Trần Vũ tìm cách đưa Lam Nhã xuống khỏi người mình, còn không sẽ bị cô bức chết.
Cố gắng dựa người ngồi dậy, cơ thể Lam Nhã ở trên người anh bị kéo theo, theo phản xạ liền bám chặt lấy cổ anh tránh bị ngã. Vô tình phần dưới lại cọ mạnh một cái.
Trần Vũ dù biết giữa hai người sau khi kết hôn sớm muộn gì cũng xảy ra loại chuyện này. Nhưng hiện tại anh chính là không dám làm loạn. Hiện tại Lam Nhã không tỉnh táo, với tính cách này có khả năng khi tỉnh dậy sẽ không nhớ gì nữa, lỡ mà xem anh thành lợi dụng lúc cô say sẽ khó lòng giải thích.
Trần Vũ dùng tia lí trí cuối cùng, kéo cô xuống khỏi người mình. Chỉnh lại chiếc áo tắm, thắt dây cẩn thận che đi những thứ cần che, kéo chăn đắp cho cô rồi mới đến phòng tắm tự giải quyết.
. . . . .
Đúng như dự đoán, sáng hôm sau Lam Nhã tỉnh dậy chỉ biết đầu như có cây búa đè lên, hoàn toàn chẳng còn nhớ chuyện tối qua.
Trần Vũ từ phòng tắm đi ra, trên tay vẫn cầm chiếc khăn lông lau lau mái tóc của mình.
-Em tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào?
-Nhức đầu!
-Em rửa mặt cho tỉnh táo, anh đi chuẩn bị bữa sáng giúp em.
Trần Vũ mở cửa rời đi, Lam Nhã cũng tiến vào bên trong phòng tắm. Đánh răng trước gương mới phát hiện mình đang mặc áo choàng tắm, cũng nhìn thấy quần áo tối qua đã bỏ gọn trong giỏ đồ dơ và bản thân thì không mặc nội y.
Lam Nhã bây giờ đã ý thức được tối qua trong bộ dạng này cùng phòng với một người đàn ông. Chỉ muốn đào một cái lỗ tự chôn mình xuống.
Sau khi đã chỉnh trang đàng hoàng ra khỏi phòng tắm, thoáng nhìn thấy chăn gối ở trên sofa, thoáng thở phào nhẹ nhỏm.
Trần Vũ cũng đã quay lại cùng bữa sáng. Theo khẩu vị thanh đạm của cô mà lấy những món nhẹ nhàng. Thực lòng Trần Vũ không đồng ý với chế độ ăn uống của Lam Nhã chút nào. Thân hình đã rất gầy như vậy mà vẫn luôn ăn kiêng, những lúc bồng bế chẳng khác gì ôm đứa trẻ con trên tay. Trần Vũ dù không đồng ý cũng không làm gì được, hiện tại cứ chiều ý cô trước, sau này lấy được vợ rồi từ từ dạy dỗ lại sau.
Lam Nhã cảm thấy mệt mỏi vì say xỉn, còn Trần Vũ thì mệt mỏi vì Lam Nhã say xỉn. Cả hai không tham gia với mọi người, chọn một bóng mát trên bờ để hóng gió.
Nhâm nhi ly nước trái cây của mình xem mọi người tắm biển. Bất ngờ xuất hiện cánh tay đặt lên eo Lam Nhã. Trần Vũ ngồi đối diện thấy người thanh niên kia cố tình chạm vào người cô, còn chưa kịp phản ứng Lam Nhã đã đem cánh tay đó vặn ngược ra phía sau.
-Là tớ...đau, đau, đau,...là tớ đây Lam Nhã.
-Đĩa đói?
Lam Nhã xác nhận người quen liền buông tay ra. Hải Lâm được giải thoát không khỏi suýt xoa cánh tay của mình. Kéo ghế ngồi bên cạnh Lam Nhã, đưa ánh mắt hướng về phía Trần Vũ.
-Đây là?
-À! Sếp của tớ, tên Trần Vũ.
-Chào anh! Tôi là Hải Lâm, vợ của Lam Nhã.
Hải Lâm đưa khuôn mặt tươi cười đùa giỡn, người đối diện chỉ đáp lại theo phép lịch sự.
-Nghe nói cậu đi lưu diễn mà, sao lại ở đây?
-Tớ chính là lưu diễn ở đây. Hôm qua thấy cậu cùng bạn bè không tiện, hôm nay mới đến tìm cậu.
-Tớ về nước thì nghe người trong nhà bảo cậu đi lưu diễn thường xuyên, vẫn chưa có thời gian gặp.
-Bao giờ cậu quay về thành phố. Tối mai tớ có buổi biểu diễn, cậu tham gia được không?
-Chắc là được, chiều nay tớ về rồi!
-Vậy buổi tối nói rõ với cậu, tớ đi trước đây.