Tuy nhiên Cố Dĩ Hiên lại khá rụt rè trước lời đề nghị của người đàn ông kia. Cố Dĩ Hiên chưa từng nghĩ rằng bản thân mình có ngày sẽ trở thành một ngôi sao nổi tiếng như thế nào, cuộc sống của cô từ nhỏ vốn dĩ đã không mấy thuận lợi, cùng với anh trai ở trong nhà chú ruột cũng khá chật vật. Lúc Cố Dĩ Hiên mười tám tuổi mặc dù cô có ước muốn được đi học đại học nhưng lại không có đủ tiền cho nên chỉ có thể từ bỏ ước mơ ra ngoài làm thêm kiếm tiền về cho gia đình, làm sao dám nghĩ đến những chuyện xa vời kia chứ.
Thấy Cố Dĩ Hiên còn có vẻ chần chừ lưỡng lự, người đàn ông đưa tấm danh thiếp cho cô rồi nói: "Cô cứ cầm tấm danh thiếp này đi, suy nghĩ cho kĩ, cơ hội không phải dễ dàng có được, phải tranh thủ nắm bắt lấy. Khi nào nghĩ thông suốt rồi thì hãy gọi cho tôi, đồng thời người đàn ông đó cũng không quên xin số điện thoại của cô."
Lúc này Cố Dĩ Hiên cũng đã nhận lấy tấm danh thiếp trên tay, sau đó mới cùng Nhu Nhu rời khỏi nơi đó trở về nhà. Nhu Nhu mặc dù không phải được tuyển chọn nhưng lại tỏ ra hào hứng hơn cả Cố Dĩ Hiên, trên đường đi về nhà, cô ấy cứ mải luyên thuyên với bạn của mình, nói rằng bọn họ thực sự quá nghèo, đến nỗi đi trên đường nếu không cần thiết lắm thì cũng khỏi cần ngồi xe bus mà đi bộ luôn, thực sự khốn khổ quá lâu rồi.
Gia đình Nhu Nhu bởi vì cha mẹ không chịu cố gắng làm ăn nên Nhu Nhu cũng phải ra ngoài kiếm sống từ nhỏ, thậm chí còn chưa học hết cấp ba, còn Cố Dĩ Hiên may mắn hơn một chút, được học hết cấp ba. Nhưng từ nhỏ Cố Dĩ Hiên sống trong gia đình chú ruột cũng chẳng mấy vui vẻ gì, luôn luôn cố gắng tiết kiệm từng đồng tiêu vặt, thật sự là không nghĩ tới lại có cơ hội tốt như vậy lại xảy đến với mình.
Cố Dĩ Hiên nghe xong lời khuyên bảo của Nhu Nhu thì đã bắt đầu có chút xao động, nếu như có thể có nhiều tiền, cô nhất định sẽ có một cuộc sống tốt hơn bây giờ rất nhiều, cũng sẽ không phải suốt ngày đối mặt với thím Lệ cùng em họ Cố Mỹ Như nữa.
Chia tay Nhu Nhu, Cố Dĩ Hiên đã trở về nhà của mình, căn nhà của cô hay chính xác hơn là căn nhà của chú ruột cô, nằm ở lầu bốn tòa nhà chung cư cũ kỹ. Mấy hôm nay thang máy của chung cư đang bị hỏng, vẫn chưa sửa xong, Cố Dĩ Hiên phải đi bộ lên tầng bốn. Vừa vào đến cửa đã nghe thấy giọng nói của Cố Mỹ Như vang lên the thé:
“Mẹ à sữa rửa mặt con để trong nhà tắm đâu rồi? Lúc sáng con mới dùng thôi mà, sao bây giờ lại không thấy đâu?”
“Là cái lọ in toàn chữ nước ngoài đó hả? Mẹ tưởng là dầu gội đầu nên lấy đi dùng, đây mang trả lại cho con này.”
“Trời ơi, cái này là sữa rửa mặt của con đấy, là hàng của Pháp đấy, rất đắt tiền đấy mẹ có biết không? Mẹ lại dùng phung phí đem đi để gội đầu, hết nửa lọ rồi còn gì, thật là tức chết mất!”
“Mẹ xin lỗi, tại vì trong nhà hết dầu gội đầu, đâu có biết đó là sữa rửa mặt đâu, lâu rồi không gội đầu nên đổ ra hơi nhiều chút thôi mà.",
“Sau này mẹ đừng tự tiện động vào đồ của con nữa, nếu không thể mua những món đồ đắt tiền như vậy cho con thì cũng đừng xài phung phí như vậy!”.
Cố Mỹ Như lại nổi giọng đanh đá quát tháo đối với mẹ mình. Chuyện cô ta thường xuyên lớn tiếng với mẹ mình cũng không quá hiếm lạ. Cô ta được nuông chiều từ nhỏ, là tâm can bảo bối trong nhà, cho nên có việc gì không vừa ý thì sẽ quát nạt mọi người. Anh trai của Cố Dĩ Hiên bởi vì không thích tính cách đanh đá chua ngoa này của cô ta nên sau khi ra ngoài đi làm thêm thì dứt khoát chuyển trọ luôn ra sống chung với bạn ở bên ngoài.
Cố Dĩ Hiên hôm nay được nghỉ làm, đi ra ngoài chơi một chút, lúc trở về chào gì Lệ một tiếng rồi lặng lẽ xuống bếp làm cơm. Lúc đang nấu ăn, gì Lệ ở bên cạnh nói:
“Dĩ Hiên này, chỗ làm của con đã cho tăng lương chưa vậy? Con làm ở đó cũng được ba tháng rồi nhỉ?”
“Dạ vâng tháng sau con sẽ được tăng lương dì ạ."
“Nếu vậy thì tiền sinh hoạt phí cũng phải tăng lên một ngàn nhé. Dù sao con biết đấy, trong nhà của chúng ta còn nhiều khoản phải chi tiêu lắm, nếu như con đưa ít tiền quá thì dì không đủ chi trả sinh hoạt phí cho gia đình đâu. Con nói xem từ lúc nhỏ ta với chú của con đã cưu mang bọn con như thế nào, nếu không phải chú con đem con và anh trai về nhà, thì bọn con đã chết đói ngoài đường rồi, làm gì có thể có ngày hôm nay…”
“Dạ vâng, tháng sau con được tăng lương con sẽ gửi thêm tiền cho dì ạ."
Cố Dĩ Hiên nghe những lời này của dì Lệ đã trở nên quá quen thuộc rồi, dù sao nếu không phải bọn họ cưu mang hai anh em cô thì hai người bọn cô cũng sẽ không thể có ngày hôm nay được. Nếu như khi xưa bọn cô bị gửi vào cô nhi viện, thì rất có thể sẽ bị bắt chọn vào một gia đình tồi tệ nào đó rồi, lúc đó gia đình cô chú cũng không dư dả gì, lại còn gánh thêm hai miệng ăn nữa. Cho nên cô rất thực lòng mà biết ơn bọn họ rất nhiều.