Editor: Vũ Hương
Đêm khuya yên tĩnh, Khâu Tiểu Ninh một chút buồn ngủ cũng không có, đứng ở bên cửa sổ, nhìn các ngôi sao sáng trên bầu trời. Trên mặt có vẻ cô đơn, lúc này ca ca đang làm gì? Có thể bị việc ban ngày dọa sợ hay không, hắn có nhớ hắn bị trúng xuân dược như thế nào không? Hắn sẽ không trách nàng chứ? Hi vọng ca ca không nhớ rõ người cùng hắn thân mật là nàng, nếu không ca ca nhất định sẽ hoảng sợ, trong lòng hắn nhất định chỉ xem nàng như muội muội ruột. Cũng là nàng không tốt, không nên vì một câu nói thích của ca ca làm cho tâm trí rối bời.
Mà Khâu gia, Khâu Minh Thông cũng đang nhìn các ngôi sao trên trời, hắn luôn luôn thông minh lại không biết khi mình gặp Ninh nhi thì nên nói những gì với nàng? Ninh nhi vẫn chưa biết bọn họ không có quan hệ máu mủ, Ninh nhi có thể bị dọa sợ hay không? Ngày mai gặp Ninh nhi trước tiên nên nói với nàng về thân thế của nàng, hay là trước nói xin lỗi với nàng? Thật xin lỗi, cũng không thể nói, nếu không Ninh nhi sẽ càng đau lòng hơn! Vậy gặp nàng phải nói gì trước? Khâu Minh Thông phiền nửa ngày cũng không nghĩ ra.
Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Khâu Minh Thông đi tới Hàn phủ, tuy hắn là thư đồng nhưng viện Hàn Thiếu Khanh ở hắn cũng không thể tùy tiện đi vào. Đến cửa lớn của Sướng Tâm viện, rồi tìm tiểu nha hoàn, nhờ nàng đi truyền lời cho Khâu Tiểu Ninh, nói nàng ra ngoài.
Tiểu nha hoàn dĩ nhiên biết Khâu Minh Thông, đỏ mặt gật đầu một cái, người lại đi vào.
Không bao lâu, Khâu Tiểu Ninh đã ra ngoài, cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt của Khâu Minh Thông. Mà Khâu Minh Thông thấy Khâu Tiểu Ninh ra ngoài, đè nén kích động muốn xông lên trước ôm nàng vào lòng, hơi cười một cái rồi nói: "Ninh nhi, chúng ta đi Vong Ưu đình được không."
Khâu Tiểu Ninh gật đầu, vẫn không có lên tiếng. Vong Ưu đình đúng là một chỗ để nói chuyện tốt, bởi vì chỗ kia có rất ít người dám đi, nghe mấy người lớn tuổi trong phủ nói, đây từng là chỗ ở của thiếp thất đã qua đời mà Lão Thái Gia sủng ái nhất. Từ sau khi người thiếp đó chết, nghe nói nơi này có quỷ trừ Lão Thái Gia không ai dám đến, hiện tại Lão Thái Gia qua đời, chỗ kia cũng không có người.
Hai người đi tới trước đình trong sân, không ngờ nhìn thấy một người.
"Thiếu Khanh, sao ngươi lại ở trong này?" Nhìn thấy nàng ở chỗ này Khâu Tiểu Ninh có chút ngoài ý muốn, trong đầu lóe lên một khả năng.
"A. . . . . . Các ngươi sao lại tới đây?" Hàn Thiếu Khanh đầu tiên là sợ hết hồn, nhưng rất mau đã phản ứng lại, che đậy biểu tình trên mặt.
"Tiểu thư, quấy rầy, mang Ninh nhi tới đây là có ít chuyện muốn nói riêng với muội ấy." Khâu Minh Thông nhìn Hàn Thiếu Khanh, ánh mắt bình tĩnh không dao động, không bị vẻ đẹp của nàng mê hoặc cũng không có vẻ tự ti bởi thân phận thư đồng.
Hàn Thiếu Khanh gật đầu một cái: "Vậy các ngươi tán gẫu, ta về Sướng Tâm viện trước." Nhìn bộ dạng ngày hôm qua của tiểu Ninh, giữa nàng và Khâu Minh Thông nhất định là xảy ra chuyện gì, có thể giải quyết là chuyện tốt. Tiểu Ninh cùng Khâu Minh Thông được ở cùng một chỗ, ở chung một chỗ tiểu Ninh sẽ rời đi Hàn phủ, nàng có thể bắt đầu báo thù. Nàng không chờ được đến khi vào cung, nàng không muốn làm thiếp cho người ta, dù là thiếp của Hoàng thượng cũng giống như nhau. Kiếp trước làm thiếp, là cảm động tấm lòng của người nọ đối với nàng, nhưng sự thật chứng minh những thứ này so với quyền lợi đều là vô dụng.
Hàn Thiếu Khanh rời đi được một một lát rồi, hai người cũng không có mở miệng. Có lẽ là không có thói quen trầm mặc như vậy, hai người đồng thời lên tiếng nói: "Ngươi. . . . . ." "Ngươi nói trước đi. . . . . ." Sau khi liên tục hai lần cùng nói, nhìn nhau một chút, hai người cùng cười một tiếng. Khâu Minh thông lẳng lặng nhìn Khâu Tiểu Ninh, mở miệng nói: "Ninh nhi, muội hãy nghe huynh nói, mặc dù huynh biết chuyện này sau khi muội biết nhất định sẽ khổ sở, nhưng chuyện đến một bước này huynh cũng chỉ có thể nói với muội. Ninh nhi, muội không phải là nữ nhi ruột của cha nương, muội muội của huynh mười mấy năm trước đã chết."
Nghe vậy, đầu của Khâu Tiểu Ninh trống rỗng, không hiểu ca ca là làm sao biết được chuyện này. Khâu Minh Thông thấy nàng như vậy, cho là nàng bị lời nói của hắn dọa sợ, vội nhẹ nhàng lắc lắc bả vai của Khâu Tiểu Ninh kêu lên: "Ninh nhi. . . . . . Ninh nhi. . . . . ."
"Huynh làm sao biết?" Cha và nương chắc chắn sẽ không nói cho ca ca, như vậy chính hắn làm thế nào biết được?
"Muội, đã sớm biết?" Một câu nói của Khâu Tiểu Ninh, khiến Khâu Minh Thông lập tức bắt được trọng điểm.
Khâu Tiểu Ninh gật đầu, cười khổ nói: "Dĩ nhiên, nghĩ cũng có thể nghĩ tới. Nương tổng cộng có bốn đứa bé, ba nhi tử, theo lý thuyết bà hẳn là phải thích nữ nhi duy nhất là muội nhất, nhưng nương đối với muội huynh cũng biết. Mà nghe được một ít lúc cha nương nói chuyện, càng xác định được suy nghĩ trong lòng muội." Thật ra thì kiếp trước nàng đã có chút nghi ngờ thân thế của mình, chỉ là khi đó chính nàng cũng không có nghĩ đến thôi.
"Ninh nhi. . . . . ." trong mắt Khâu Minh Thông xẹt qua một tia đau lòng, thì ra Ninh nhi đã sớm biết. Không nghĩ đến nàng sau khi biết rõ vẫn suy nghĩ vì mọi người trong nhà như thế, có chút, làm khó nàng rồi.
"Ca ca không cần đau lòng cho muội, muội sớm đã không đau lòng. Ngược lại huynh...huynh làm sao biết?" Khâu Tiểu Ninh cười thản nhiên, khi nhìn Khâu Minh Thông đã không còn chút xíu vẻ khổ sở nào.
"Cũng là không cẩn thận nghe được cha nương nói chuyện, chín tuổi huynh đã biết. Sợ muội đau lòng, huynh chưa bao giờ nghĩ đến sẽ nói cho muội, chỉ là hiện tại huynh không thể không nói. Ninh nhi. . . . . . Muội. . . . . ."
"Thì ra là ngươi ở chỗ này à? Nghe tiểu nha hoàn nói ngươi và tiểu Ninh cùng nhau đến đây, ta còn không tin đấy. Minh Thông, ta đang có vài chuyện muốn thảo luận với ngươi, ngươi bây giờ có thời gian không?" Không biết Hàn Thiếu Quân xông ra từ đâu, lúc nói chuyện mặc dù nói với Khâu Minh Thông, nhưng ánh mắt lại nhìn Khâu Tiểu Ninh.
"Ta không. . . . . ." Đối với Hàn Thiếu Quân đột nhiên chạy đến làm loạn kế hoạch, Khâu Minh Thông chỉ mong sao hắn ta mau rời khỏi đây.
Ai ngờ hắn vẫn chưa nói hết câu, Khâu Tiểu Ninh đã nói trước hắn: "Nếu thiếu gia và ca ca có chuyện, Ninh nhi xin cáo lui trước." Chỉ cần ca ca còn chưa đỗ Trạng Nguyên thì không thể đắc tội Hàn Thiếu Quân, từ nhỏ lớn lên ở Hàn phủ nàng đã hiểu rõ Hàn Thiếu Quân. Mặt ngoài là một công tử khiêm tốn, kì thực lại ích kỷ nhỏ mọn, giống như kiếp trước ca ca không làm việc cho hắn, ngay cả khi nàng chết hắn cũng muốn hãm hại ca ca. Chỉ là nàng phải cảm tạ hắn, nếu không nàng sẽ không lần nữa dấy lên hi vọng, nhưng mà không biết kiếp trước sau khi nàng mất, ca ca có thi đậu Trạng Nguyên như mong muốn của huynh ấy hay không? Chỉ là, mặc kệ kiếp trước như thế nào, kiếp này nàng nhất định phải thành toàn tâm nguyện của ca ca.
Khâu Tiểu Ninh cũng đã nói như vậy, Khâu Minh Thông còn có thể nói thêm cái gì? Chỉ đành phải nhìn nàng xoay người rời đi. Mà chuyện hắn quyết định, chỉ có thể đổi ngày thôi.
Khâu gia, Viên thị hào hứng nói với Khâu Khải Chính: "Lão gia, hôm nay chúng ta không buôn bán, ta phải ra ngoài một chuyến, nhìn nàng dâu cho Thông nhi của chúng ta." Gia đình nhà gái chủ động mời cha nương nhà trai đến nhà thăm, việc này rất có thể diện đó!
"Không cho phép đi." Khâu khải Chính nghĩ cũng không cần nghĩ, đã lên tiếng nói.
"Tại sao không cho phép đi, ông không phải biết, đây chính là khuê nữ của Lưu viên ngoại, chỉ cần Thông nhi của chúng ta cưới nàng sau này cái gì cũng không phải lo lắng." Không ít người đã đề cập đến, nhưng cũng chỉ có những nhà giàu như vậy mới có thể để cho bà hài lòng.
"Ta nói, không cho phép đi, hôn sự của bọn nhỏ để cho bọn họ tự làm chủ, không cho phép bà nhúng tay."
"Tại sao không thể đi? Ông nói để cho bọn họ tự mình làm chủ cái gì chứ, từ xưa lệnh của cha nương lời của mối mai, làm gì đến phiên bọn họ làm chủ." Thông nhi cũng đã hai mươi, nếu vẫn không kết hôn, lúc nào bà mới được ẵm tôn tử? Hơn nữa Thông nhi của bà thông minh như vậy, bà sẽ không cho hắn cưới mấy cô nương nhà nghèo, sau này Thông nhi đỗ Trạng Nguyên những cô gái này càng không xứng với con trai của bà.
"Cái này bà phải nhớ cho rõ, nếu cái này cũng không hiểu, thì xuất giá tòng phu bà phải nhớ rõ! Đừng để ta lặp lại lời nói vừa rồi lần thứ ba, còn bà nữa lúc này gấp làm gì? Sang năm Thông nhi phải tham gia khoa cử, đến lúc đó đỗ Trạng Nguyên, nói không chừng còn có thể lấy nữ nhi nhà quan, lúc này bà tìm nữ nhi của thương nhân cho hắn, ngược lại sẽ làm mất mặt của Thông nhi." Khâu Khải Chính nói mấy lời này, hoàn toàn là muốn bà ngừng việc tìm nàng dâu cho Khâu Minh Thông.
Lần này, Viên thị không nói, bởi vì bà cảm thấy Khâu Khải Chính nói có lý.
La gia, La Tiểu Lệ dưỡng hai ngày, cuối cùng thai cũng ổn. Âm thầm cắn răng nhớ tới chuyện ngày đó, không biết sau khi nàng rời khỏi có xảy ra chuyện gì không? Rốt cuộc Khâu Minh Thông làm thế nào để giải dược tính của xuân dược. Kế hoạch thất bại, tiếp theo nàng nên làm gì? Lần trước chưa thành công, nàng chắc chắn là không đến gần Khâu Minh Thông được rồi. Tính toán cẩn thận, đành tính đến trên người Khâu Minh Trí.
Mặc dù Khâu Minh Trí lớn lên không bằng Khâu Minh Thông, cũng không phải là người đọc sách, nhưng Khâu gia đã có một người giỏi văn một người giỏi võ, cửa hàng bánh bao này nhất định là do Khâu Minh Trí thừa kế. Chỉ cần tiền lời của cửa hàng bánh bao cũng đủ cho nàng không lo ăn mặc rồi, so với gả cho Cẩu tử bán thịt heo sẽ tốt hơn. Nghĩ như vậy, La Tiểu Lệ lại nổi lên chủ ý, hiện tại phải làm thế nào để có thể đến gần Khâu Minh Trí và đưa hắn lên giường đây?
Cẩn thận suy nghĩ lại, ngày đó nàng chỉ nói đưa rượu và thức ăn giùm Khâu Tiểu Ninh, đưa xong thì làm bộ như rời đi. Lúc vào lại phòng Khâu Minh Thông, thì hắn đã không còn tỉnh táo nữa, chắc là sẽ không nhớ được chuyện xảy ra ngày hôm đó? Chỉ cần nàng làm bộ như không biết gì đến Khâu gia, hẳn sẽ không có chuyện gì. Cứ như vậy đi! Dù sao chữa ngựa chết thành ngựa sống, nàng sẽ không phải gả cho tên thô bỉ lỗ mãng như Cẩu tử.
Da mặt La Tiểu Lệ quả thật quá dầy, vừa mới nghĩ như vậy đã không kịp chờ đợi đi tới cửa lớn Khâu gia. Vào lúc này đã gần tối, Khâu gia đã dọn quán đóng cửa, ra mở cửa chính là Viên thị, vừa thấy La Tiểu Lệ thì đã không vui: "Ngươi đến nhà chúng ta làm gì?" Nếu không phải là nhìn ở mặt mũi của Trí nhi, bà căn bản không muốn cho nữ nhân này bước vào nhà bọn họ một bước. Thứ gì, một đôi mắt không làm gì cứ nhìn chằm chằm vào nam nhân, đây là chuyện phụ nữ đàng hoàng có thể làm sao?
"Khâu thẩm là ngài sao, ta làm ít quế hoa cao, đặc biệt mang đến cho mọi người nếm thử." La Tiểu Lệ có chút lấy lòng nói, ở trong lòng lại thầm mắng Viên thị, thầm nói: chờ ta gả vào, xem ta thu thập ngươi như thế nào. Không thể không nói, La Tiểu Lệ là một người có trí tưởng tượng phong phú tới cực điểm, người này còn chưa nhất định có thể gả vào Khâu gia đâu, đã suy nghĩ đến chuyện lâu dài như vậy.
Nhìn cái rổ trong tay nàng, Viên thị mới dời người qua chỗ khác: "Ngươi vào đi!" Thôi, nữ nhân này dù không tốt cũng không ngăn được Trí nhi thích, cùng lắm thì đợi nàng vào cửa rồi dạy dỗ nàng thật tốt là được. Chỉ là, điều kiện trước tiên phải là nàng thật lòng đối với Trí nhi, nếu không nàng đừng nghĩ đến việc vào cửa Khâu gia.
"Cám ơn Khâu thẩm, không biết Minh Trí có ở nhà không?" La Tiểu Lệ cũng không quên mục đích nàng tới.
"Có." Lại nhìn thoáng qua La Tiểu Lệ, Viên thị làm thế nào cũng không có được cảm giác tốt với nàng, cho nên nên cũng không muốn nói thêm lời gì với nàng, đáp một tiếng rồi để La Tiểu Lệ vào cửa.
La Tiểu Lệ cười nhạt, Khâu Minh Trí có nhà là tốt, đối phó với Khâu Minh Trí ngu xuẩn này, căn bản không cần xuân dược, chỉ cần nàng quyến rũ một chút hắn sẽ ngoan ngoãn leo lên giường của nàng. Đối phó với Khâu Minh Trí, La Tiểu Lệ rất có tự tin.