng chân trước phòng trọ, một dáng người cao ráo, hơi gầy kèm theo vẻ mệt mỏi bước ra. Nhìn thấy có người đến tìm, Hoàng Tống Hiên ngẩng đầu nâng mắt, khóe mắt chợt giao động khi thấy cô.
Anh ấm giọng, chỉ nhìn vào khuôn mặt non nớt như sắp khóc ấy, chỉ muốn dỗ dành.
- Sao em lại đến đây? Vào nhà đi.
Phương Hinh sụt sịt mũi, cả tai và mũi đều đỏ ửng cả lên, lúc Hoàng Tống Hiên nhìn lại, đôi bàn chân chỉ còn một chiếc dép.
Hiện tại trong lòng anh đã trở nên nặng nề và khó chịu, tuy vậy Phương Hinh vẫn không nhìn ra, mà Hoàng Tống Hiên là đang cố ý không cho cô nhìn ra chỉ để muốn bản thân tập quen làm hài lòng người khác.
Sau khi trùng sinh, Phương Hinh một mực theo đuổi anh, anh cũng đã dùng cảm xúc của mình khiến cô nương theo rất nhiều rồi.
Anh bế cô lên, đi vào phòng trọ, cuối cùng chỉ nghe thấy tiếng khoác trái cửa.
- Dép của em đâu?
Ngồi trên sofa họp hẹp, Hoàng Tống Hiên không cho cô để chân chạm đất, anh lấy trong hộc tủ một đôi tất lông màu xanh nhạt, dường như đã chuẩn bị từ trước.
Anh nâng chân cô lên đùi mình, nhẹ nhàng đeo tất vào, trước khi đeo còn dùng lòng bàn tay sưởi ấm chân cô.
- Em có biết cách bảo vệ mình không? Sao có thể mặc kệ như vậy, đi đường gặp mưa phải biết tìm chỗ trú mưa chứ.
Chỉ là cơn mưa nhỏ, không đáng ngại, nhưng nó làm tóc cô ướt đi đôi ba phần.
Phương Hinh nhìn anh, mắt ửng đỏ, khó khăn lắm mới thốt lên vài chữ tủi thân.
- Đây chẳng phải là nơi trú ngụ hoàn hảo nhất sao?
Chưa kịp phản ứng, cô nhóc nhỏ đã ôm chầm lấy anh, cả cơ thể nhỏ bé dúi sát vào người, một cảm giác ấm áp kì lạ mà bản thân rõ ràng cảm nhận được.
Chỉ vài giây sau, Hoàng Tống Hiên duỗi tay ôm lấy tấm lưng cô, càng lúc càng siết chặt.
- Tống Hiên, anh thấy bài đăng của Đinh Khải Thành chưa?
- Ừ, thấy rồi.
Anh dửng dưng trả lời như chưa có chuyện gì xảy ra, vừa nãy nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh, Phương Hinh còn tưởng anh chưa biết chuyện gì.
Đoán được suy nghĩ trong đầu, Hoàng Tống Hiên chỉ cười nhạt, anh vuốt mái tóc mềm mại còn chút ẩm của cô, giọng nói thì thào ấm áp.
- Anh đã nói rồi, sẽ tin tưởng em.
- Tống Hiên, hay là chúng ta... sinh một đứa đi.
Phương Hinh rời cơ thể ra xa, đôi mắt long lanh tưởng chừng bình thường như lại rất quyến rũ nhìn anh, hai khuôn mặt sát gần.
Đáy mắt Hoàng Tống Hiên lộ lên vẻ kiềm chế hiếm thấy, hơi thở dần không ổn định hơn. Có vẻ như Phương Hinh đã quên bản thân hiện tại vẫn chưa tròn 18 tuổi.
- Hinh Hinh, tuy anh là con trai nhưng anh có giá lắm, thân thể này anh quý như ngọc, em không thể dụ dỗ anh như vậy được. Không được manh động, hiểu không?
- Chẳng lẽ anh muốn em sinh con cho người khác?
- Tất nhiên là không.
Hoàng Tống Hiên ngẩn người đáp ngay, anh hồi thần lại một chút rồi nói tiếp.
- ... chỉ là không phải bây giờ.
- Em tình nguyện mà.
Phương Hinh nâng người lên, muốn hôn anh, chỉ tiếc là chiều cao có hạn, lưng ngắn, không với tới.
- Hinh Hinh, đừng làm bậy.
Anh né tránh không phải vì không muốn thân mật, chỉ là không muốn cơn kiềm chế vì một phút chót mà tiêu tan. Hoàng Tống Hiên nuốt nước bọt, may mắn là bản tính cứng rắn, không ai làm gì được.