Bầu trời mới vừa rồi còn mưa gió giăng đầy, trong nháy mắt sấm sét nổi lên, mưa to gió lớn, cho dù là ngồi ở trong nhà, cũng cảm thấy cái loại đất rung núi chuyển. Mới vừa còn là trời u ám, tức khắc sấm sét vang dội, đại thụ bị cuồng phong thổi trúng nghiêng trái nghiêng phải, lảo đảo muốn ngã, tiếng sấm đinh tai nhức óc như ở bên tai.
Linh Xảo Nhi nằm ở trong ngực Quỷ y dần dần tỉnh lại, ngẩng đầu vừa đúng chống lại cặp con ngươi thăm thẳm của Quỷ y, mặt tựa như mưa to âm trầm, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nét mặt hắn như vậy, mơ hồ có chút sợ.
Quỷ y thu liễm cảm xúc lại, rủ thấp tầm mắt xuống nhìn trong mắt Xảo Nhi đều là sợ hãi, khóe miệng nở nụ cười hình cung, ngón tay thon dài đẹp đẽ phất qua mái tóc trên trán nàng, dùng giọng nói dịu dàng nói: "Xảo Nhi, ngươi đã tỉnh."
"Ân." Linh Xảo Nhi sững sờ một chút, sau đó khéo léo gật đầu một cái, nàng cau mày, vết thương mơ hồ phát đau: "Đau. . . . Ta làm sao vậy?"
"Bị thương." Quỷ y cười híp mắt nói, giọng điệu cực kỳ dịu dàng, vẻ mặt cũng không có đáng sợ như vừa rồi.
Hổ Phách ngồi ở một bên trên chiếu, tên tiểu tử trong ngực mở hai cặp mắt to ngập nước, khóc đến mặt đỏ tới mang tai, rất đáng thương, giống như nhận thấy được mẫu than cùng phụ thân của bọn hắn đã xảy ra chuyện, nói gì cũng không an tĩnh lại.
Mộ Thiên Vấn dẫn thập bát chiến ưng, mạo hiểm mưa to, giơ cây đuốc tìm kiếm bóng dáng Vương gia cùng Vương phi trong rừng sâu.
Hồi lâu, trên mặt Mộ Thiên Vấn mất mát đi vào, Hổ Phách vội vàng để hai tiểu chủ xuống, đứng dậy vội vã hỏi: "Tìm được Vương gia cùng Vương phi rồi sao?"
"Tìm nửa ngày, gần như muốn lật cả tòa núi, vẫn không tìm được Vương gia cùng Vương phi." Mộ Thiên Vấn lắc đầu một cái, đáy mắt đều là tự trách, tự trách mình tại sao không ở cạnh trông chừng Vương gia.
Đáy mắt Hổ Phách ảm đạm đi, thở dài một cái, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, an ủi hai tiểu chủ.
Linh Xảo Nhi rúc vào trong ngực Quỷ y, cau mày: "Tà Vương gia cùng Tà Vương phi đã xảy ra chuyện gì sao?"
Lời này không khéo đụng phải họng thương, đây tất cả đều là bởi vì nàng đưa tới, Mộ Thiên Vấn rút bội kiếm ngang hông lên, ánh lạnh hiện ra nhất thời mũi kiếm nhọn chỉ vào Xảo Nhi, tức giận nói: "Đã xảy ra chuyện gì? Cái này cần hỏi ngươi quyến rũ Vương gia nhà ta thế nào, nếu không phải bởi vì ngươi, Vương phi làm sao sẽ ghen đến mức chạy đi? Vương gia như thế nào lại đi theo? Bên ngoài bây giờ khắp nơi đều là mai phục, ngộ nhỡ Vương gia cùng Vương phi xảy ra điều gì, ta sẽ tự tay giết chết ngươi, để tế Vương gia cùng Vương phi."
Khuôn mặt Linh Xảo Nhi vô tội cùng ủy khuất, nàng trêu ai ghẹo ai? Bị thương thì cũng thôi đi, còn chẳng biết tại sao lại có xú danh hồ ly, có chút tức giận nâng quai hàm lên: "Cơm có thể ăn lung tung, lời không thể nói loạn, ta khi nào thì quyến rũ Vương gia nhà ngươi rồi hả? Hơn nữa, trừ nam nhân là phụ thân ta, ai cũng không muốn." Hừ hừ nghiêng đầu sang chỗ khác, tựa vào trong ngực Quỷ y.
Mộ Thiên Vấn tay cầm kiếm khẽ run hạ xuống, khóe miệng càng thêm co giật lợi hại, không thể tưởng tượng nổi khi nghe nàng nói lời này, đem ánh mắt rơi vào nụ cười híp mắt trên mặt Quỷ y, theo hắn biết, Linh Xảo Nhi là con gái Quỷ y, chẳng lẽ đây chính là chuyện tình phụ tử? Khụ khụ, không hỗ là nữ nhi của Quỷ y mặt cười, thật là cái gì cũng dám nói a!
Quỷ y nhận thấy hai đạo ánh mắt khinh bỉ kia, nụ cười trên mặt dừng lại, tựa đầu xuống nhìn về phía Xảo Nhi đang làm nũng ở trong lòng hắn, trên mặt vẻ nghiêm túc chưa từng có, âm thanh càng thêm uy nghiêm: "Xảo Nhi, ngươi cũng sắp đến tuổi thành hôn rồi, về sau không cho nói lời nói bốc đồng như vậy, ta không thể nào ở cùng ngươi cả đời."
Nghe vậy, tâm Linh Xảo Nhi giống như bị cái gì chận, chua chát, đau khổ, đó là loại vô cùng khó chịu, nhíu đôi mày thanh tú ảm đạm nhìn Quỷ y, chợt lắc đầu: "Ta không muốn, ta không muốn, đời này trừ cha, ta ai cũng không cần." Giọng điệu bốc đồng mang theo vài phần nghiêm túc.
Quỷ y than một tiếng, không nói cái gì nữa, trên mặt bình tĩnh không có một tia gợn sóng. (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Hổ Phách cau mày: "Làm sao bây giờ? Vương gia cùng Vương phi không phải đã xảy ra chuyện rồi chứ?"
Mộ Thiên Vấn khoanh tay, thân thể thon dài tựa lên cạnh cửa, ngẩng đầu đưa mắt nhìn mưa bụi chằng chịt, hít một hơi: "Vương gia nếu thật sự đã xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ tự vẫn để tạ tội."
Nghe lời này, Hổ Phách cảm giác khó hiểu đến khẩn trương, hàng mi dài nồng đậm thon mảnh, như bóng ma, che đi cặp con ngươi phức tạp, loại cảm giác này, kể từ sau khi Như Nguyệt chết, đối với hắn cũng không còn nữa, thế nhưng cảm giác nói cho nàng biết, nàng còn thích hắn, chỉ là không thể nói ra, dù sao ở trong lòng Mộ Thiên Vấn chỉ có Như Nguyệt, không có nàng.
Ngày hôm sau
Trời dần dần tảng sáng, bầu trời màu xanh nhạt khảm vài ngôi sao, cả vùng đất mơ hồ, giống như bị lụa mỏng màu xám bạc bao phủ.
Một luồng ánh sáng chiếu rọi bên trong sơn động đen nhánh, chiếu xuống Nam Cung Tự đang héo rút ở trong góc, chân mày nàng hơi nhíu lại, theo bản năng dùng ngón tay chặn lại tia phản quang nhức mắt kia, cặp kia con ngươi đen nhánh hiện đầy tia máu, chung quanh mắt khẽ sưng vù, rất rõ ràng nàng khóc cả đêm.
Hắn không tới, hắn không cần ta nữa. . . . . .
Trong đầu liền thoáng qua một câu nói này, cả người Nam Cung Tự lảo đảo giống như đá rớt khỏi vách tường, lảo đảo đứng dậy, áo choàng trắng như tuyết sớm dính đầy bùn đất, nàng bước một hai bước chân, có chút gian nan đi ra bên ngoài sơn động.
Đột nhiên, Nam Cung Tự dừng bước, bóng dáng trên đất rõ ràng phát run, cặp mắt thẳng tắp nhìn Hiên Viên Dật té ngoài sơn động, y phục trên người hắn bị xé rách, trên da thịt trắng nõn để lại không ít dấu móng tay, ở bên cạnh hắn còn nằm hai đầu Lang Nhân đã sớm chầu trời.
Không trách được, không trách được đêm qua Lang Nhân không tập kích nàng, mà là bị hắn giết rồi, đồng thời hắn cũng bị thương.
Nam Cung Tự ngồi xuống, đau lòng ôm lấy nam nhân còn thoi thóp một hơi, nhìn hắn hơi hí con ngươi ra, có chút thẹn quá thành giận thì thầm : "Rõ ràng trong lòng có ta, rõ ràng chàng yêu ta, tại sao lại nói ra câu nói như thế?"
Hiên Viên Dật hơi nhíu mi, vết thương trên người không so được với vết thương trong lòng, nàng nói không sai, hắn yêu nàng, có thể trả bất cứ giá nào để yêu nàng, yêu nàng cũng có thể lựa chọn buông tha, hắn cắn cắn môi mỏng, hạ quyết tâm, chợt đẩy Nam Cung Tự ra, mặc dù vết thương trên người nhiễm trùng, thấy đau, nhưng vẫn giả trang thành một bộ không có chuyện gì. Đưa lưng về phía nàng, lạnh lùng nói: "Ngươi đừng hiểu lầm, Bổn vương bảo vệ ngươi, chỉ là bởi vì Đồng Nhi cùng Ngưng nhi."
"Không hơn?" Nam Cung Tự chất vấn.
Hồi lâu, môi mỏng Hiên Viên Dật lạnh nhạt nói: "Không hơn." Lúc nói câu nói này, đồng thời quả đấm giấu ở dưới áo dài cũng run lẩy bẩy.
"Ngươi nói láo!" Nam Cung Tự không tin, không tin hắn sẽ vô tình với nàng như thế, nàng tin tưởng hắn như vậy đối với nàng nhất định là có nỗi khổ tâm, tiến lên ôm lấy phía sau lưng của hắn, rõ ràng cảm thấy sau lưng nam nhân khẽ run lên: "Ngươi đã nói đời này cũng sẽ không rời khỏi ta, ngươi đã nói đời này ngoại trừ ta ra, sẽ không đụng nữ nhân khác, những cam kết chẳng lẽ đều là giả?"
Tâm Hiên Viên Dật hung hăng nắm chặt, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời nàng như thế nào, tâm lập tức mềm nhũn, nhưng là. . . . . . ánh mắt hắn run rẩy, tay buông ra lần nữa nắm chặt, đưa tay đẩy tay đang ôm chặt hắn ra, ánh mắt lạnh nhìn nàng cơ hồ không có một tia nhiệt độ: "Không sai, Bổn vương từng nói qua những lời đó, nhưng đều là lời nói đùa giỡn, bởi vì ngươi ở trong mắt Bổn vương bất quá là một công cụ ấm giường thôi, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ yêu ngươi." Năm chữ cuối cùng nghiến rất nặng, một chữ một chữ từ trong kẽ răng nặn ra.
Một hồi gió nhẹ từ từ phất qua lá cây, thổi áo bào của hai người lên, thời gian giống như ngưng lại, không khí rất nặng nề.
Sắc mặt Nam Cung Tự ngốc trệ, môi đỏ mọng khẽ mím, một câu cũng không nói nên lời, con ngươi vằn vện tia máu dâng lên một tầng lệ trong suốt, không dám tin nhìn khuôn mặt vô tình giống như tu la địa ngục trước mắt, khóe miệng khẽ run run, khoảng cách giữa bọn họ giống như lập tức bị kéo dài, đoán không ra tâm tư của đối phương.
"Ngươi nói, hứa hẹn trước đó đều là nói đùa, đều là hư tình giả ý?" Nói xong, nàng một bước hai bước đến gần hắn, con ngươi đen nhánh như đầm sâu đe dọa nhìn hắn, thấy hắn quay mặt, đôi tay lạnh lẽo bưng lấy khuôn mặt, buộc hắn nhìn nàng: "Nhìn ta, nói cho ta biết, ngươi có yêu ta hay không?"
Ánh mắt Hiên Viên Dật lạnh lùng, ánh mắt nhìn nàng không có thâm tình khẩn thiết những ngày qua, có chăng chỉ là lạnh nhạt xa cách, trong lòng lại tựa như một đốm lửa nướng, rất khó chịu, rất khó chịu, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời nàng như thế nào, duy trì trầm mặc. "Ngươi trả lời ta, có hay không?" Tay của nàng đang phát run, nụ cười của nàng rất gượng ép.
"Không có!" Hắn hồi đáp.
Trong giọng nói lạnh lẽo, đập vào mặt, cũng đập vào trong lòng Nam Cung Tự.
Hắn không yêu nàng? (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Thử hỏi một người có thể vì nàng cùng văn võ bá quan trở mặt, vì nàng bức vua thoái vị, vì nàng cơ hồ ngay cả mạng cũng có thể không cần, lại nói không thương nàng? Trong lòng sẽ là cái tư vị gì? Một chút ít hy vọng cuối cùng đã sớm không còn sót lại chút gì, có chăng chỉ là tuyệt vọng.
Đúng vậy, người yêu khác đường, nàng là yêu, người người đều sợ, cũng là yêu quái bị hận thấu xương, làm sao có thể hy vọng xa vời tìm được chân ái? Từ một khắc nàng bị trưởng lão chọn trúng làm Câu Hồn Sứ Giả kia, nhất định không thể có thất tình lục dục, nhất định không thể có tình yêu.
Mặt ngọc tái nhợt, nàng chung quy vẫn còn sợ sao?
Hai tay Nam Cung Tự vô lực rủ xuống, khóe môi hình thoi cười đến mức bay ra một đóa hoa màu đen, mang theo âm trầm thấu xương, lông mi mảnh khảnh che đi ánh mắt đau đớn của nàng.
"Vương gia ——"
"Vương gia ——"
"Vương phi ——"
Từ nơi không xa trong cánh rừng truyền đến rất nhiều tiếng bước chân cùng tiếng la, hướng bên này đánh tới.
Nam Cung Tự theo âm thanh nhìn về hai tiểu tử trong ngực Hổ Phách kia, bọn họ nhìn mẫu thân, hai gương mặt non nớt lộ ra nụ cười như hoa, giang hai cánh tay ra: "Ah nha nha" muốn nàng ôm ôm.
"Hiên Viên Dật." Nam Cung Tự quay đầu nhìn hắn, nụ cười trên mặt rất gượng ép: "Ngươi biết không? Từ hai năm trước, lúc chúng ta gặp chuyện, ta liền yêu ngươi, là ngươi cho ta hi vọng, lại khiến ta tuyệt vọng. Ta cho là ngươi yêu ta, cho là chúng ta có thể đầu bạc răng long, nhưng là, chính ngươi lựa chọn buông tha ta." Nói xong lời cuối cùng, môi đỏ mọng mím chặt thành một đường thẳng.
Nàng là một người nội liễm, không giỏi biểu đạt tình cảm của mình, nhưng đối mặt với hắn, nàng cơ hồ đem lời trong lòng đều đã nói ra hết.
"Tự nhi . . . . . ." Thấy Nam Cung Tự xoay người muốn rời đi, hắn nóng nảy, muốn mở miệng giữ nàng lại, muốn ôm sự vọng động của nàng, muốn cùng nàng giải thích, nhưng là, khi sợi tóc mềm từ ngón tay hắn xẹt qua thì nói gì cũng đã trễ rồi.
Hổ Phách thấy Nam Cung Tự đi tới, trên mặt ngay lập tức lộ ra nụ cười may mắn: "Vương phi, cũng may, hoàn hảo ngươi cùng Vương gia không có xảy ra việc gì."
Nam Cung Tự cúi đầu nhìn hai tiểu tử kia đang giang hai cánh tay ra, muốn nàng ôm ôm, nụ cười gượng ép nói: "Đồng Nhi, Ngưng nhi các ngươi nguyện ý đi cùng mẫu thân không?"
Hai tiểu tử kia hình như nghe hiểu lời của nàng..., ánh mắt long lanh như nước tò mò liếc nhìn Nam Cung Tự, đưa ánh mắt nhìn về phía phụ thân vết thương chồng chất đứng cách đó không xa, kết quả hai oa tử không hẹn mà cùng gật đầu một cái.
"Vương phi. . . . . ." Hổ Phách ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, lời còn chưa nói hết, một trận gió đánh tới, đợi nàng định thần lai, phát hiện hai tiểu chủ trong ngực cùng Vương phi đã không thấy bóng dáng.