Đà Liệt là một cường giả Đại Tôn huyền giai ở Thái Cổ giới. Cách đây vài ngàn năm, y thu một tên đệ tử có tư chất. Đồng thời, trước khi động phủ Đạo hoang mở ra khoảng một ngàn năm, y để cho tên đệ tử có tu vi Hỗn Độn địa giai tới thánh giới Hồng Hoang, còn bản thân y thì lúc đó đang ở trạng thái Đại tôn hoàng giai đỉnh, sắp tới đột phá. Vì vậy mà y đành phải bế quan. Nhưng chờ sau khi y xuất quan thì phát hiện đệ tử của mình. Sau khi xem hình ảnh trước khi chết đệ tử của mình truyền về, Đà Liệt nổi giận liền tới thánh giới Hồng Hoang để báo thù cho đệ tử. Bản thân là một cường giả cho nên y vô cùng kiêu ngạo.
Sau khi tới thánh giới Hồng Hoang, Đà Liệt không tự mình tới Tây Tháp tinh mà phân ra một chút thần hồn cướp lấy thân thể đệ tử của Tây Tháp tinh. Dù sao thì y cũng không muốn chọc tới cường giả Đại Tôn của thánh giới Hồng Hoang. Kẻ đánh chết đệ tử mình là một thành chủ của Tây Tháp tinh cho nên y chẳng hề do dự đánh bại một gã chấp pháp rồi khiêu chiến thành chủ. Còn thành chủ đó chính là Lôi Hư. Đối với Lôi Hư, Đà Liệt cũng đã nghe nói tới. Không nói tới thực lực không tầm thường mà còn có một phụ thân cực mạnh. Nhưng sau khi hỏi thăm biết chưa tới Đại Tôn, Đà Liệt cũng chẳng thèm để ý. Trong suy nghĩ của y, có thể làm cho y coi trọng cũng chỉ có cường giả Đại Tôn.
Thành Tử Vong, tại trung tâm của bốn chiến trường lớn chính là đài khiêu chiến. Xung quanh đài khiêu chiến có rất nhiều người tu luyện đang nồi xếp bằng trên mặt đất để nhìn hai người. Trong số đó có đám người Ngu Đao, Thủy Vô đang xem cuộc chiến. Bọn họ cảm thấy tu vi của người thanh niên này có chút quái dị, khi thì rất yếu, có khi lại rất mạnh, khiến người ta nhìn không thấu. Còn nét mặt của Lôi Hư thì nghiêm trang nhìn người thanh niên. Y có thể cảm nhận được người thanh niên này không mang lại nhiều uy hiếp. Tuy nhiên nghe nói tới thành tích trước kia, Lôi Hư cũng biết người này rất có thể bị người ta đoạt lấy thân thể. Tuy nhiên khiến cho gã không thể hiểu được đó là bản thân mình đắc tội với một cường giả như vậy từ bao giờ? Chẳng lẽ mình vô tình giết chết người thân hay đệ tử của người này?
Đà Liệt liếc nhìn Lôi Hư rồi nở nụ cười lạnh. Còn bản tôn của y thì ở trên Tây Tháp tinh. Trong mắt của Đà Liệt thì Lôi Hư hoàn toàn không có gì đáng để chú ý. Có điều y cũng không dự định loại bỏ Lôi Hư. Y đến đây cũng không phải hoàn toàn vì đồ nhi của mình. Y cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Nhóc con! Chúng ta đánh cuộc với nhau. Nếu ta đánh bại ngươi, ta sẽ không giết ngươi, nhưng ngươi phải đi cùng ta có được không?
Lôi Hư giật mình, ánh mắt trở nên lạnh lùng khi thấy người này còn có ý khác. Lôi Hư nói với giọng lạnh lùng:
- Nếu ta...
- Không có nếu gì cả. Một là người đồng ý hoặc không. Nếu không đồng ý thì ta chỉ còn cách đánh chết ngươi. - Đà Liệt nhếch mép nở nụ cười âm trầm.
- Chờ người đánh bại ta rồi nói đi. - Lôi Hư hừ lạnh một tiếng rồi nhấc hai tay. Một vầng Hư hỏa xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn. Lôi Hư vung hai tay lên, hai luồng lửa như có thể đốt sạch mọi thứ liền bay về phía Đà Liệt. Đà Liệt nở nụ cười lạnh rồi biến mất, đồng thời một cơn gió lốc xuất hiện, ẩn chứa công kích cực mạnh thổi về phía Lôi Hư. Lôi Hư thấy vậy rút lui một bước rồi cả người chợt bốc lên một ngọn lửa đen xì chẳng khác nào hắn được tưới dầu lên người. Những người đứng xung quanh thấy vậy đều hít một hơi. Ngọn lửa đó đã vượt qua sự hiểu biết của họ.
Khi cơn gió lốc thổi tới, Lôi Hư liền hé miệng. Một con hỏa long đen xì từ trong miệng hắn xuất hiện, đón lấy ngọn gió đó. Ngọn lửa đen bao trùm lấy ngọn gió lốc khiến cho nó bốc cháy. Chưa tới ba hơi thở, cơn gió lốc đá biến mất. Mà Đà Liệt đang đứng trên Lôi hư cũng ngạc nhiên, ánh mắt trở nên nóng bỏng.
"Nếu như có thể hấp thu hồn phách rồi chiếm lấy cái thân thể này..." Đây mới chính là nguyên nhân khiến cho Đà Liệt tìm tới đây.
Hư hỏa là ngọn lửa hệ hư vô cùng quỷ dị. Cho dù lúc này Lôi Hư còn chưa lĩnh ngộ thấu triệt nhưng công kích ngang cấp đối với hắn mà nói cơ bản chẳng cần phải ngăn cản cũng bị Hư hỏa nuốt chửng. Toàn thân Lôi Hư bốc cháy. Hắn ngẩng đầu nhìn lên trên rồi dẫm chân một cái khiến cho mặt đất chấn động sau đó bay lên. Hư Hỏa từ cơ thể hắn tỏa ra trong không trung. Lôi Hư gầm lên một tiếng rồi hét:
- Hải Hỏa.
Toàn bộ kết giới của đài khiêu chiến tràn ngập Hư hỏa.
- A! - Một tiếng thét thảm thiết vang lên, cái thân thể bị Đà Liệt chiếm chưa đạt tới hỗn độn Hoàng giai thì làm sao có thể ngăn cản được Hư hỏa? Từ trong cái thân thể đang bốc cháy, một thần hồn bay ra. Tuy nhiên nó chưa kịp chạy trốn thì cũng bị đốt cháy theo. Mà ngọn lửa Hư Hỏa đang bao phủ đài khiêu chiến cũng từ từ yếu dần. Lúc này, Hư hỏa từ từ chui vào trong cơ thể của Lôi Hư.
Cả trận chiến đấu chưa tới trăm hơi thở, thân thể bị Đà Liệt chiếm được đã hóa thành hư vô, ngay cả tro cũng không còn. Những người tu luyện vây xem chỉ biết trợn mắt há mồm, nghe tiếng kêu thảm thiết mà ớn lạnh. Mỗi người thầm nói, nếu như mình bị Hư hỏa đốt cháy không biết có bốc cháy ngay như thế không?
Ông trời ban cho Lôi Hư thân thể Lôi hệ, có thể khống chế hư hỏa thần bí nhất trong hỗn độn. Đối với người tu Luyện ngang cấp có thể nói là hắn không có địch thủ. Cho dù người có tu vi cao hơn Lôi hư cũng có thể bị đốt cháy. Đó chính là sự khủng bố của Hư Hỏa. còn Lôi Hư tu luyện, chỉ cần lĩnh ngộ Hư Hỏa thì uy lực của nó sẽ càng mạnh lên theo.
Khuôn mặt của Đà Liệt đang ở bên trên Tây Tháp tinh hơi sững sờ, tuy nhiên trong mắt lại chứa đầy sự ngạc nhiên và vui mừng. Y lẩm bẩm nói:
- Hư hỏa thật mạnh. Nếu để cho lão phu có được cho dù đối mặt với cường giả Đại Tôn địa gia cũng đủ sức đánh một trận.
Sau đó, y liền xé rách không gian mà bay vào Tây Tháp tinh.
Vốn cho trận chiến đã kết thức, Lôi Hư đang dự định rời đi. Tuy nhiên hắn lại ngẩng phắt đầu nhìn lên không trung nhìn Đà Liệt giống như mà thần phía trên. Lôi Hư liền cười lạnh: Nguồn: http://thegioitruyen.com
- Thì ra đây mới là bản tôn của ngươi.
- Hừ! Ngươi mang tới cho ta thật lắm sự ngạc nhiên và vui mừng. - Đà Liệt cất tiếng cười, hai tay bắt một cái thủ quyết khiến cho không gian vặn vẹo, hình thành một cái hố đen khổng lồ giống như một cái túi lao tới gần Lôi Hư. Đà Liệt cũng không muốn tốn thêm thời gian, định bắt lấy Lôi Hư rồi rời khỏi đây trở về Thái Cổ giới mà từ từ hấp thu.
Lôi Hư biến sắc vội vàng rút lui. Từ người hắn tản ra Hư Hỏa ngùn ngụt cùng với một tiếng long ngâm vang lên. Một con Hỏa long đen xì há miếng hút lấy cái lỗ đen kia.
- Vô dụng! Hừ! Với sự lĩnh ngộ của ngươi về Hư hỏa còn lâu mới đủ ngăn cản. - Đà Liệt nở nụ cười dữ tợn, hai tay khẽ động làm cho cái túi đen mở rộng định nuốt con Hỏa long đó. Con Hỏa long liền biến mất khiến cho Lôi Hư biến sắc. Nếu như ngay cả Hư hỏa mà đối phương còn không sợ thì bản thân gã cũng không thể ngăn cản.
Còn Đà Liệt lúc này thì vô cùng kinh hãi. Mặc dù bản thân đã nuốt chửng con Hỏa long nhưng y lại có chỗ khổ không thể nói bởi Hư Hỏa đang điên cuồng hấp thu không gian của y. Chưa tới mười tức đã làm cho không gian của y xuất hiện một cái lỗ hổng lớn. Đà Liệt không dám nghĩ nếu cứ tiếp tục thì không biết không gian này còn có thể chịu được bao lâu.
- Bắt lấy y rồi nói sau. - Đà Liệt thầm nghĩ trong lòng rồi bay về phía Lôi Hư.
Đám người Ngu Đao hoảng hốt đứng dậy. Bọn họ muốn tới giúp Lôi Hư nhưng hơi thở của Đà Liệt tản ra khiến cho họ không thể nhúc nhích.
Trong cơ thể Lôi Hư liên tục tản ra Hư Hỏa đồng thời linh khí trong không gian nhanh chóng chui vào trong cơ thể gã khiến cho Hư hỏa càng mạnh. Lôi Hư hít một hơi thật sâu rồi gầm nhẹ một tiếng. Hư hỏa trên người gã ngưng tự thành một tia sáng rồi bắn về phía Đà Liệt.
Sắc mặt Đà Liệt thay đổi, cái không gian của y cũng tạm dừng lại. Y đột nhiên cảm thấy tia sáng đen đó mang tới cho mình một sự uy hiếp. Điều này khiến cho y gần như không thể tin nổi bởi đối phương chỉ mới có tu vi Hỗn Độn địa giai. Hai tay y bắt một cái thủ quyết rồi một con rồng năm màu xuất hiện há mồm nuốt lấy tia sáng đó.
"Rầm rầm!" Những tiếng sấm rền liên tục vang lên bên trong con rồng năm màu. Bằng mắt thường có thể thấy được nó đang bị ngọn lửa màu đen thiêu đốt. Đà Liệt gầm lên một tiếng, con rồng năm màu nổ tung tản ra xung quanh. Một cái kết giới xuất hiện cản lại sóng chấn động. Còn đám người Ngu Đao thì nằm rạp xuống đất, tất cả đều bị thương nặng. Đà Liệt thầm nghĩ không ổn, nhưng vẫn đề cho không gian của mình nuốt lấy Lôi Hư. Đúng vào lúc sắp sửa nuốt chửng Lôi Hư thì Đà Liệt run người khi cảm nhận được có một ngọn núi đột nhiên xuất hiện trong lòng.
- Thật to gan! Để ta xem ngươi có cái bản lĩnh gì.