Editor: Hương Vũ
Khâu Tiểu Ninh vào Hàn phủ một ngày, Xảo ma ma ngược lại không bắt các nàng đến hầu hạ Hàn Thiếu Khanh ngay lập tức, Xảo ma ma dạy bọn họ một ít chuyện đơn giản trong phủ, họ vào phủ vốn chính là cận thân nha hoàn của Hàn Thiếu Khanh các việc nặng nhọc bẩn thỉu cũng không cần họ phải làm. Khâu Tiểu Ninh nhớ tới kiếp trước, mãi đến mười tuổi các nàng mới bị phân đến bên cạnh Hàn Thiếu Khanh, chẳng qua là lúc đó thấy nàng ngơ ngác ngốc nghếch nên Hàn Thiếu Khanh không thích nàng, liền đuổi nàng đến phòng bếp làm chuyện vặt. Cho đến sau này, Hoàng Thượng hủy bỏ tuyển tú, Hàn Thiếu Khanh không thể vào cung như ý nguyện, nàng bị Hàn Thiếu Quân nhìn trúng nạp làm thiếp. Sống ở Hàn phủ gần mười bốn năm, đến lúc nàng chết cũng còn thiếu mấy tháng mới đủ mười tám tuổi, kiếp trước hầu như cả đời nàng đều chôn ở Hàn phủ này, quy củ của Hàn phủ nàng làm sao có thể không biết? Muốn quên cũng khó.
Khi Khâu Tiểu Ninh lấy lại tinh thần, Xảo ma ma đã nói sắp xong rồi. Trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, hi vọng những nha đầu này có thể sống thật tốt! Lên tiếng nhắc nhở: "Tính tình Khanh tiểu thư có chút cổ quái, về sau các ngươi phục vụ cũng phải cẩn thận, nếu nàng bảo các ngươi làm việc gì nguy hiểm, thì đến viện lão phu nhân nói với ta. "Người đã già, tâm tư cũng không sắt đá giống trước kia, hơn nữa bản thân Xảo ma ma không có con cái, đối với mấy tiểu nha đầu nhìn ngơ ngác này cũng có chút không nỡ.
"Đa tạ ma ma chỉ điểm." Hai nha đầu lớn hơn một chút dẫn đầu cám ơn Xảo ma ma, Xảo ma ma gật đầu một cái liền rời đi.
Xảo ma ma vừa đi, quản sự Thu Tịch phụ trách nha hoàn trong viện tiến lên, nói mấy câu tượng trưng. Mấy nha đầu lớn nhất cũng chỉ sáu bảy tuổi, cũng không thể để cho các nàng làm việc nặng, chỉ cần các nàng chơi cùng với Hàn Thiếu Khanh thôi. Nhưng cái chuyện đơn giản nhất này, thật ra lại là chuyện nguy hiểm nhất trong phủ. Ngay lúc Thu Tịch chuẩn bị mang mấy người Khâu Tiểu Ninh đi gặp Hàn Thiếu Khanh, lại có thêm một tiểu nha hoàn được một đại nha hoàn dẫn vào, Thu Tịch âm thầm lắc đầu một cái, tháng này đã có không dưới năm tiểu nha hoàn bị đả thương.
Mấy tiểu nha hoàn mới vừa vào thấy tiểu nha hoàn này như vậy, cũng có chút sợ ngây người, dù sao lúc nãy họ cũng đã thấy bộ dạng Hàn Thiếu Khanh. Thu Tịch thu ánh mắt sợ hãi của các tiểu nha hoàn vào đáy mắt, nhàn nhạt lên tiếng nói: "Đây chính là kết quả của việc không nghe lời, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn, ta bảo đảm các ngươi không có việc gì. "Thật ra thì bản thân Thu Tịch nói những lời này cũng là khuyến khích họ thôi, cũng hy vọng mấy tiểu nha hoàn không bị dọa ngốc thôi.
Mấy nha hoàn vội vàng gật đầu, Khâu Tiểu Ninh cũng gật đầu theo một cái, nhưng trong lòng lại xem thường, người đó không phải Hàn Thiếu Khanh, sát khí trong mắt Hàn Thiếu Khanh quá nặng, không thể nào để yên cho những hạ nhân này. Mà thời điểm có Xảo ma ma ở đây nàng còn càn rỡ như thế, hiển nhiên là không đem danh tiếng Hàn gia và lão phu nhân để trong mắt. Nàng có nên giống như kiếp trước hay không, tiếp tục ngu si đần độn? Cho đến khi bình an ra khỏi phủ. Không, không được, nếu như để mọi người nói nàng là kẻ ngu, vậy nếu ca ca thật sự cưới nàng làm vợ không phải là để cho người ta chê cười sao? Không được, tuyệt đối không thể khiến ca ca bị người chê cười, chỉ đành phải kéo chút thời gian nghĩ biện pháp khác.
Đi theo Thu Tịch, cùng đi vào phòng của Hàn Thiếu Khanh, nàng đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn tổ yến nha hoàn vừa bưng lên. Thấy Thu Tịch mang người vào, ý lạnh thoáng qua trong mắt: "Mấy nha đầu nhìn ngu ngốc này là lão bà kia lựa tới cho ta sao?" Ánh mắt của bà lão kia cùng năm đó thật giống nhau, chỉ là cũng đúng, năm đó nếu không phải là nha hoàn ngốc kia ở bên người nàng làm sao bà ta có thể xóa sạch sẽ mọi chuyện dễ dàng như vậy.
Nha hoàn bên cạnh cũng không dám lên tiếng, Hàn Thiếu Khanh mắng lão phu nhân ở trước mặt bọn họ như vậy đã không phải là lần đầu tiên. Cuối cùng Thu Tịch tiến lên phía trước nói: "Tiểu thư, là lão phu nhân chọn đưa tới, ngài đừng nhìn bọn họ ngơ ngác, lão phu nhân nói ngây ngô cũng có chỗ tốt của các nàng." Trong nội viện này, cũng chỉ có Thu Tịch có thể nói mấy câu cùng Hàn Thiếu Khanh.
Không biết có phải là ảo giác của Khâu Tiểu Ninh hay không, nàng cảm giác lúc Hàn Thiếu Khanh nghe đến lão phu nhân, trong mắt sẽ xuất hiện nồng nặc hận ý, là ảo giác của nàng sao?
"Được rồi, họ lưu lại, các ngươi đi ra ngoài trước đi!" Hàn Thiếu Khanh để tổ yến qua một bên, lạnh lùng lên tiếng.
"Này, tiểu thư, một mình ngài ở nơi này sợ là không được tốt!" Thu Tịch có chút khó xử, những tiểu nha hoàn này vừa mới đến, không phải nàng sẽ giày vò các nàng chứ? Nếu gây ra án mạng, không riêng gì danh tiếng của tiểu thư, chính là các nàng cũng xong đời. Có một tiểu thư hung ác, cho dù tương lai lão phu nhân có gả các nàng cho người khác, cũng không có ai dám cưới bọn họ.
"Thế nào? Không nghe bổn tiểu thư nói? Biến, có bản lãnh đến trước mặt lão bà kia kiện ta đi!" Hàn Thiếu Khanh hung hăng trợn mắt nhìn Thu Tịch một cái, vô cùng sắc bén, nàng cho rằng những nha đầu này sẽ không dám đi tìm nữ nhân kia tố cáo. Chính nàng không sợ chết, nhưng nha hoàn bên cạnh đều sợ.
"Không dám, tụi nô tỳ đi xuống trước." Nói xong câu này, Thu Tịch không dám nhiều lời, liền lui xuống.
Thu Tịch bọn họ vừa đi, ánh mắt của Hàn Thiếu Khanh liền lạnh lùng quét mấy tiểu nha hoàn một cái, cười điên cuồng một trận, rồi dừng lại lạnh lùng lên tiếng nói: "Mọi thứ lão bà kia đưa tới, ta sẽ hủy diệt hết, các ngươi cũng giống như vậy. Hoặc là, hiện tại liền cút ra khỏi Hàn phủ, hoặc là sẽ chờ ta hành hạ các ngươi đến chết, ha ha ha. . . . . . Ha ha ha. . . . . ." Nói xong, lại phá lên cười ha ha.
Hai người nhát gan, đã bị dọa sắp khóc, còn thiếu oa oa khóc lớn lên thôi. Khâu Tiểu Ninh âm thầm quan sát Hàn Thiếu Khanh, lời nàng nói không giống như là nói láo, nàng giống như là cùng mình sống lại giống nhau, Hàn Thiếu Khanh này giống như thật sự rất hận Hàn lão phu nhân. Khâu Tiểu Ninh cắn răng, quyết định đánh cuộc một lần thắng cuộc có thể giữ được mạng của mọi người, cho dù thua cuộc nhiều nhất cũng chỉ là Hàn Thiếu Khanh đuổi các nàng khỏi Hàn phủ cũng hợp ý của nàng.
Khâu Tiểu Ninh bước lên trước, kiên định cất tiếng nói: "Tiểu thư, ta có việc muốn cùng ngươi nói riêng một chút, mời ngươi cho các nàng ra ngoài trước." Nàng không sợ, không sợ, nàng cũng là người đã chết qua một lần, còn sợ gì?
"Ngươi. . . . . ." Tiếng cười vui sướng bị người đánh gãy, Hàn Thiếu Khanh gắt gao nhìn chằm chằm Khâu Tiểu Ninh. Nha hoàn nhìn ngu nhất trong các nha hoàn lại dám lên tiếng đưa ra yêu cầu, còn tự xưng ta, lão bà kia đến cùng là chọn cho nàng những người như thế nào? Nhìn chòng chọc Khâu Tiểu Ninh một lát, mới phất tay một cái: "Các ngươi cút ra ngoài trước."
Mấy tiểu nha hoàn rời đi, Hàn Thiếu Khanh mới nhìn Khâu Tiểu Ninh lên tiếng nói: "Tại sao không nói? Ngươi không phải là có chuyện muốn nói với bản tiểu thư?" Nàng cũng không tin, một nha hoàn ngu ngốc có thể nói ra cái gì?
"Ngươi không phải là Hàn Thiếu Khanh." Không cần hỏi, Khâu Tiểu Ninh rất xác định nói.
Lúc này, đến lượt Hàn Thiếu Khanh ngây dại, một lúc lâu mới tìm được lý trí trở về: "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." Nàng làm sao có thể biết? Cả lão bà kia cũng nhìn không ra, nha đầu này làm sao biết? Không, nha đầu này là cố ý nói như vậy: "Ngươi...ngươi nói bậy. . . . . ."
"Ta có không có nói bậy, chính ngươi rõ ràng nhất. Chẳng qua ta rất xem thường ngươi, nếu như là tìm Hàn lão phu nhân báo thù, như vậy thì dùng cách hại chết những nha hoàn Hàn lão phu nhân chọn tới và làm hư danh tiếng Hàn gia, vậy ngươi cũng quá ngu xuẩn, Hàn lão phu nhân sẽ để những lời nói này truyền đi làm hại danh tiếng Hàn phủ sao?" Khâu Tiểu Ninh nói xong, cũng bắt chước dáng vẻ cao quý lãnh diễm, khinh bỉ nhìn Hàn Thiếu Khanh một cái.
Hàn Thiếu Khanh vốn chính là một nữ tử nhà bình thường, sau lại làm thiếp, dĩ nhiên là không có kiến thức gì, so với Khâu Tiểu Ninh lăn lộn ở Hàn phủ vài chục năm dĩ nhiên là kém hơn. Nghe được lời này của Khâu Tiểu Ninh, nàng trở nên lắp bắp, tiếp tục nói: "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ."
Khâu Tiểu Ninh cũng không để ý nàng, tiếp tục nói: "Nếu là ta...ta nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời Hàn lão phu nhân, bí mật bồi dưỡng người của mình. Sau đó khiến cho Hàn đại nhân vui vẻ, nắm giữ ít thứ trong tay mình, chờ lông cánh đầy đủ mới tìm Hàn lão phu nhân báo thù không phải chuyện sẽ dễ dàng sao? So với ngươi giết nhiều người không phải tốt hơn sao!" Lời ca ca nói với nàng và kinh nghiệm kiếp trước, để cho nàng nghĩ rất nhiều, nàng đã không phải là Khâu Tiểu Ninh mặc cho người khi dễ rồi. Nàng không biết Hàn Thiếu Khanh này rốt cuộc là ai, nhưng nàng hận Hàn lão phu nhân đây chính là cơ hội có thể lợi dụng, ít nhất có thể giữ được tính mạng không để một người điên hại chết.
"Ngươi là ai? Tại sao hiểu được nhiều như vậy? Ta tại sao phải tin tưởng lời ngươi nói?" Hàn Thiếu Khanh mặt tràn đầy đề phòng, trong mắt thậm chí có tia sát khí, nàng ở trong lòng suy tính có nên lưu lại mạng của Khâu Tiểu Ninh hay không.
"Ngươi không cần quan tâm ta là ai, cũng không cần biết ta vì sao biết nhiều như vậy, ngươi chỉ cần suy nghĩ thật kỹ lời của ta nói ngươi liền rõ ràng. Những tiểu nha đầu vào phủ trước chúng ta, trong phủ đã chọn lựa cho ngươi một ít, mà mới vừa rồi ta đi vào căn bản không có mấy, còn có một người được mang đi. Ta nghĩ, trong những nha hoàn kia có ít nhất ba người là bị ngươi hại chết đi! Nhưng là, chuyện này, cả Hoàng Thành một chút tiếng gió cũng không có, không tin ngươi ra ngoài hỏi thăm một chút có thể biết." Nói xong, Khâu Tiểu Ninh lại cao quý lãnh diễm liếc nàng một cái, tự mình đẩy cửa đi ra ngoài.
Hàn Thiếu Khanh ngã trên đất, nhớ tới nhi tử bị hại cái chếtcủa nàng, thân thể nho nhỏ toàn thân tím bầm, trong mắt hận ý tuôn ra. Ban đầu, nàng rõ ràng quỳ phát thề độc nói mình cùng nhi tử sẽ không theo Hàn Thêm giành một cây kim một sợi chỉ của Hàn phủ, nhưng cuối cùng nữ nhân kia vẫn hại chết con trai của mình. Nàng hận, nàng hận Hàn lão phu nhân, hận Hàn Thêm, càng hận tất cả của Hàn phủ, nếu như không phải vì những thứ này con trai của nàng sẽ không chết. Nàng muốn chỉnh người của Hàn gia đều không được chết tử tế, nàng muốn cả Hàn phủ đều chôn theo nhi tử của nàng.
Nhưng là, trừ làm chút chuyện tổn hại danh tiếng Hàn gia, cái khác, nàng không biết, một mình nàng cũng không làm được. Cả Hàn phủ, nàng không có một người nào có thể tin tưởng. Vừa rồi nha đầu kia nói đúng, lão bà đó thủ đoạn ác độc, những việc nàng làm bà ta sẽ không để cho người khác truyền đi. Cho dù có ngu, suy nghĩ thật kĩ lại những lời Khâu Tiểu Ninh nói cũng biết nàng nói đúng, nha đầu kia dường như rất thông minh, có lẽ bồi dưỡng nàng thành người của mình cũng không tồi.
Hàn Thiếu Khanh cười cười, kêu lên: "Người đâu, đi mời Khâu Tiểu Ninh tới phòng ta một chuyến." Hàn lão phu nhân, ta nhất định sẽ để cho ngươi vì việc ngươi làm phải trả giá thật lớn, còn muốn cho cả Hàn phủ chôn theo vì chuyện ngươi làm.
Khâu Tiểu Ninh trở về phòng không bao lâu, Thu Tịch liền tới. Thu Tịch tới nhanh như vậy, Khâu Tiểu Ninh thật sự không ngờ đến, nàng không ngờ Hàn Thiếu Khanh có thể nghĩ thông suốt nhanh như vậy. Hàn Thiếu Khanh hiện tại rốt cuộc là ai? Tại sao hận người của Hàn gia như vậy? Nàng cũng hận Hàn gia, nhưng nàng cũng không nghĩ đến làm cho bọn họ chết, nhiều nhất là muốn cho Hàn gia trôi qua những ngày không được tốt mà thôi.