*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
***** Sắc mặt Việt Tùy so với người đang nằm bất động trong xe kia còn kém hơn, đáy mắt y thoáng chốc dâng lên đủ loại cảm xúc, cuối cùng chỉ nói một câu chắc nịch như thế này, “Thuộc hạ sẽ bảo hộ chủ tử cả đời.”
Ai~ Trên mặt Việt Thương một chút cũng không có biểu hiện thương tâm thống khổ giống một người vừa mất đi nội lực. Hắn chỉ đơn thuần mệt mỏi nằm vật trên chăn mềm, khóe miệng trái lại có chút cong lên.
“Ân, thực ngoan. Ta biết ngươi sẽ không bỏ mặc ta.”
“Chủ tử… Trừ khi thuộc hạ chết đi, bằng không tuyệt sẽ không bao giờ rời xa chủ tử.” Việt Tùy vô cùng nghiêm túc nói.
“Lúc này chủ tử có phải nên tránh đi một thời gian hay không?”
Ở trong mắt Việt Tùy, một người mất hết nội lực chẳng khác nào đã bị phế bỏ toàn bộ võ công, điều này có nghĩa là người nọ sẽ không thể hành tẩu giang hồ được nữa. Huống hồ Thương Nguyệt lâu của bọn họ đứng ở vị trí võ lâm chí tôn, lấy việc ám sát làm sinh ý, chuyện chủ tử mất đi võ vông nếu truyền ra bên ngoài, y thực sự lo lắng không chỉ kẻ thù ở khắp nơi khắp chốn rục rịch ngóc đầu mà có khi toàn bộ người trong võ lâm cũng sẽ điên cuồng làm loạn.
Hơn nữa, nghĩ đến Bát vương gia mất tăm mất tích kể từ ngày Thiên Thần cung tận diệt ấy, còn có Vũ vương đang lăm le như hổ đói rình mồi, Việt Tùy càng cảm thấy con đường trước mặt quá nhiều sóng gió.
“Trốn? Tại sao phải trốn?”
“Nhưng mà chủ tử…”
Việt Thương tuy rằng sắc mặt tái nhợt suy yếu vô cùng, thế nhưng vẫn bình tĩnh tự tin như trước, “Thương Nguyệt lâu vừa xuất một chiêu như thế, tất thảy giang hồ hiện tại đều đang lo lắng bất an, sẽ không có ai tự nhiên đến tìm xui xẻo. Còn Bát vương… ngươi yên tâm, chuyện nhổ cỏ tận gốc, Vũ vương nhất định sẽ làm. Về phần những người khác, không có ai dám cả gan tới thăm dò ta đâu.”
Lại nói, ở trong giang hồ không một ai không biết địa vị hàng đầu của hắn hiện tại, đây chính là lá bùa hộ mệnh tốt nhất rồi.
Việt Tùy nghe Việt Thương nói nhưng vẫn nhịn không được mà lo lắng bất an. Nếu đổi lại là bất luận kẻ nào, một khi mất đi chỗ dựa vững chắc nhất, có nguy cơ trở thành phế vật mặc cho người khác chà đạp, chỉ sợ đều sẽ không thể nào chịu đựng được.
Đáng tiếc, Việt thương lại không nằm trong số ‘bất luận kẻ nào’ kia. Hắn ngay từ lúc đến với thế giới này vốn là không có nội lực, sau đó lại vớ được một ái nhân trung tâm tận tụy, còn khai thông được một thân võ công cùng nội lực thâm sâu khó dò, cứ thế tung hoành thiên hạ, khắp nơi đều là không đối thủ. Như thế tất nhiên là sảng khoái vô cùng.
Bất quá, hiện tại lão thiên gia thu hồi lại ân điển đã ban thì cũng không sao cả. Việt Thương cảm thấy mình đã hưởng thụ cũng đủ lâu rồi, kỳ thực không xem là bị thiệt.
Lại nói, hắn có một sự tự tin cường đại, nếu như đối thủ gặp phải không có thân thủ và bản lĩnh tương đương Việt Tùy thì cho dù không có nội lực, hắn cũng sẽ không thể bại trận được. Mà cao thủ lợi hại như Việt Tùy, chẳng lẽ khắp chốn giang hồ này đâu đâu cũng có hay sao?
“Chủ tử…” Việt Tùy cẩn thận đỡ người nọ ngồi dậy, nhưng mà thể lực và tinh thần của Việt Thương hình như đã tổn hao quá nhiều, cho nên chỉ ngồi thôi cũng trở thành một việc rất khó khăn. Do đó, hắn toàn thân mềm nhũn dựa vào lồng ngực của Việt Tùy.
Việt Thương vẻ mặt hưởng thụ, còn cười xấu xa nói, “Ta toàn thân mệt mỏi không thể nào tả được, ngươi chiếu cố ta một chút đi.”
“Chủ tử khát nước hay là đói bụng?”
Việt Tùy đã sớm có thói quen chăm sóc đối phương, hoàn toàn không cảm thấy mình đang bị chiếm tiện nghi, ngược lại còn ân cần thăm hỏi.
Việt Tùy vội vàng cầm túi nước tới cho hắn uống, động tác kia phải nói là cẩn thận đến từng ly. Bất quá, cái tên nào đó lại không chịu phối hợp, mỗi một hớp nước đưa tới đều gặp thật nhiều trắc trở, hơn phân nửa men theo quai hàm mà chảy xuống lớp áo gấm trước ngực. Sau cùng, hắn nhíu mày, có phần không kiên nhẫn nói. “Cho ta uống nước kiểu này… đổ hết ra ngoài rồi.”
Việt Tùy mang túi nước đặt sang bên cạnh, dùng ống tay áo cẩn thận lau đi vệt nước còn dính bên khóe miệng Việt Thương, “Đều do thuộc hạ ngu dốt, chăm sóc không được chu đáo.”
“Ân, ngươi dùng miệng mớm cho ta đi.”
Lời này tựa hồ như cực kỳ vô ý, thế nhưng nhìn kỹ một chút có thể nhận ra một tia xấu xa đang lóe lên trong mắt người vừa nói ra.
Đáng tiếc vị tùy tùng nào đó bản tính ngay thẳng thật là lại trung thành tận tụy, hoàn toàn không chút hoài nghi dụng ý của chủ tử nhà mình. Chẳng cần biết dụng tâm kia âm hiểm hay là xấu xa cùng cực, y cũng chỉ thoáng đỏ mặt một chút, sau đó theo bản năng đảo con ngươi đen láy lướt nhanh xuống bờ môi đạm nhạt của người kia. Trên khuôn mặt trắng nhợt mà trong suốt, cánh môi mỏng manh thoáng mang sắc hồng nhàn nhạt của người nọ chẳng khác nào một nụ anh đào nổi bật giữa tháng tư.
“Nhanh lên, ta rất khát.” Người nọ còn đặc biệt vô lương mà thúc giục.
Việt Tùy mặt đỏ tai hồng cầm túi nước lên, đặt lên miệng mình uống vào một ngụm, sau đó cẩn cẩn thận thận áp sát về phía Việt Thương. Thời điểm y tới gần, Việt Thương còn có thể cảm nhận được, hô hấp của đối phương cơ hồ như hoàn toàn ngừng lại.
Việt Thương suýt chút nữa thì cười thành tiếng. Tên này thực sự là ngây thơ đến không ngờ. Hai người lúc bình thường đã hôn môi không biết bao nhiêu lần, mà sự việc lăn giường lại càng là nhiều không thể nào kể hết, vậy mà chỉ mớm nước đơn thuần như thế này cũng có thể khiến cho y mặt đỏ tim đập, hồi hộp đến mức không dám làm bừa.
Dòng nước thanh mát tràn qua giao điểm của bốn canh môi mà trượt vào khoang miệng, khiến cho đáy mắt Việt Thương tiếu ý ngập tràn. Sau khi uống xong, hắn lại cố tình dùng đầu lưỡi liếm lên cánh môi và khóe miệng của đối phương, bộ dáng như thể vẫn còn tiếc nuối.
“Vẫn khát.” Vừa nói, Việt Thương vừa ngẩng đầu lên nhìn Việt Tùy. Người nọ càng lúc mặt càng thêm đỏ gay đỏ gắt, trong mắt còn mơ hồ dâng lên một mạt sương mù, thế nhưng động tác lại không hề dừng lại. Y uống vào một ngụm nước rồi lại nhẹ nhàng áp tới.
Việt Thương liên tiếp khiêu khích bỡn cượt bờ môi khóe miệng đối phương, khiến cho sắc mặt Việt Tùy mỗi lúc lại một đỏ rực thêm, thậm chí cánh tay cũng đã bắt đầu run rẩy. Cứ một lần người nọ nói ‘còn khát’, y lại một lần mớm nước tới miệng đối phương. Nương theo cảm giác khi môi lưỡi dây dưa, khí tức của cả hai người cũng bắt đầu trở nên bất ổn.
Ngay cả Việt Thương mặt mày tái nhợt cũng bởi vì động tình mà gò má bất chợt phiếm hồng, hô hấp nhất thời dồn dập hẳn lên. Mà bàn tay vốn dĩ mỏi mệt không còn chút sức lực của hắn cư nhiên lại lần mò vào bên trong vạt áo Việt Tùy, men theo đường cong tinh tế kia mà ái muội sờ sờ vài cái.
Việt Tùy nhất thời cứng đờ, ngay cả hô hấp cũng tựa hồ đình trệ, ngay sau đó lại thấy bàn tay Việt Thương rũ xuống, trên mặt người nọ hiện lên một nét muộn phiền.
“Thật muốn ngươi…”
Việt Tùy tức thời đỏ bừng mặt.
Việt Thương lại liếc mắt nhìn đối phương, “Đáng tiếc ta không động đậy được.”
Việt Tùy chỉ thấy lòng mình se lại. Y thực không muốn chủ tử không vui, thế nhưng lại càng lo lắng cho thân thể của hắn hơn nữa. Nếu làm chuyện đó, chủ tử sẽ phải tổn hao nhiều thể lực. “Chờ chủ tử khỏe hơn, thuộc hạ sẽ bồi thường.” Y quay đầu sang một bên hòng che giấu vẻ mặt ngại ngùng quẫn bách mà thốt ra một câu như vậy.
Đêm đến, thân thể Việt Thương bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo dị thường, tứ chi chẳng khác nào vừa bị ngâm qua nước lạnh, không hề mang theo một tia nhiệt khí. Việt Tùy cấp bách vô cùng, gắt gao ôm người nọ vào trong lồng ngực, muốn dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho đối phương. Nhưng mà cứ như đang ôm một khối băng, y chẳng những không thể làm cho người kia ấm lên mà chính thân nhiệt của y mình cũng chóng bị xói mòn.
Việt Tùy vội vã vận nội lực để làm ấm thân thể Việt Thương, nhưng mà cơ thể người kia chẳng khác nào một vực sâu không thấy đáy, nội lực truyền vào cứ như một hòn đá bé nhỏ ném xuống mặt biển rộng mênh mông, không làm bắn lên được bao nhiêu bọt nước. Bởi thế thân thể người nọ khó khăn lắm mới tiếp nhận được một chút ấm áp, đáng tiếc chỉ trong nháy mắt lại nhanh chóng nguội lạnh đi.
“Chủ tử… Chủ tử…” Việt Tùy khẩn trương đến sắp phát điên rồi.
Nhưng sau khi thiếp đi, Việt Thương hoàn toàn không có thêm bất cứ động tĩnh nào nữa, hô hấp khẽ khàng đến mức tựa hồ đã không còn nghe ra, thân thể lạnh lẽo như băng, chẳng khác nào một người sắp chết.