Đặc biệt là Cố Mỹ Như, cô ta cảm thấy xét về mọi mặt thì mình đều vượt trội hơn hẳn so với Cố Dĩ Hiên, dựa vào cái gì mà Cố Dĩ Hiên quê mùa xấu xí kia lại có thể kết giao với người đàn ông xuất chúng như vậy cơ chứ. Tối qua Cố Mỹ Như sau khi nghe được tin tức chấn động kia thì vội vã lên mạng tra tìm thông tin của Tống Giang Thần.
Tống Giang Thần là một người đàn ông trẻ tuổi năm nay mới có hai mươi sáu tuổi, là tổng giám đốc của tập đoàn Khải Phát, vừa có ngoại hình vừa có tài năng, là người đàn ông độc thân kim cương đáng mơ ước của biết bao nhiêu phụ nữ. Nhắc đến Cố Dĩ Hiên, chỉ sợ là xách dép cho anh ta cũng không xứng!
Lúc này dì Lệ cùng với Cố Mỹ Như không nhịn được mà cũng nhao nhao lên:
"Thực sự là có quen biết sao, hay là gặp dịp thì chơi thôi? Gu của người giàu bây giờ lại mặn như vậy sao Cố Dĩ Hiên?" Cố Mỹ Như chanh chua mà mỉa mai chị họ mình.
"Hay là tên Bạch Nhất Đồng đó có nhầm lẫn, uống nhiều rượu rồi hoa mắt, dù sao thì Cố Dĩ Hiên cũng nói không quen biết cậu ta mà." Dì Lệ cũng vội vàng chen ngang.
"Mọi người đều yên lặng đi, Cố Dĩ Hiên hôm qua gặp mặt xong như thế nào, cháu mau kể cho ta nghe, làm sao lại không trở về nhà cả đêm, ở bên ngoài làm cái gì hả?" Chú Cố lúc này cắt ngang lời mọi người mà tra hỏi Cố Dĩ Hiên.
Lúc này Cố Dĩ Hiên đoán rằng, chuyện xấu xa hôm qua của Bạch Nhất Đồng, hắn ta chắc là sẽ không dám kể ra cho mọi người trong nhà biết, cho nên cô đành nói dối:
"Lúc tối qua, con cùng với Bạch Nhất Đồng có vào quán bar uống rượu, sau đó bởi vì uống rượu say quá, cho nên thần trí lúc đó đã bắt đầu mơ hồ rồi… Bạch Nhất Đồng nói muốn đưa cháu về nhà anh ta, nhưng cháu không đồng ý, tình cờ bạn của cháu cũng có mặt tại quán bar nên là cháu mới nhờ bạn cháu đưa về nhà thôi... Người đàn ông đó không phải là Tống Giang Thần kia đâu, chỉ là một người bạn bình thường của cháu mà thôi. Cháu trước giờ đều không quen ai tên gọi là Tống Giang Thần cả… Những nơi mà cháu làm việc đều là những nơi thấp kém, nhà hàng quán xá rẻ tiền như vậy, một người đàn ông giàu có như Tống Giang Thần làm sao sẽ ghé chân vào những chỗ đó được chứ."
Nghe Cố Dĩ Hiên nói cũng hợp lý nên ba người bọn họ đã bớt náo loạn hơn. Thấy mọi người đã có vẻ bắt đầu tin tưởng lời nói của cô, Cố Dĩ Hiên mới nói tiếp:
"Thực sự là cháu không quen người nào tên là Tống Giang Thần đâu, hơn nữa có lẽ là bởi vì người giống người, cho nên Bạch Nhất Đồng bị hiểu lầm rồi. Bây giờ người giống y hệt người cũng không hiếm lạ lắm, có lẽ là bởi vì như thế nên bạn cháu mới đùa với Bạch Nhất Đồng rằng mình chính là Tống Giang Thần mà thôi… Một người đàn ông giàu có như Tống Giang Thần, mỹ nữ xinh đẹp dạng nào mà chẳng có chứ? Chẳng lẽ lại nhìn trúng một đứa nhân viên phục vụ nghèo khó như cháu được?"
Nghe thấy những lời nói thuyết phục này của Cố Dĩ Hiên, trong lòng của Cố Mỹ Như và dì Lệ mới dần dần trở nên thư giãn, đúng là cóc ghẻ thì không thể nào ăn thịt thiên nga được! Tuy nhiên Chú Cố lại là rất tức giận mà mắng cô:
"Được lắm vì trò đùa của bạn cháu, mà để lỡ mất Bạch Nhất Đồng rồi, bây giờ phải làm sao đây, ta nói cho cháu biết, tối hôm qua Bạch Nhất Đồng rất tức giận mà oán trách bọn ta không nói cho nó biết chuyện này, bảo rằng nhà chúng ta muốn lừa gạt hắn, xem ra phải đưa cháu đến nhà trực tiếp xin lỗi hắn mới được… Còn cả đứa bạn kia của cháu nữa, cũng dắt hắn đến cùng xin lỗi rồi giải thích cho Bạch Nhất Đồng hiểu rõ đi."
"Nhưng Bạch Nhất Đồng là người xấu, cháu không muốn gả cho hắn!..." Cố Dĩ Hiên vội đáp.
"Cái gì mà người xấu chứ, ta là chú của cháu, cuộc hôn nhân này nhất định cháu phải nghe theo lời của ta, phải gọi bạn của cháu nữa, đến nhà Bạch Nhất Đồng nói cho rõ ràng mọi chuyện, nếu không đừng trách ta!"
Nói xong thì chú Cố không đợi Cố Dĩ Hiên có thêm cơ hội nài nỉ van xin nữa, mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi. Đến giờ chú Cố còn phải đi làm nếu không sẽ bị muộn giờ, cho nên không muốn đôi co nữa, bảo Cố Dĩ Hiên nhất định phải đưa bạn cô đến nhà Bạch Nhất Đồng để xin lỗi rồi giải thích cho rõ ràng với cậu ta, nếu không ông lại mang tiếng là đi lừa đảo người khác.
Cố Dĩ Hiên cảm thấy không có cách nào có thể thuyết phục được chú Cố của mình rồi, lại còn bảo cô phải đưa "Tống Giang Thần giả" đến để gặp tên đàn ông xấu xa kia nữa, làm sao cô có thể giải quyết được việc này đây?
Nhìn thấy Cố Dĩ Hiên ảo não ỉu xìu đứng đó, Cố Mỹ Như lúc này mới nghĩ đến điều gì, nói:
"Hừm! Bạn của chị giống hệt Tống Giang Thần ư? Giống đến nỗi lừa gạt được cả Bạch Nhất Đồng? Vậy là hắn ta nhất định rất đẹp trai, cũng rất có tiền sao?"
"Không phải, cậu ấy chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi... Chỉ là khuôn mặt có chút giống nhau thôi mà."
"Nhưng mà Tống Giang Thần kia thực sự đẹp trai lắm đó, chị làm sao lại quen biết được người đàn ông như vậy chứ?... À phải rồi, quán bar mà Bạch Nhất Đồng đưa chị vào ấy, nhất định là chỗ không tệ, những người giàu mới vào đó chơi đi? Cho nên là em cảm thấy bạn chị nhất định là vừa có tiền lại đẹp trai rồi!"
"Không phải như vậy đâu... Bây giờ chị rất mệt, chị muốn vào phòng tắm rửa một chút rồi sáng nay còn đi làm nữa."Cố Dĩ Hiên lảng tránh không muốn trả lời những thắc mắc nghi ngờ của Cố Mỹ Như nên cố ý rời đi.
"Chị đi đâu đấy? Em còn chưa nói xong mà, cho em gặp bạn chị đi, tò mò quá đi mất..."
Cố Mỹ Như còn chưa kịp nói xong thì đã thấy Cố Dĩ Hiên nhanh chân chạy vào phòng rồi đóng cửa lại, Cố Dĩ Hiên nói rằng cô ấy sắp muộn giờ làm rồi, bây giờ phải nhanh chóng tắm rửa rồi còn chuẩn bị để đi làm.