Editor: Hương Vũ
Theo Viên thị vào nhà chính, Viên thị không để ý đến nàng ta vội đi làm việc của mình. La Tiểu Lệ để quế hoa cao nàng ta mua được lên bàn, nói với Khâu Khải Chính: "Khâu thúc, hôm nay thúc cũng ở nhà sao! Vừa khéo, tiểu Lệ mới làm ít quế hoa cao thúc nếm thử một chút xem có ngon không?"
"Ừ, phí tâm." Khâu Khải Chính hơi gật đầu, cũng không nhiều lời, đối với La Tiểu Lệ ông cũng không thích. Ông cảm thấy ngũ quan của La Tiểu Lệ có vẻ cay nghiệt còn chưa nói, ánh mắt cũng không ngay thẳng.
"Lệ nhi, lúc này sao muội lại tới đây? Một mình muội đi giờ này rất nguy hiểm! Đợi lát nữa ta đưa muội về!" Khâu Minh Trí vội chạy đến trước mặt La Tiểu Lệ biểu đạt lo lắng của mình, mặc dù Lệ nhi tới nhà không phải là tìm Ninh nhi thì chính là tìm đại ca, không có biểu cảm tốt đẹp với hắn nhưng hắn vẫn không bỏ được nàng.
"Vậy làm sao được? Huynh không phải còn bận rộn sao?" Ngẩng đầu, mắt thẳng tắp nhìn về phía Khâu Minh Trí, nhìn một chút lại giả bộ xấu hổ cúi đầu. Thấy nàng như vậy, toàn bộ tâm Khâu Minh Trí đều cảm thấy rối loạn, lắc đầu một cái: "Không có việc gì, dĩ nhiên không có việc gì." Vào lúc này, cho dù có rất nhiều việc hắn cũng để qua một bên.
"Nhị đệ, đợi lát nữa để ta đưa La cô nương về!" Nữ nhân này, thật sự xem người của Khâu gia là kẻ ngu, xuân dược hôm đó nhất định là nàng ta bỏ. Mặc dù hắn không biết nàng tại sao lại bỏ thuốc hắn, nhưng lúc này thấy nàng quyến rũ nhị đệ như vậy, cũng hiểu được một ít. Mục đích nàng ta làm như vậy, tuyệt đối không đơn thuần, theo như tâm tư của nhị đệ đối với nàng ta ý định này rất có thể đạt được như mong muốn của nàng ta. Hắn cũng không muốn Khâu gia, có một nàng dâu không tuân thủ nữ tắc như vậy, càng không muốn hại cả đời của nhị đệ.
"Ca. . . . . ." Khâu Minh Trí bất mãn kêu một tiếng, mà La Tiểu Lệ lại bị dọa cho mặt trắng bệch, Khâu Minh Thông vào lúc này không phải nên ở trong phòng học bài sao? Sao lại chạy đến đây? Hắn còn nói đưa nàng về La gia là muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn nhớ được chuyện ngày hôm đó?
"Được rồi, Minh Trí, con đi giúp nương con băm thịt heo, người thì để đại ca con đưa về." Hôm nay La Tiểu Lệ quả thật rất khác thường, bình thường đối với Trí nhi cũng không có vẻ mặt ôn hoà như vậy.
"Không. . . . . . Không cần, tự ta có thể đi về." Nếu như hai ngày trước, được Khâu Minh Thông đưa về La Tiểu Lệ khẳng định sẽ rất vui mừng, nhưng vào lúc này nàng ta sợ Khâu Minh Thông sẽ bóp chết nàng ta. Nhớ tới ngày đó dáng vẻ của Khâu Minh Thông sau khi uống rượu, cho đến bây giờ lòng của La Tiểu Lệ vẫn còn sợ hãi, nhìn như một đứa trẻ hồn nhiên, nhưng lúc ra tay lại nặng như thế.
"Ngươi muốn làm gì, nhà các ngươi không thể tới nhà ta náo loạn?" Khâu Minh Thông cau mày, không vui nhìn La Tiểu Lệ.
"Vậy bây giờ chúng ta đi luôn! Lúc này nương của ta chắc cũng đang chờ ta rồi." Thấy Khâu Minh Thông có vẻ không vui, La Tiểu Lệ cũng không dám từ chối nữa, nàng sợ Khâu Minh Thông tiết lộ chuyện nàng làm ra ngoài.
Dọc theo đường đi, Khâu Minh Thông cũng không nói gì, lúc đến cửa La gia La Tiểu Lệ mới vừa thở phào một cái. Khâu Minh Thông lại nói: "La Tiểu Lệ, chuyện ngày đó ngươi đừng nghĩ là ta không biết gì. Chỉ là ngươi yên tâm ta sẽ không nói với người khác, nhưng mà ngươi nhớ, cách xa nhà của ta ra đặc biệt là nhị đệ của ta. Chỉ cần ngươi dám dở trò gì ở trên người hắn, ta sẽ có biện pháp làm cho ngươi không thể sống được ở đây. Hắn không đuổi tận giết tuyệt La Tiểu Lệ, là vì thuốc của nàng ta giúp quan hệ giữa hắn và Ninh nhi tiến triển một bước dài.
"Ta...ta không hiểu ngươi đang nói gì?" La Tiểu Lệ cố giả bộ trấn định, cho rằng Khâu Minh Thông cố ý nói chuyện để gạt nàng.
"Ngươi có thể tiếp tục giả vờ ngốc nghếch, chỉ là ngươi đừng khiêu chiến trình độ nhẫn nại của ta." Nói xong, Khâu Minh Thông lạnh lùng nhìn La Tiểu Lệ, cái nhìn kia khiến sống lưng của La Tiểu Lệ lạnh run.
Qua mấy ngày sau La Tiểu Lệ bị bắt gian tại giường cùng với một nam tử cũng có chút của cải nhưng lại háo sắc thích đánh bạc, rất nhanh đã thành hôn, sau khi thành thân được tám tháng sinh được một nữ nhi và nói với mọi người là sinh non. Dĩ nhiên, những việc này đều là nói sau.
Hàn phủ, Khâu Tiểu Ninh ngoại trừ làm chuyện gì cũng không thể vui vẻ, còn luôn bị làm phiền. Nguyên nhân lại là, Hàn Thiếu Quân giống như uống nhầm thuốc ngày ngày chạy đến Sướng Tâm viện, đến thăm Hàn Thiếu Khanh cũng chẳng có gì, vẫn có thể giải thích được. Nhưng nếu nói quái lạ thì là ở chỗ, hắn đến thăm Hàn Thiếu Khanh coi như xong, còn luôn muốn tiếp cận Khâu Tiểu Ninh. Những lúc này, Khâu Tiểu Ninh bị sợ đến cửa cũng không dám bước ra. Sợ mình vừa đi ra ngoài, tất cả sẽ tái diễn giống như kiếp trước.
Ngày hôm nay Hàn Thiếu Khanh cuối cùng nhìn ra có chút không đúng, đi vào phòng của Khâu Tiểu Ninh hỏi: "Ninh nhi, sao ngươi vừa nhìn thấy Hàn Thiếu Quân lại tránh đi, giữa ngươi và hắn sẽ không có chuyện gì chứ!" Ánh mắt của Hàn Thiếu Quân nhìn tiểu Ninh, dáng vẻ hình như cảm thấy rất hứng thú. Mà Khâu Tiểu Ninh nhìn thấy Hàn Thiếu Quân lại giống như chuột thấy mèo, bộ dáng rất sợ hãi.
"Không có. . . . . ." Cho dù có đó cũng là chuyện của kiếp trước rồi, Khâu Tiểu Ninh suy nghĩ một chút hỏi: "Thiếu Khanh, ca ca của ngươi và Khương tiểu thư đã định ngày thành thân chưa?" Bọn họ thành thân, thời gian đã chậm hơn so với kiếp trước.
Hàn Thiếu Khanh suy nghĩ một chút, lên tiếng trả lời: "Định rồi, hình như là tháng năm."
"A, như vậy." Chỉ cần Khương Ưu Toàn gả vào phủ thì nàng không cần phải tránh né như vậy nữa, đến lúc đó người nên tránh chính là Hàn Thiếu Quân. Nhớ kiếp trước lúc Khương Ưu Toàn mới vừa vào phủ, huyên náo Hàn phủ đến long trời lở đất. Mỗi một nha hoàn bên cạnh Hàn Thiếu Quân đều bị Khương Ưu Toàn đổi thành nha hoàn xấu xí, chớ nói chi là quan tâm đến việc của Hàn Thiếu Quân. Khi đó hai người huyên náo không ngừng, nếu không phải Hàn Thiếu Quân cần Hàn gia, đoán chừng hắn đã sớm hưu nàng ta. Sau đó, Khương Ưu Toàn bị lão phu nhân gọi đến nói chuyện hơn nửa ngày, lúc đi ra thu liễm rất nhiều. Hiện tại nàng biết Khương Ưu Toàn tại sao lại hận mình như vậy rồi, nàng ta yêu Hàn Thiếu Quân thật lòng, có chút đồng tình sự si tình của nàng ta, nhưng lại không thích cách làm việc không từ thủ đoạn của nàng ta.
"Đúng rồi, tiểu Ninh, ngươi và ca ca ngươi nói chuyện như thế nào rồi?" Mấy ngày nay nàng quá bận, còn chưa kịp hỏi chuyện này.
"Còn chưa có nói xong, lúc ấy ca ca của ngươi xuất hiện." Hiện tại Khâu Tiểu Ninh vẫn còn cảm thấy kỳ quái, tên kia sao lại xuất hiện ở đó.
"Không phải đâu! Chỉ là tiểu Ninh, ngươi có nghĩ tới rời khỏi Hàn phủ hay không, ta có thể giúp ngươi, dù sao ngươi cũng không có ký khế ước bán thân cho Hàn gia, muốn đi lúc nào cũng có thể đi." Nàng làm chuyện gì, cũng không thể liên lụy tiểu Ninh, tiểu Ninh và nàng không giống nhau tiểu Ninh có người nhà, mà nàng chỉ có một mình.
"Ngươi muốn làm gì? Ngươi không chờ được sao?" Khâu Tiểu Ninh lập tức nghe ra ý tứ trong lời nói của Hàn Thiếu Khanh.
"Không muốn đợi thêm nữa, nữ nhân bên ngoài của Hàn Thêm cũng sắp dẫn hai đứa bé trở lại, đến lúc đó có Khương Ưu Toàn xảo trá nữ nhân kia lại muốn vào cửa, hơn nữa còn có lão bà kia. Hàn phủ sợ là sẽ không yên ổn, ngươi cũng nên rời khỏi, Hàn phủ không phải chỗ ngươi nên ở lại." Nàng báo thù, không hề có tí liên quan gì với tiểu Ninh, cần gì lôi kéo tiểu Ninh vào trong khi kết quả nàng còn chưa biết.
"Không được, bây giờ ngươi không thể làm như vậy, ngươi hận Hàn phủ bao nhiêu, tại sao ngay cả đợi cũng không muốn đợi?" Trong tay Hàn Thiếu Khanh có không ít người, nhưng so với lão phu nhân, nàng vẫn còn quá non. Khâu Tiểu Ninh có chút nóng nảy, tiến lên kéo tay Hàn Thiếu Khanh, muốn tiếp tục khuyên nàng ấy.
Hàn Thiếu Khanh hất tay Khâu Tiểu Ninh ra, âm thanh mang theo chút lạnh lùng: "Thành, ngươi không cần lo lắng việc của ta, chuyện của chính ta ta còn không biết sao? Có một số việc căn bản ngươi không hiểu, không cần ngươi nhiều chuyện." Khâu Tiểu Ninh, rời khỏi Hàn phủ, thành thân với Khâu Minh Thông, hạnh phúc vui vẻ qua một đời.
"Thiếu Khanh. . . . . ." Thật lâu không thấy Hàn Thiếu Khanh như vậy rồi, Khâu Tiểu Ninh cũng không biết nên làm sao làm sao đây. Chỉ nói: "Thiếu Khanh, ít nhất để cho ta cùng ca ca của ta gỡ bỏ hiểu lầm đã được không?" Hiện tại cũng chỉ có thể dùng chiêu hoãn binh này thôi.
"Tùy ngươi. . . . . ." Lần đầu tiên, Hàn Thiếu Khanh rời khỏi phòng của Khâu Tiểu Ninh, mấy ngày sau cũng không bước vào một bước.
Mà Khâu Minh Thông dưới tình huống cố ý sắp xếp của Hàn Thiếu Khanh, rốt cuộc cũng gặp được Khâu Tiểu Ninh đang buồn rầu."Ninh nhi, muội làm sao vậy? Không vui sao?" Ninh nhi không vui, có phải có liên quan đến chuyện ngày đó hắn nói hay không?
"Không có, ca ca sao huynh lại đến Sướng Tâm viện?" Sướng Tâm viện này, lão phu nhân trông coi rất nghiêm, bình thường ngoài chủ nhân không ai được vào, dĩ nhiên trừ Hàn Thiếu Quân ca ca của Thiếu Khanh.
"Hàn Thiếu Khanh cho người dẫn huynh vào, nói là để huynh dẫn muội về nhà. Ninh nhi, nếu không muội theo huynh về nhà đi! Chúng ta đi tìm cha nương, hai ta thành thân. Huynh sẽ đối tốt với muội cả đời, huynh...huynh thích. . . . . . thích. . . . . ." Câu nói kế tiếp, Khâu Minh Thông thử mấy lần vẫn không nói được.
Khâu Minh Thông chưa nói hết lời khiến Khâu Tiểu Ninh ngẩn ngơ, ca ca hắn là vì phụ trách nàng sao?"Ca ca, huynh không cần vì phụ trách mà làm như vậy, muội. . . . . ."
"Không phải vậy, Ninh nhi, không phải là bởi vì phụ trách, huynh thích muội không liên quan đến việc phụ trách." Dưới kích động, Khâu Minh Thông rốt cuộc nói ra tiếng lòng của mình.
Mở to mắt, kinh ngạc nhìn hắn: "Huynh. . . . . . Huynh nói cái gì?" Thích nàng? Có thật không? Ca ca nói là sự thật sao? Vui mừng quá đỗi xông lên đầu, đột nhiên nghe được lời này Khâu Tiểu Ninh hoảng sợ tay chân luống cuống.
"Đương nhiên là thật, nếu huynh nói láo, sẽ bị thiên lôi đánh." Ôm Khâu Tiểu Ninh vào trong ngực, trên mặt Khâu Minh Thông tươi cười. Lại nghĩ tới mình nói thích nàng, nét mặt Ninh nhi vui sướng, đột nhiên cảm thấy tất cả trước mặt đều không thật. Hắn nói thích nàng, Ninh nhi nếu quả như thật thích Hàn Thiếu Quân nên chạy trốn mới đúng, làm sao có thể vui sướng? Chẳng lẽ, người Ninh nhi thích chính là hắn? Khoảng thời gian trước nói thích Hàn Thiếu Quân là hy vọng hắn ghen?
Nghĩ như vậy, Khâu Minh Thông ôm Khâu Tiểu Ninh chặt hơn chút nữa, nha đầu ngốc của hắn, làm chuyện gì cũng ngốc đến đáng yêu như thế, bảo hắn phải làm sao cho tốt.
Khâu Tiểu Ninh thuận theo tựa đầu vào vai Khâu Minh Thông, tâm giống như đột nhiên tìm được bến đỗ, chưa bao giờ an bình và yên tâm như vậy. Nếu như trên đời này còn có một người có thể để cho nàng hoàn toàn dựa vào như vậy, vậy thì người này ngoài Khâu Minh Thông thì không còn ai có thể.
Ngoài cửa, Hàn Thiếu Khanh thu tất cả vào đáy mắt, cười nhạt. Như vậy rất tốt, người có tình sẽ thành thân thuộc, mà nàng cũng có chuyện muốn hoàn thành của mình. Lui bước chân lại, rời khỏi trước phòng của Khâu Tiểu Ninh.
"Ninh nhi, cùng ta về nhà đi! Chúng ta rời khỏi Hàn phủ."
"Không được, huynh phải làm cho nương đồng ý chúng ta thành thân, muội mới trở về, nếu không huynh cứ chờ đi!" Ca ca là bảo vật trong lòng nương nếu nàng trở về cùng ca ca, nương biết được chuyện này sẽ chỉ hận nàng, mà không trách ca ca, nàng biết như vậy có chút hèn hạ, nhưng nàng thật không muốn nương hận nàng. Hơn nữa trước khi chưa xác định được Thiếu Khanh có thể đối phó với Hàn lão phu nhân, nàng cũng không an tâm.