Đóng cửa nói chuyện cùng với Hàn Thiếu Khanh hơn hai canh giờ, Khâu Tiểu Ninh mở cửa ra ngoài, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt. Khâu Tiểu Ninh tươi cười cũng không có gì ngạc nhiên, kỳ lạ là Hàn Thiếu Khanh sau lưng nàng lại cũng tươi cười tiễn Khâu Tiểu Ninh. Sau khi Khâu Tiểu Ninh đi, Hàn Thiếu Khanh liền nói với Thu Tịch: "Thu Tịch, sáng sớm ngày mai dẫn ta đến viện của nãi nãi, ta muốn thỉnh tội với nãi nãi. Ngoài ra ngươi đi đến chỗ nương của ta, nói bà tìm cho ta hai ma ma dạy lễ nghi và cầm kỳ thư họa tốt nhất, những việc nào đích nữ cần phải biết ta nhất định cũng phải học. Còn nữa, hôm nay việc tiểu Ninh ở trong phòng ta, không được để người khác truyền ra khỏi Sướng Tâm viện, nếu không kết quả chính là chết." Thu tịch cũng là người có thể tin tưởng, bởi vì dường như nàng cũng hận Hàn phủ, ngay cả không hận Hàn phủ cũng là chỉ trung thành với nàng.
Trở lại phòng ở của nha hoàn, tinh thần Khâu Tiểu Ninh vẫn còn có chút không tập trung. Rõ ràng chuyện Hàn Thiếu Khanh đã giải quyết xong, tại sao nàng vẫn cảm thấy tâm thần không yên? Có phải trong nhà xảy ra chuyện gì hay không? Là Hàn lão phu nhân không có phân phó quan phủ thả phụ thân về nhà sao? Không được, ngày mai nói một tiếng với Hàn Thiếu Khanh, nàng phải về nhà một chuyến.
Khâu gia, Khâu Minh Duệ chạy khắp cả Hoàng Thành, mời không ít đại phu tốt nhất, nhưng trên mặt Khâu Khải Chính vẫn không có một chút khí sắc. Viên thị gấp đến độ khóc lớn, trong lòng sốt ruột, lại mắng Khâu Tiểu Ninh, điều này có lẽ đã là thói quen của bà: "Đều là do đứa sao chổi Khâu Tiểu Ninh đó, nếu không phải tại nàng cha ngươi vì sao phải vào nhà giam, không vào nhà giam cha ngươi thế nào có thể bị bệnh, đều là nàng. . . . . . Đều là nàng. . . . . . Nàng tốt nhất đừng trở lại, nếu không ta nhất định không cho nàng vào bước vào Khâu gia một bước."
"Nương, ngài bớt tranh cãi một tí đi! Ninh nhi nếu như thực có bản lãnh này, gia đình chúng ta đã sớm chết hết, còn có thể sống nói chuyện ở đây sao? Còn nữa, tại sao chúng ta không cho nàng vào cửa, nàng là Khâu muội muội của nhà chúng ta, đây là sự thật không thay đổi được." Khâu Minh Thông vuốt vuốt một bên trán đau nhức, đối với tính tình của mẫu thân trong lòng hắn vô cùng bất đắc dĩ.
Nghe được lời nói của Khâu Minh Thông, Viên thị nghĩ lên tiếng phản bác, nhưng lời đến khóe miệng bà lại ngừng lại. Trực giác, bà không muốn con trai của mình biết Khâu Tiểu Ninh không phải muội muội ruột của bọn chúng. Nha đầu kia mặc dù ngu, nhưng bộ dáng đích xác là cực tốt, điểm này bà muốn phủ nhận cũng không được.
"Ca, trán của cha nóng hơn, đơn thuốc đại phu kê căn bản cũng không có tác dụng." Khâu Minh Trí chạy ra, trên mặt cũng hết sức gấp gáp, thường ngày nghịch ngợm gây sự nhưng khi trong nhà gặp chuyện không may hắn vẫn còn biết nặng nhẹ.
"Cái gì? Làm sao sẽ nóng hơn? Không phải uống thuốc rồi sao?" Viên thị hét lên một tiếng, chạy đến bên giường sờ trán Khâu Khải Chính, nước mắt thi nhau rơi xuống.
"Tại sao có thể như vậy? Nhị đệ, hình như trong hầm của nhà chúng ta có cồn ngươi đi lấy ra, để nương lau người cho cha." Trước kia hắn ở trong thư phòng của Phu Tử đã xem qua một quyển sách thuốc có ghi lại như vậy.
"Được, ta lập tức đi lấy." Đi tới cửa, Khâu Minh Trí có chút khổ sở hỏi: "Ca, chúng ta có cần nói một tiếng với muội muội hay không, nếu là cha. . . . . ." Cha bệnh nặng như vậy, nếu như có cái vạn nhất, trước khi đi khẳng định muốn nhìn nha đầu kia một cái. Hắn mới không thừa nhận, hắn là ghen tỵ với nha đầu kia.
"Ca biết, ngươi đi trước, ta suy nghĩ biện pháp một chút." Khâu Minh Trí nghĩ như thế nào, Khâu Minh Thông làm sao không biết, nhưng hắn tin tưởng cha không có việc gì, nhưng nếu như. . . . . . Mặc kệ như thế nào, sáng sớm ngày mai hắn cũng phải đi Hàn phủ một chuyến.
Sáng sớm ngày thứ hai, Khâu Minh Thông vừa mới mở cửa ra, liền thấy Khâu Tiểu Ninh hướng cửa nhà đi tới, vội đi ra hỏi "Ninh nhi, sao ngươi trở lại?" Là ai nhiều chuyện nói với Ninh nhi việc cha bị bệnh?
"Ca ca, trong nhà có phải hay không đã xảy ra chuyện gì, tối ngày hôm qua tâm thần muội luôn có chút không yên lòng." Một buổi tối ngày hôm qua nàng ngủ không yên, nếu không phải là trời quá tối, tối ngày hôm qua nàng đã muốn trở về.
"Ngươi mau vào nhà, nhìn cha chúng ta một chút! Hắn, bị bệnh. . . . . ." Ninh nhi đã trở lại, lập tức sẽ biết, để cho nàng có chút chuẩn bị cũng tốt đợi lát nữa cũng sẽ không bị dáng vẻ của cha hù dọa.
Khâu Minh Thông không biết, một câu nói của hắn thiếu chút nữa khiến Khâu Tiểu Ninh ngã trên mặt đất, kiếp trước cũng là sau khi Khâu Khải Chính bệnh nặng một trận, cuối cùng là do thân thể không trụ nổi qua hai năm liền mất. Khâu Tiểu Ninh vội chạy vào, Viên thị vừa mặc quần áo tử tế cho Khâu Khải Chính sau khi lau cồn, quay đầu nhìn thấy Khâu Tiểu Ninh chạy vào, đang chuẩn bị mắng đuổi nàng ra ngoài. Khâu Tiểu Ninh nhìn bà một cái, chỉ nói: "Tránh ra." Lúc này, nàng không có tinh lực đi nói thêm cái gì với bà. Quỷ thần xui khiến, Viên thị cư nhiên nhường chỗ, đợi bà lấy lại tinh thần bản thân cũng ngây ra.
Khâu Tiểu Ninh chạy đến bên giường, lôi kéo tay Khâu Khải Chính: "Cha, cha, ngươi tỉnh, Ninh nhi trở lại, ngươi nhìn Ninh nhi một chút, ngươi nhìn Ninh nhi một chút có được hay không? Cha. . . . . ." Cha tuyệt đối không thể có chuyện, tuyệt đối không thể. Cha là người chính trực, không bao giờ làm việc máu lạnh, cha đối với nàng không phải là nữ nhi ruột thịt cũng tốt như vậy, không thể có kết cục này .
Trên giường Khâu Khải Chính nghe được tiếng của Khâu Tiểu Ninh cư nhiên giật giật, động tác nhỏ này, Khâu Tiểu Ninh vội tiếp tục gọi: "Cha. . . . . . Cha. . . . . . Ngươi mở mắt ra xem Ninh nhi một chút có được hay không? Cha. . . . . ."
Khâu Khải Chính mất sức lực rất lớn mới mở mắt ra, âm thanh khàn khàn không rõ hỏi "Nữ. . . . . . . . . . . . Ngươi. . . . . . Không có việc gì. . . . . . Không có việc gì. . . . . . Chứ?" Nha đầu này, nhất định là vào Hàn phủ, nếu không hắn sẽ không được thả. Thông nhi còn lừa hắn, nói Ninh nhi đi đến nhà Phu Tử, không gạt được hắn.
"Cha, Ninh nhi không có việc gì. . . . . . Ninh nhi không có việc gì. . . . . . Cha cũng không có thể có chuyện." Khâu Tiểu Ninh nắm chặt tay Khâu Khải Chính một khắc cũng không dám buông ra, chỉ có Khâu Khải Chính mới cho nàng cảm thấy mình là một đứa bé, mình là một đứa bé có người thích, cái này cùng cảm giác ca ca đem đến cho nàng là hoàn toàn bất đồng. Đúng rồi, trong một thôn trang ngoài Hoàng thành hình như là có một vị thần y, mặc dù nghe nói tính tình hắn không tốt cũng không dễ dàng đồng ý cứu người, nhưng nàng nhất định cầu xin hắn tới cứu cha.
———-
Hoàng cung, cuối cùng Tô Mộ Tịch cũng thu xếp xong xuôi mọi việc, quyết định cùng Hạo Thành mang theo Minh Nhật đến Giang Nam khảo sát. Trên đường đi đều dùng thân phận thường dân, vấn đề an toàn nàng cũng đã an bài ám vệ đi làm.
"Tịch Nhi, chúng ta khi nào đi Giang Nam? Vài ngày nay ngươi đều rất bận, có phải vội vàng chuyện đi Giang Nam hay không?" Hiên Viên Hạo Thành có chút oán niệm nhìn Tô Mộ Tịch, đã nhiều ngày Tịch Nhi không để ý đến Thành nhi, Thành nhi đứng ở bên người nàng nàng đều không nhìn tới, hắn cũng không biết Tịch Nhi đang bận rộn cái gì?
"Ừ, chúng ta hôm nay sẽ thu thập đồ đi Giang Nam, chỗ phụ hoàng mẫu hậu ta đều nói rồi, bây giờ chúng ta phải đi tìm Minh Nhật." Tô Mộ Tịch nhéo mặt Hiên Viên Hạo Thành, cười kéo tay của hắn. Trong lòng có chút nóng nảy, nàng cảm giác có thể gặp được nữ nhi của nàng rồi, cũng có chút chờ không kịp muốn xuất cung.
"Ừ, tốt." Tiểu Linh Nhi trước khi đi từng nói với hắn, lần này xuất cung có thể thấy nữ nhi, nhưng mà có nhiều đứa bé như vậy Thành nhi làm sao biết người nào là nữ nhi của Thành nhi và Tịch Nhi đây? Lời Tiểu Linh Nhi nói có nên nói cho Tịch Nhi biết hay không? Nếu như không nhìn thấy nữ nhi như lời nói Tịch Nhi nhất định sẽ rất khổ sở, Thành nhi vẫn là không nói tốt lắm, nếu như thấy nữ nhi Thành nhi nhất định giữ nàng, không để cho nàng đi nha. Không phải là cần tìm vị hôn phu sao? Thành nhi bảo phụ hoàng hạ chỉ đem tất cả nam tử chưa thành hôn của Hiên Viên hoàng triều chiêu vào cung, cho nữ nhi của Thành nhi và Tịch Nhi chọn.
Hai người rất nhanh sẽ đi tới tây điện nơi ở của Hiên Viên Minh Nhật, cung nữ đang vội vàng hấp tấp chạy đến, nhìn thấy hai người vội vàng hành lễ nói: "Nô tỳ gặp qua Vương gia, Vương phi." Vương gia cùng vương phi vì sao lại tới? Mới vừa hoàng tôn đặc biệt phân phó nàng, không thể để Vương gia và Vương phi biết hắn không thoải mái.
"Xảy ra chuyện gì? Thế nào lại vội vàng hấp tấp?" Tô Mộ Tịch cau mày, có phải hay không Minh Nhật xảy ra chuyện gì? Cũng không đợi cung nữ đáp lời, lôi kéo Hiên Viên Hạo Thành đi vào nội điện.
Hiên Viên Minh Nhật thấy hai người đi vào, vội nói: "Cha, nương, sao hai người lại đến?" Đang lúc nói chuyện, Hiên Viên Minh Nhật vội ngồi dậy từ trên giường.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của nhi tử, Tô Mộ Tịch vội hỏi: " Minh Nhật, ngươi làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao? Đã sai cung nhân đi mời thái y chưa?" Tô Mộ Tịch cùng Hiên Viên Hạo Thành vội ngồi xổm xuống, sờ sờ trán Hiên Viên Minh Nhật.
"Nương, Minh Nhật không có việc gì, chỉ là đột nhiên có chút tâm thần không yên, hình như là muội. . . . . ." Hiên Viên Minh Nhật vội ngừng lại, đáng chết hắn làm sao lại không quản được miệng của mình, hi vọng cha nương không nghe thấy.
"Hình như là muội cái gì?" Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch cùng nhau hỏi.
"Không có, chỉ là nhi tử cảm thấy thân thể hơi khó chịu thôi. Cha nương, các ngươi tới tìm Minh Nhật có chuyện gì không?" Không thể nói với cha nương hắn có thể cảm ứng được cảm xúc của muội muội, mới vừa rồi tim đột nhiên đau nhói khẳng định không phải là chuyện tốt, không thể nói cho cha nương, nếu không cha nương lại phải lo lắng cả ngày lẫn đêm ngủ không yên giấc. Chỉ là không biết muội muội số khổ của hắn, không biết nàng rốt cuộc đang chịu khổ ở đâu, nếu như cảm ứng được cảm xúc của muội muội có thể tìm ra muội muội thật là tốt.
"Không đúng, ngươi rõ ràng vừa. . . . . ."
"Minh Nhật, ngươi tùy tiện thu thập một chút, chúng ta đi Giang Nam." Tô Mộ Tịch lôi kéo tay Hiên Viên Hạo Thành, không cho hắn nói tiếp, Minh Nhật không muốn nói bọn họ có hỏi tiếp cũng không được gì. Chỉ có chờ Minh Nhật ngủ, lúc ý thức mơ hồ rồi hỏi, nhất định có thể hỏi được. Bị thê tử lôi kéo, Hiên Viên Hạo Thành quả thực ngậm miệng, mẫu hậu nói phải nghe lời thê tử nói.
Chuyến đi Giang Nam này trước đó vài ngày hắn đã biết, không có cảm giác phải vội vàng, lên tiếng: "Ừ, cha nương chờ ta một chút." Hiên Viên Minh Nhật ở trong rương nhỏ chọn mấy thứ đồ, quyết định muốn đem tặng. Còn hơn phân nửa phải giữ lại, những thứ kia đều là cho muội muội.
"Cha nương, chúng ta đi thôi!" Lúc này, phúc hắc còn chưa có trưởng thành, vẫn còn là một tiểu oa khả ái. Nhìn nhi tử khả ái, Hiên Viên Hạo Thành khom người ôm Hiên Viên Minh Nhật vào ngực, dặn dò: " Minh Nhật, ra khỏi hoàng cung ngươi phải ngoan ngoãn."
Đầu Hiên Viên Minh Nhật nổi lên ba đường hắc tuyến, bất mãn thầm nói: "Cha, lời này phải để nhi tử nói với ngài! Ngươi xuất cung có thể làm nương lo lắng, nam tử ưu tú ngoài cung rất nhiều, cẩn thận nương không cần ngươi." Phúc hắc coi như còn chưa có trưởng thành, nhưng vẫn có chút phúc hắc, làm sao có thể bại bởi Hạo Thành.
"Tên tiểu tử thối nhà ngươi, Thành nhi muốn ném ngươi tới Giang Nam, cũng không cần đón ngươi trở lại, hừ. . . . . ." Tức giận, ngồi xổm người xuống, thả Hiên Viên Minh Nhật lại trên đất.
Tô Mộ Tịch trừng mắt liếc hắn một cái, mắng: "Còn không ôm Minh Nhật lên, đợi lát nữa Minh Văn cùng Minh Võ tới đây, ngươi xem chúng ta còn đi được được không." Hôm nay ra cung sớm như vậy, cũng có một phần do Hiên Viên Minh Văn cùng Hiên Viên Minh Võ.
Tô Mộ Tịch vừa dứt lời, hai tiểu bánh bao trắng nõn liền nện bước nhỏ chạy đến ba người bên này, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng kêu cha nương ca ca. Tô Mộ Tịch lần đầu tiên cảm thấy, an bài ba hài tử cũng ở Thần Hi cung là cách làm sai lầm. Nghe hai đạo tiếng khóc thê thảm, tuy biết rằng bọn họ cố ý nhưng trong lòng vẫn không đành lòng, nhưng chuyến đi Giang Nam lần này quả thật không thể mang bọn hắn đi cùng.