Hiên Viên Dật khiếp sợ nhìn hai giọt lệ màu đỏ trên mặt Nam Cung Tự lăn xuống, tâm giống như bị dao găm xẹt qua, một tia đau lòng đánh úp tới, không khỏi trách bản thân mình, càng hận cái thiếu niên không biết là người hay yêu trước mắt hơn, lại dám tổn thương nữ nhân của hắn, tiểu quỷ này xem ra là không muốn sống dễ chịu. Gương mặt Hiên Viên Dật bởi vì người thiếu niên trước mắt này không thèm đếm xỉa, nổi giận, quanh thân ẩn nhẫn sát khí, môi lạnh bạc mím thành một đường thẳng, trong mắt toát ra tia sáng âm lãnh, một hàm răng màu bạc trắng trong miệng ở dưới ánh sáng có vẻ trắng hếu, mang theo sự phẫn nộ khát máu.
"Tiểu quỷ, ngươi rốt cuộc là người phương nào?" Mặc dù hận không thể đem hắn chặt làm trăm mảnh, nhưng trực giác nói cho hắn biết, tiểu quỷ này cũng không phải kẻ tầm thường.
"Tiểu quỷ?" Diêm La Vương nháy con ngươi hẹp dài, rất có hứng thú quan sát nam tử hồn nhiên không sợ hắn trước mắt, có chút hao tổn tâm trí nói với Phán quan: " Bổn vương nhìn giống như đứa con nít sao?"
Phán quan trong nháy mắt cứng họng, sau khi quan sát Diêm La Vương một phen, mặc dù Diêm Vương gia sống mười vạn năm, nhưng dáng vẻ lại như trẻ con vừa dứt sữa, vì không tổn thương lòng tự ái của Diêm La Vương, hắn lắc đầu nói: "Diêm Vương gia ngài tuyệt không giống đứa trẻ."
Diêm La Vương cau mày bất mãn liếc nhìn Phán quan, hừ lạnh: "Nói láo."
Ba người này nghe Diêm Vương gia nói khiến người ta sợ hãi, giọng nói cứng rắng ngang nghạnh truyền vào trong màng nhĩ của Hiên Viên Dật, run rẩy một chút, ánh mắt lần nữa quan sát thiếu niên ở trước mắt, một khuôn mặt trẻ con dài, cùng vị Diêm La Vương cung phụng trong miếu uy nghiêm này vốn không liên quan.
Tầm mắt Diêm La Vương rơi vào trên người Hiên Viên Dật, đuôi lông mày nhíu lại, đây là vẻ mặt gì? Lại dám coi rẻ hắn. . . . . . hắn lỗ mãng nâng thân thể chưa đủ một thước bảy, dừng ở trước mặt Hiên Viên Dật, móng tay chói tai rơi vào trên trán hắn, mắt đối mắt, hếch môi mỏng lên: "Hiên Viên Dật, ngươi mặc dù sống sót, nhưng trong sổ sinh tử viết rất rõ ràng tuổi thọ của ngươi đã hết, đôi tay dính đầy máu tanh phỏng chừng ngươi không thể đầu thai, theo Bổn vương về 18 tầng địa ngục, có lẽ ta sẽ nghĩ đến phần tình sâu của Quỷ Cơ đối với ngươi, giảm bớt tội của ngươi."
Nam Cung Tự đã sớm suy yếu vô cùng mềm ở trên người Hiên Viên Dật, thở hổn hển, mới vừa bị Diêm La Vương đả thương nguyên khí, hiện tại toàn thân giống như bị kim đâm đau đớn khó nhịn. Nàng cắn răng đôi tay gắt gao bắt được hai cánh tay Hiên Viên Dật, hướng về phía hắn lắc đầu: "Không cần."
Bàn tay Hiên Viên Dật rơi vào trên đỉnh đầu của nàng, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh lẽo, lạnh lùng đảo mắt trừng mắt về phía Diêm La Vương, môi lạnh bạc bay ra vài chữ rét lạnh: "Mạng của ta là của nữ nhân này, sống hay chết trừ nàng, không ai có thể quyết định sống chết của ta."
"A, nói như vậy ngươi là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt?" Diêm La Vương cười lạnh mang theo âm trầm, nụ cười từng chút từng chút biến mất trên mặt, tay phải nâng lên, rơi vào trên đỉnh đầu Hiên Viên Dật, trong miệng niệm chú ngữ.
Con ngươi Hiên Viên Dật từ từ phóng đại, ý thức càng ngày càng vẩn đục, cảm giác linh hồn của mình giống như bị cái gì hút ra, rất khó chịu, lại không thể kêu lên tiếng. (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
Dáng người nhỏ nhắn của Nam Cung Tự dần dần lơ lửng trong không trung, con ngươi khát máu trống rỗng vô hồn, môi đỏ mọng mím chặt thành một đường thẳng, trong miệng không ngừng thì thầm: "Không cần. . . . . . không cần. . . . . . không cần. . . . . . ." Chín cái đuôi từ dưới váy lơ lửng lên, tóc dài màu bạc theo gió phấp phới, tròng mắt trống rỗng nhìn linh hồn Hiên Viên Dật sắp bị Diêm Vương gia hút ra, nàng nhất thời mở to tròng mắt ứ máu: "Gào thét" một tiếng, bóng dáng nàng nhanh như mủi tên vọt đến trước mặt Diêm La Vương, móng tay chói tai giữ cổ họng của hắn: "Ta đã van ngươi như vậy, tại sao, tại sao ngươi còn không chịu bỏ qua cho hắn?"
Trên mặt Diêm La Vương không có một chút khổ sở nào, ngược lại, thật bình tĩnh, bình tĩnh giống như nước hồ không một tia gợn sóng, con mắt màu tím nhìn nữ tử trước mắt phát điên, môi hiện lên một tia cười lạnh: "Người yêu khác đường!" Nhàn nhạt khạc ra bốn chữ, nhưng mà lại tựa như một thanh lợi đao đâm vào trên đầu quả tim Nam Cung Tự.
Ánh mắt Nam Cung Tự run rẩy, một cánh tay thon dài từ phía sau nàng nắm lấy cổ tay, nắm chặt cổ tay lại, cả người không khỏi lùi về phía sau một bước, bị hắn kéo vào trong ngực, một cỗ khí lưu ấm áp phun bên tai nàng: "Người yêu nào khác đường, nàng là nữ nhân Bổn vương nhận định."
Môi mỏng Diêm La Vương khẽ mím, lạnh lùng nhìn về phía Hiên Viên Dật, hai người mắt nhìn nhau, trong không khí thật giống như ma sát ra mùi thuốc súng, hồi lâu, hắn thu hồi tầm mắt, ống tay áo phất một cái, một hồi gió lần nữa thổi lên, biến mất trong sơn động.
Phán quan thấy thế, quay người đi thì nghiêng đầu trừng mắt về phía Hiên Viên Dật, trách cứ: "Càn rỡ, Hiên Viên Dật ngươi đừng có không biết cất nhắc, Diêm Vương gia có ý tốt khuyên bảo, nếu như ngươi không muốn làm cho Quỷ Cơ nỗi khổ lửa cháy, liền ngoan ngoãn theo chúng ta trở về địa ngục." Bỏ xuống những lời này, cùng đầu trâu mặt ngựa biến mất.
Cả sơn động, tựa hồ chớp mắt một cái lâm vào an tĩnh, chỉ còn lại tiếng giọt nước nhỏ xuống từ khe hở nhỏ trong sơn động.
Mái tóc trên trán Hiên Viên Dật che đi con ngươi, không nhìn ra vẻ mặt giờ phút này của hắn, môi mỏng dính vào bên tai nàng, phun ra một luồng hơi ấm, nhàn nhạt mở miệng: "Tự nhi, nàng hối hận không?"
Hàng mi dài thon mảnh của Nam Cung Tự khẽ run, hai tay giữ chặt cánh tay đang quấn quanh cổ nàng, gương mặt ửng đỏ, con ngươi trong suốt chớp động sáng bóng óng ánh, không trả lời mà hỏi lại: "Vậy chàng hối hận không?" Có lẽ hai chữ hối hận này trước khi gặp hắn, nàng từng hối hận vô số lần, hiện tại chỉ cần có thể đi cùng hắn, mặc kệ kết quả như thế nào, nàng cũng sẽ không hối hận.
"Hối hận."
Rõ ràng là âm thanh lạnh lẽo lạnh nhạt, lại trộn lẫn một tia dữ tợn.
Nam Cung Tự khẽ cau mày, nghiêng đầu muốn chất vấn hắn, môi hai người vừa đúng đụng chung một chỗ, cho là hắn đang nói đùa, cho là hắn sẽ bá đạo hôn nàng, thế nhưng hắn lại chậm rãi đem môi dời đi, ánh mắt lạnh nhạt xa cách nhìn nàng, nàng gượng gạo cười nói: "Vương gia, cái này đùa giỡn quá trớn rồi."
"Nàng biết ta hối hận cái gì không?" Hiên Viên Dật mặt không đổi sắc lạnh nhạt hỏi, thấy nàng cúi đầu im lặng không lên tiếng, đưa tay nắm cằm của nàng, đem gương mặt ngọc nghiêm trang lại, con ngươi thâm thúy lo lắng đe dọa nhìn nàng: "Hối hận ban đầu không có một đao giết hắn."
Nam Cung Tự sững sờ một chút, ngẩng đầu vừa đúng chạm được cặp con ngươi vô cùng băng lãnh kia: "Nhị hoàng tử?"
Hiên Viên Dật buông lỏng tay ra, khẽ gật đầu, đỡ Nam Cung Tự ngồi xuống cỏ khô trên đất: "Trừ hắn ra còn ai vào đây muốn đuổi tận giết tuyệt Bổn vương?"
"Nhưng theo ta được biết, muốn giết Vương gia không chỉ có một mình Nhị hoàng tử." Nam Cung Tự như có điều suy nghĩ nói, thận trọng đem áo choàng khoác trên người hắn, dính đầy bùn đất cùng máu cởi ra, vung ra sau lưng, sau lưng trắng nõn đột nhiên in năm ngón tay màu đỏ tươi.
"Vương gia?" Nàng nhíu lông mày.
"Vết thương nhỏ không có gì đáng ngại." Hiên Viên Dật mỉm cười với nàng, đưa tay an ủi vỗ vỗ mu bàn tay nàng, rất nhanh thu liễm lại nụ cười trên mặt, tầm mắt nhìn ánh nắng ngoài động đang tiến vào: "Tuy nói kẻ thù của Bổn vương không ít, nhưng có thể mời thiên hạ đệ nhất kiếm khách cùng quỷ giữ người, không phải hắn còn ai vào đây?"
"Bước tiếp theo Vương gia muốn làm thế nào? Tiếp tục đi Hiên Viên sơn, hay là trở về phủ nhổ cỏ tận gốc?"
"Đường đã đi một nửa rồi, há có thể bỏ dở nửa chừng? Lại nói giết hắn rồi, nàng sẽ bỏ được sao?" Hắn nhẹ giọng nói, khóe mắt đuôi mày, tràn đầy nụ cười, trong tươi cười lại mang theo một cỗ ghen tức chua chát.
"Tại sao ta lại không bỏ được hắn chết?"
"Hình như là như vậy." Hiên Viên Dật dừng nụ cười, âm thanh trở nên trầm thấp, "Tự nhi trả lời ta, nàng hối hận không?"
"Ta đã cùng Diêm La Vương xé rách mặt, hỏi ta hối hận không chẳng phải làm điều thừa sao?" Nam Cung Tự thận trọng dùng khăn tay chà nhẹ máu sau lưng của hắn, đột nhiên dừng động tác trong tay lại, ngước mắt nhìn chằm chằm vào gò má hắn: " Vương gia thì sao? Có từng hối hận qua?"
Vết thương phía sau lưng của hắn chồng chất, trừ vết thương mới, còn có một ít sẹo từ vết thương cũ, giống như từng cái dây leo quấn quanh phía sau lưng hắn.
Không cẩn thận lực độ trong tay mạnh hơn mấy phần, thế nhưng hắn liền chân mày cũng không có nhíu một cái, làm nàng càng đau lòng, động tác trong tay của nàng không khỏi nhẹ hơn, không khỏi mềm xuống.
Hiên Viên Dật chậm rãi khép hai mắt lại, không thể nghe thấy: "Ừ." một tiếng.
Trong lòng Nam Cung Tự một đắng chát, chỉ là một chữ liền nhéo đau lòng của nàng, cười khổ, chỉ là điều này cũng đúng, dù sao hắn cũng là người phàm, làm sao có thể cùng Diêm Vương gia đối nghịch?
Tâm của hắn, nàng đột nhiên không hiểu.
"Tự nhi." Hiên Viên Dật từ từ mở mắt, năm ngón tay đặt trên cằm nàng, đối mặt với cặp con ngươi trong veo mắt kia lại không cách nào bình tĩnh: "Thì ra ta trong lòng nàng lại có địa vị trọng yếu như vậy, đáng tiếc, chúng ta không thể nào ở cùng nhau."
"Tại sao?" Nàng ngẩng đầu lên, gượng gạo nghẹn ngào, chua chát hỏi.
"Tiểu quỷ kia nói rất đúng, người yêu khác đường, liền tính ta ở cạnh nàng một đời, đời sau nàng cũng sẽ ngã trong ngực nam nhân khác." Tay của hắn hơi cứng đờ, không khỏi khiến Nam Cung Tự đau đớn.
Khăn trên tay Nam Cung Tự dính đầy máu rớt xuống mặt đất, nàng sửng sốt một chút, nghẹn ngào hỏi: "Có ý tứ gì?"
Hiên Viên Dật chợt đứng lên, nhặt trường bào lên, ánh mắt lạnh lùng xa cách từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm nàng: "Thừa dịp hiện tại ta yêu nàng còn chưa đủ sâu thì chia ly đi!" Lạnh lùng bỏ xuống câu này âm thanh cũng không có một chút cảm tình nào, lưu lại bóng lưng càng ngày càng xa.
"Hiên Viên. . . . Dật. . . ." Môi đỏ mọng của Nam Cung Tự khẽ run, cơ hồ nghẹn ngào đến mức cả câu đều không nói ra miệng, nhìn bóng lưng hắn lạnh lùng, con ngươi khát máu chớp chớp một cái, hai giọt nước mắt trong suốt lăn xuống.
Móng tay như lưỡi đao sắc bén xẹt qua vết cào thật sâu trên mặt đất, câu nói sau cùng kia ở trong tai nàng không ngừng vang vọng, xua đi không được, tại sao? Nàng yêu hắn như thế, có thể nói đem cả trái tim cũng móc cho hắn, hắn có thể quên mình vì nàng cùng nhau rớt xuống vách đá, thế nhưng tại sao hắn lại bởi vì một câu nói của Diêm La Vương, bỏ qua nàng.
Bên ngoài sơn động, Hiên Viên Dật dừng bước chân lại, năm ngón tay thon dài che đi tia sáng nhức mắt, không biết là ánh nắng quá mức nhức mắt hay sao, hốc mắt ứ máu lóe ra giọt lệ, lăn lộn ba cái, từ khóe mắt chảy xuống.
Dọc đường trở về Diêm La Điện, Phán quan như có điều suy nghĩ bấm đốt ngón tay, trên mặt hơi sững sờ, nhìn bóng lưng Diêm Vương gia, không nhịn được mở miệng hỏi: "Diêm Vương gia, mới vừa rồi ngài cùng tên phàm nhân kia nói cái gì? Vì sao Hiên Viên Dật lại đột nhiên chủ động buông tha Quỷ Cơ?" (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)
"Thiên cơ không thể tiết lộ, có lẽ làm như vậy, mới là kết quả tốt nhất." Diêm La Vương dừng bước chân lại, tầm mắt vẫn nhìn xung quanh tối đen như mực, còn có tiếng khóc thê lương, lạnh lùng! Đột nhiên, có một chút xíu hâm mộ thất tình lục dục của người phàm, nghiêng đầu nhìn về phía Phán quan, mở miệng hỏi: "Lục Phán quan, ngươi nói yêu một người là cảm giác gì?"
Phán quan theo bản năng lắc đầu: "Cái này, hạ quan không biết, chỉ có tự thể nghiệm mới biết đây là cảm giác gì!"
"Thật sao? Ha ha, có ý tứ." Diêm La Vương miệng nhếch lên một tia cười ý vị thâm trường, hình như những lời này đã đả động hắn, ống tay áo phất một cái, lần nữa biến mất ở trước mặt Phán quan.
Phán quan sững sờ, một giây kế tiếp, hắn có chút kích động gầm nhẹ nói: "Diêm Vương gia, ngài chờ ta một chút, ngàn vạn đừng làm ra việc ngu ngốc a!" Như một làn khói vô ảnh biến mất.
Bầu trời từng trận mưa lớn liên miên không dứt, lập tức phong bế với thế giới, bên trong sơn động đưa tay không thấy được năm ngón, đen tối làm cho người ta hít thở không thông. . . . . .
Nam Cung Tự suy kiệt ở trong góc, tóc dài màu bạc bao quanh thân thể gầy yếu không chịu nổi, giống như một cô nhi bị vứt bỏ trong sơn động, bên ngoài sơn động thỉnh thoảng truyền đến một tiếng sói tru, nàng sợ, cửu vĩ hồ là đồ ăn Lang Nhân ưa thích nhất, môt khi bị Lang Nhân phát hiện nàng ở trong sơn động, rất có thể trở thành rượu và thức ăn trong bụng Lang Nhân, nhưng nàng không tính toán rời khỏi nơi này, nàng đang đợi hắn, chờ hắn trở về nhận nàng.
Mà hắn, đội mưa to đứng ở bên ngoài sơn động, bảo vệ nàng.
"Ngao ~" từ bên ngoài sơn động truyền đến một tiếng Lang Nhân điên cuồng la, cho đến đêm khuya tiếng sói hú mới hoàn toàn biến mất.