Âm thanh vang dội giống như hàng vạn tiếng sét vang lên gần như xé rách không gian. Đà Liệt hoảng hốt, thân thể run rẩy từ từ ngẩng đầu nhìn lên trời. Lôi Hư đang bị cái hố đen nuốt lấy cảm thấy ngạc nhiên và vui mừng. Gã có thể nghe thấy chủ nhân của âm thanh đó là ai. Lôi Hư không thể ngờ được phụ thân của mình lại xuất hiện vào lúc này.
Đà Liệt chỉ thấy một cái khe không gian xuất hiện. Kết giới bao phủ thành Tử Vong xuất hiện một lỗ hổng lớn. Mặc dù chưa nhìn thấy rõ người đó nhưng một làn uy áp kinh khủng khiến cho Đà Liệt liên tục lùi lại. Mỗi bước chân của y khiến cho mặt đất xuất hiện những vết chân to. Y thầm hỏi người này là ai, chẳng lẽ là mấy lão quái vật của thánh giới Hồng Hoang? Cho dù tu vi của y là Huyền giai Đại Tôn cũng không thể nào ngăn cản được. Sau khi thấy rõ khuôn mặt của người đó, sắc mặt của Đà Liệt lại càng thêm khó coi.
Khuôn mặt người này và Lôi Hư có phần tương tự. Kẻ đó chính là Lôi cương. Sau khi từ Thú Hoàng tinh tới Tây Tháp tinh, Lôi Cương nghe tiếng mọi người bàn tán liền đi thẳng tới đài khiêu chiến của thành Tử Vong. Trận chiến của Lôi Hư và Đà Liệt, Lôi Cương chỉ đứng quan sát nhưng không dự định nhúng tay. Sau khi Đà Liệt chuẩn bị thu Lôi Hư vào trong cái hố đen, Lôi Cương không thể đứng xem được nữa.
Lôi Cương lạnh lùng nhìn Đà Liệt rồi bước từng bước về phía đối phương. Khuôn mặt hắn lạnh như băng, trong đôi mắt hổ tràn ngập sát khí. Lôi Cương nhìn Đà Liệt chằm chằm mà nói với giọng lạnh lùng:
- Đạo hữu! Một tên tiểu tử Hỗn độn địa giai vì sao làm cho ngươi gióng trống khua chiên từ Thái Cổ giới tới đây? Xin đạo hữu hãy nói cho rõ.
Đà Liệt biết hôm nay đụng phải tảng đá. Vốn y không nghĩ Lôi Hư có chỗ dựa như thế này. Nếu biết sớm thì Đà Liệt cũng không dám mạo muội tới đây. Nhưng lúc này, đối với y đã hoàn toàn muộn. Khuôn mặt y cứng ngắc, ánh mắt có chút e ngại mà nói:
- Đạo hữu! Vị tiểu hữu này đánh chết đồ nhi của lão phu. Lão phu chỉ muốn báo thù mà thôi.
- A! Nếu đúng là báo thù thì tại sao không đánh chết hắn mà còn định bắt làm gì? - Lôi Cương cười lạnh, lơ đãng đứng trước mặt Đà Liệt. Gương mặt hắn lạnh lùng không hề có một chút tình cảm. Nhìn người đứng trước mặt mà trống ngực Đà Liệt dập thình thình. Y không biết trả lời Lôi Cương như thế nào. Đà Liệt lên tiếng:
- Đạo hữu! Nếu có thể thì lão phu xin bỏ qua chuyện cũ của đồ nhi. Nếu việc này đã giải quyết xong, lão phu xin đi có được không? Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Vừa nói, Đà Liệt vừa nhìn quanh. Điều Đà Liệt lo lắng đó là Đại Tôn khác của thánh giới Hồng Hoang chứ không phải là Lôi Cương. Trong suy nghĩ của y Lôi Cương tất nhiên là cường giả Huyền giai đỉnh, tuy rằng mang tới cho mình áp lực nhưng một khi bản thân dốc toàn lực vẫn có thể đi được.
Lôi Cương nói một cách thản nhiên:
- Bỏ qua chuyện cũ? Đạo hữu muốn bỏ qua chuyện cũ cũng phải xem ta có đồng ý hay không. Lôi Cương ta mặc dù không có gì nhưng ai dám làm người thân của ta bị thương thì không có mấy người có thể đi được dễ dàng như vậy. - Lôi Cương nhíu mày, hai tay chẳng biết đặt lên vai Đà Liệt từ lúc nào. Mà trong lúc Lôi Cương nói, Đà Liệt cũng biết chuyện này không hề đơn giản, đang định bỏ đi thì phát hiện bản thân không thể nhúc nhích, còn hai tay của Lôi Cương giống như hai ngọn núi làm cho hắn không thể cử động.
Lôi Hư nhìn Lôi Cương, sắc mặt mặc dù tái nhợt nhưng trong ánh mắt của gã ẩn chứa một sự nóng bỏng và sùng kính.
Lực lượng trong cơ thể của Đà Liệt tuôn ra ngoài tạo ra những tiếng long ngâm, cùng với một lực chấn động cực mạnh định đánh văng Lôi Cương. Tuy nhiên thân thể của Lôi Cương đã đạt tới mức nào? Hắn đứng ở đó giống như một ngọn núi khiến cho Đà Liệt không thể nào lay động được. Đà Liệt thấy vậy vô cùng kinh hãi. Đến lúc này y mới phát hiện tu vi của người này không chỉ là Huyền giai đại tôn, cũng không phải là địa gia. Chẳng lẽ là đại tôn Thiên giai? Đà Liệt mặc dù kinh hãi nhưng cũng không có thời gian cho y nghĩ nhiều. Trong tay y đột nhiên xuất hiện một ngọn bảo tháp. Nhìn hình dạng của bảo tháp thì rất đẹp mắt, nhưng tản ra rất nhiều sát khí. Hơn nữa, trên ngọn tháp không ngờ có rất nhiều đầu người giống như hung thần ác sát đang giẫy dụa.
Ngọn tháp này là do Đà Liệt luyện chế. Đà Liệt không có nhiều ham mê nhưng yêu tha thiết đối với luyện khí. Y luyện khí cũng là để luyện chế ra đồ vật cho bản thân sử dụng. Trong những năm qua, Đà Liệt có hiểu biết rất sâu về luyện khí. Ngọn tháp này cũng là thứ mà y ưng ý nhất, trở thành đòn sát thủ của bản thân. Trong tháp có thần hồn các cao thủ bị Đà Liệt đánh chết. Số thần hồn này đều ẩn chứa lực công phá khủng bố. Hơn nữa khi số thần hồn tăng lên, uy lực của nó có thể nói là không thể tưởng tượng được. Đà Liệt chẳng hề do dự phóng thích toàn bộ thần hồn bị trấn áp ở trong đó ra tạo thành một lực công phá kinh khủng. Y hoàn toàn chắc chắn cho dù cường giả Đại tôn địa giai cũng không thể ngăn cản. Cùng lúc đó y cũng phản kháng định thoát khỏi hai tay Lôi Cương.
Sau khi gọi ra lớp cương khí, Đà Liệt chẳng hề do dự làm cho toàn bộ thần hồn nổ tung. Một lực phá hủy ầm ầm bộc phát xuất hiện. Đà Liệt muốn nhân đó mà đánh văng Lôi Cương, còn bản thân thì dốc hết sức thoát khỏi đây. Cử động này có lẽ sẽ làm cho y bị thương nặng nhưng y đành phải làm vậy.
Lôi Cương cau mày, thầm nghĩ không ổn. Mặc dù hắn có thể không làm sao nhưng Lôi Hư cùng với đám người Ngu Đao sẽ bị thương nặng. Vì vậy mà hắn nhanh chóng kéo Đà Liệt, xé rách không gian rồi đi ra khỏi đây. Vừa mới tới bên trên Tây Tháp tinh, một làn sóng chấn động khủng bố xuất hiện khiến cho hư không yên tĩnh đột nhiên dao động chẳng khác nào đại dương đang dậy sóng.
Trước khi bùng nổ, Lôi Cương đã gọi cốt lân giáp và lớp bàn thạch. Hai tay hắn giữ chặt vai Đà Liệt khiến cho đối phương không thể nào giẫy dụa. Thứ lực phá hủy đó làm cho lớp bàn thạch và cốt lân giáp biến mất nhưng Lôi Cương cũng không bị thương nhiều. Còn Đà Liệt thì bị sóng chấn động tấn công khiến cho phun máu, yếu ớt nhìn Lôi Cương vẫn còn nguyên. Y không thể tin nổi vào mắt mình. Thân thể của Đà Liệt lúc này gần như chết. Y có thể hiểu được cho dù cường giả Địa giai đối mặt với sóng chấn động đó không chết cũng phải trọng thương. Vậy mà người trước mắt này không ngờ ngay cả một cọng tóc cũng không làm sao. Có thể còn nguyên vẹn trong sóng chấn động đó chẳng lẽ người này là Đại Tôn thiên giai? Đà Liệt hít một hơi thật sâu, ánh mắt không giấu được sự tuyệt vọng. Đối mặt với Đại Tôn địa giai y còn có thể dựa vào ngọn tháp này để trốn thoát nhưng Đại tôn thiên giai thì y chỉ còn một con đường chết.
Nhưng Đà Liệt không cam tâm, y vẫn cố gắng lên tiếng:
- Đạo hữu! Giữa chúng ta coi như đã giải quyết xong. Nếu không, lão phu cho nổ ngọn tháp này, cho dù Đại tôn thiên giai cũng bị thương nặng.
Lôi Cương hơi liếc ngọn tháp. Hắn cũng phát hiện ra sự quái dị của nó. Trong ngọn tháp này có rất nhiều thần hồn, chắc chắn là do bị người này đánh chết rồi nhốt vào đó. Không ngờ, người này có thể trấn áp thần hồn vào trong ngọn tháp mà không hấp thu. Lôi Cương cười nhạt một tiếng:
- Ta muốn ngọn tháp này. Ngươi cũng vào đó đi thôi.
Trong lúc Đà Liệt đang kinh hãi định thúc giục thần hồn trong tháp thì một thứ lực lượng không thể tưởng tượng nổi từ hai vai chui vào trong cơ thể y làm cho thân thể của y nổ tung. Cương Anh của Đà Liệt bay ra định bỏ trốn nhưng Lôi Cương đã chộp một cái túm lấy. Tay trái hắn cầm ngọn tháp, tay phải thì nhét thần hồn của Đà Liệt vào trong tháp. Lôi Cương có chút trình độ với luyện khí nên có thể nhận ra mặc dù ngọn tháp có sự quái dị nhưng cũng giống như giới chỉ. Với thần thức của Lôi Cương hoàn toàn phá hủy được ấn ký của Đà Liệt mà nhét thần hồn y vào đó.
Sau đó, Lôi Cương nhìn xuống bên dưới. Hắn dự định đánh nát toàn bộ thần hồn trong tháp để cho Lôi Hư và đám người Ngu Đao hấp thu.