*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
***** Trong phòng yên tĩnh, Tống Tầm ngưng trọng bắt mạch cho Việt Thương, mi tâm nhanh chóng nhíu chặt lại. Bạch Lệ Nhi ở một bên lặng lẽ rơi lệ, thế nhưng không dám khóc thành tiếng, chỉ dùng một chiếc khăn tay để bụm chặt miệng mình.
Tống Tầm nhìn bộ dáng thê tử thì đau lòng khôn xiết, cảm xúc luống cuống trong mắt lại càng trầm trọng hơn. Trái lại, Thổ đường chủ Tiêu Nhất Sơn vẫn là tương đối lãnh tĩnh, ánh mắt thâm sâu nhìn không ra đang suy nghĩ cái gì, thế nhưng lại vô cùng thanh tỉnh mà hạ lệnh cho thủ hạ xung quanh lui xuống.
Đợi đến khi an bài xong hết thảy, hắn mới khe khẽ thởi dài, tựa hồ như nội tâm cũng không bình tĩnh được như biểu hiện bề ngoài. Hắn liếc mắt nhìn tuyệt thế giai nhân suy yếu nhợt nhạt nằm đang nằm trên giường kia một cái.
“Đây là lần đầu tiên ta thất chủ tử suy yếu đến như vậy.”
Bạch Lệ Nhi nghe được lời này, những thanh âm nức nở đang kìm nén nơi cổ họng lại càng mãnh liệt bật ra. Tống Tầm vội vã nắm lấy tay nàng, kéo vào trong ngực, “ ‘Tỏa hồn trận (*)’ này đích thực không thể khinh thường, ta lại chưa từng gặp qua, thật sự là…”
(*) Tỏa hồn trận: trận pháp phong tỏa linh hồn.
Nhìn thấy bộ dáng lực bất tòng tâm của hắn, Tiêu Nhất Sơn hiếm thấy mà mở miệng an ủi một câu, “Đừng nóng vội, việc của chủ tử không thể nóng vội, ngươi trước tiên đi xem Kim đường chủ đi.”
Nhắc tới Việt Tùy, Tống Tầm lại nhịn không được mà nhíu mày chặt hơn. Khi người của Kim đường đưa hai người nọ cấp tốc trở về đây, một người thì hôn mê bất tỉnh, một người thì nội lực cạn kiệt mà ngất đi, thực sự là người sau so với người trước càng làm người ta lo lắng băn khoăn gấp bội.
“Đi ra ngoài đi, đừng quấy rầy lâu chủ nghỉ ngơi.”
Tống Tầm ôm lấy Bạch Lệ Nhi nước mắt đầm đìa đi ra ngoài trước, sau đó ghé vào phòng cách vách để xem xét tình huống của Việt Tùy.
Tiêu Nhất Sơn ở lại trong phòng một lúc, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn vào con người một chút khí tức cũng dường như không có, từ đầu đến cuối vẫn bất động trên giường kia, đáy mắt dâng lên một tia lo lắng và xa xót.
Khi bước ra khỏi căn phòng, hắn liền nhịn không được mà dặn dò kẻ dưới, “Mang thêm vài cái lò sưởi vào trong phòng đi.”
Đúng lúc này lại thấy Tống Tầm và Bạch Lệ Nhi từ phòng cách vách đi ra, hắn hỏi, “Như thế nào?”
Tống Tầm vẻ mặt bình tĩnh nói, “Chẳng qua là tiêu hao hết nội lực, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một thời gian sẽ tốt thôi.”
Tiêu Nhất Sơn gật đầu, “Vật ta đi xử lý vài việc bên ngoài.” Nói xong liền lập tức ly khai.
Nửa đêm hôm đó, Việt Tùy tỉnh lại. Cũng may y là người luyện võ quanh năm, thân thể căn bản rất tốt, nhưng mà nội lực kiệt quệ cũng không phải một chuyện hay ho gì: tứ chi vô lực, bước chân hư thoát. Nhưng cũng chưa hề tận lực điều tức một phen, vừa tỉnh, y đã vội vàng đi tìm Việt Thương.
Thấy trong phòng chỉ có một mình mình, vì thế y mở cửa, vội vã ra ngoài đi tìm. Đúng lúc ấy, một bóng đen thình lình xuất hiện trước mặt y. Việt Tùy nhướn mày hỏi, “Chủ tử đâu? Có gặp phải nguy hiểm gì không?”
Người nọ cung kính quỳ xuống, “Diện kiến đường chủ, chủ tử không sao.”
“Chủ tử ở phòng nào?” Theo hướng người nọ vừa chỉ, Việt Tùy từng bước mơ mơ hồ hồ đi tới, đẩy cửa bước vào. Trong căn phòng kia đang đốt bốn chậu lửa làm lò sưởi, khiến cho không khí ấm áp như mùa hè, vừa vào cửa, khí nóng đã không ngừng đập vào mặt.
Đuổi tên thuộc hạ gác đêm đi khỏi, Việt Tùy chậm rãi lê bước tới bên giường, nhìn chằm chằm vào nam nhân đang mê man bất tỉnh nọ. Trong nháy mắt, y cảm thấy tim mình co thắt đến phát đau. Toàn thân nhũn ra ngồi xổm xuống bên cạnh giường, Việt Tùy nắm lấy bàn tay người nọ, gắt gào cầm chặt không buông.
Mắt cũng không chớp mà lặng lẽ nhìn khuôn mặt ngủ đến an tường của người nọ, Việt Tùy bất giác thống khổ dâng đầy, “Chủ tử, nếu người có mệnh hệ gì, Việt Tùy nhất định sẽ đi theo người, sống chết không rời.”
Nói xong lời này, y dường như cảm thất bàn tay mà mình đang nắm chặt kia thoáng chút động đậy. Y vội vàng ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt của đối phương, thế nhưng vẫn là một bộ dáng ngủ say như trước, không hề có bất luận biểu cảm gì.
Sáng ngay hôm sau, khi Tống Tầm đi tới bắt mạch, vừa đẩy cửa bước vào liền bắt gặp Kim đường chủ vốn dĩ nghỉ ngơi tại một phòng khác, lúc này lại đang quỳ gối bên giường chủ tử. Người nọ xem ra cũng là mệt mỏi mà thiếp đi rồi. Bằng không, dựa vào tu vi võ học thâm sâu của y, hẳn là đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của mình tới gần, chứ sao có thể đến khi mình đẩy cửa vào vẫn còn chưa tỉnh.
Tống Tầm lắc đầu khẽ than một tiếng, quay ra cửa phân phó hạ nhân, “Đưa thuốc của Kim đường chủ tới phòng này đi.”
Khi hắn tới gần, dự định bắt mạch cho lâu chủ mới phát hiện bàn tay của lâu chủ đã bị người khác nắm chặt trong tay. Mà người kia, ngay cả đang thiếp ngủ cũng không hề buông lỏng ra dù chỉ một chút. Trong lúc nhất thời, hắn ngây ngốc mất một hồi lâu.
Kỳ thực không phải là cái gì hắn cũng không biết không hay, thế nhưng nghe tin từ thuộc hạ báo lên, so với tự mình bắt gặp thì mức độ chấn động ít hơn rất nhiều. Lại nhìn nam tử đang quỳ gục bên giường, người nọ ngay cả trong lúc ngủ, gương mặt nghiêm nghị lãnh khốc cũng vẫn không thể nào che giấu được lo lắng dâng ngập cõi lòng.
Tống Tầm nhìn bọn họ tay nắm chặt tay trong chốc lát, sau đó lại bất động thanh sắc lui ra bên ngoài, vừa vặn bắt gặp Bạch Lệ Nhị đang trên đường đến đây. Nàng nhìn thấy hắn đóng cửa rời đi thì không khỏi kinh ngạc hỏi, “Sao vậy? Sư huynh đã không còn gì đáng ngại rồi sao?”
Tống Tầm lắc đầu, một tay khẽ chặn miệng nàng, tay còn lại không chút do dự kéo người rời đi.
Đến khi đi thật xa rồi, Bạch Lệ Nhi vẫn còn trách móc, “Kéo ta đi làm cái gì? Ta còn chưa vào xem sư huynh đâu.”
Cũng không biết Tống Tầm ghé vào tai nàng nói gì, chỉ thấy Bạch Lệ Nhi bất chợt lộ ra biểu tình sửng sốt, ngẩng đầu hỏi lại, “Thật sao? Những tin đồn kia cư nhiên là sự thật…” Trong giọng nói của nàng mang theo xúc động bùi ngùi.
“Xem ra đã đến mức tình sâu tựa biển rồi.” Chỉ cần nghĩ tới việc Việt Tùy không quản nội lực cạn kiệt, ngay khi vừa tỉnh lại liền lập tức chạy tới bên giường Việt Thương cũng đủ biết. Cái loại tình cảm toàn tâm toàn ý, suốt đời bảo hộ, một phút cũng không thể chia lìa này đích thực khiến cho Tống Tầm nhịn không được mà lắc đầu một cái.
Bạch Lệ nhi ngược lại đối với việc này vô cùng hứng thú, “Vậy thì sư huynh đối với Kim đường chủ cũng…?”
“Có lẽ là như vậy đi.” Việc này Tống Tầm cũng không dám chắc, bất quá trong khoảng thời gian này, lâu chủ đi đâu cũng chỉ mang theo một mình Kim đường chủ. Điều này hiển nhiên cho thấy vị trí của người nọ cũng có chút không tầm thường. Còn đối với việc Kim đường chủ lãnh huyết giết người không chớp mắt kia đem lòng yêu thương lâu chủ, hắn trái lại không quá ngạc nhiên.
Lâu chủ kinh tài tuyệt diễm như vậy, vô luận là dung nhan thượng thiên ban tặng hay là võ công tuyệt thế không ai sánh bằng, thậm chí cả phong thái ôn hòa khí chất nho nhã khác hẳn người thường kia cũng đủ để khiến cho người khác bất tri bất giác chìm sâu vào mảnh lưới do mị lực do hắn tạo ra. Yêu hắn, lại càng là một chuyện hết sức tự nhiên. Bất kể là nam nhân hay nữ tử, chỉ sợ không có được mấy người có thể thoát được sức hấp dẫn của hắn.
Nhìn Bạch Lệ Nhi tâm tình hưng phấn, Tống Tầm bất đắc dĩ lắc đầu. Có phải ngay từ đầu đã không nên nói cho nàng biết chuyện này hay không? Bây giờ đã hưng trí đến như vậy, chỉ sợ là sau này mỗi ngày nàng sẽ lại càng chú tâm quan sát kỹ càng hơn.
“Kỳ thực ta cảm thấy Thổ đường chủ hình như cũng rất yêu thích sư huynh…”
Thân thể Tống Tầm thoáng chốc cứng đờ. Hắn không thể tin được mà nhìn Bạch Lệ Nhi bên cạnh, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì bản thân mình hiện tại không phải đang uống hoặc là đang ăn, bằng không sợ là đã sặc chết không biết làm sao đòi mạng. “Nàng lại nói linh tinh cái gì vậy?”
Bạch Lệ Nhi ấm ức phồng má, “Nữ nhân chúng ta chính là vô cùng nhạy cảm. Tuy rằng Tiêu đường chủ vẫn rất thâm sâu khó hiểu, nhưng mà mỗi lần sư huynh có chuyện, hắn đều không khỏi hỗn loạn tâm tư…”
Không đợi nàng nói hết, Tống Tầm đã day trán, vội vã cắt lời, “Lo lắng cho an nguy của chủ tử là việc mà thuộc hạ nên làm.”
“Không phải đâu, ta chính là có thể cảm giác được ánh mắt hắn nhìn chủ tử có chút gì đó khác biệt.”
Tống Tầm thoáng chốc ngửa mặt nhìn trời không biết nói gì. Thổ đường chủ Tiêu Nhất Sơn chính là đại ca mà hắn vô cùng ngưỡng mộ, thái độ làm người đặc biệt tốt, rất được thuộc hạ tin tưởng, lại làm việc cho Thương Nguyệt lâu rất nhiều năm, cho nên quan hệ giữa người này và lâu chủ có mật thiết hơn một chút thì hẳn cũng là bình thường thôi.
Thế nhưng không biết vì sao, sau khi nghe mấy lời loạn thất bát tao của Bạch Lệ Nhi, Tống Tầm lại đột nhiên nghĩ tới: Tiêu Nhất Sơn hình như đã hơn ba mươi tuổi, thế nhưng chưa từng thú thê, mà thậm chí cả một thị thiếp cũng không hề có.
Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được mãnh liệt lắc đầu. Không xong rồi! Mình như thế nào lại bị Bạch Lệ Nhi ảnh hưởng, sao có thể thấy ai cũng đều phát sinh nghi hoặc về phương diện kia…