Edit: Jun
Không thể không thừa nhận, bất luận nhìn từ phương diện nào, Ân Hướng Bắc chỉ có hơn chứ chẳng hề kém đứa con cưng của trời.
Tiền bạc, gia thế khỏi cần nói, chỉ cần nhìn bề ngoài, eo thon mông gọn, cơ thịt cân xứng, tuyệt đối đứng trong đám người có ngoại hình xuất sắc nhất, cho dù cả thân trần trụi, cũng không ảnh hưởng chút gì đến hơi thở áp bách tản ra xung quanh y.
Giống như bây giờ, bị y ép lùi vào góc, phải nhìn thẳng vào y, Chu Cảnh hoàn toàn có lý do để hiểu tại sao ngày trước mình lại thần hồn điên đảo vì y.
Chỉ tiếc, anh quen biết người đàn ông này đã lâu, cũng đã quá rõ tính nết của y rồi.
Mặc dù bên ngoài cực kì rực rỡ, lại như hoa anh túc, khiến người ta nhảy vào vực sâu vạn trượng, sau đó bị hãm trong bùn sâu, trọn đời không được an bình. Nếm quả đắng một lần, thật vất vả mới thoát ra khỏi, Chu Cảnh đương nhiên sẽ không cho phép mình ngã thêm lần nữa.
Vì thế anh vươn tay, chặn Ân Hướng Bắc lại khi y với anh cách nhau còn có nửa mét, bình tĩnh nói: "Tôi biết anh không tử tế đến vậy, bất quá đúng là bây giờ tôi đang nợ anh, anh có thể yêu cầu tôi chuyện khác, tôi sẽ cố gắng làm hài lòng hết sức có thể."
Khi vừa mới tắm xong, Chu Cảnh đã nghĩ rất rõ ràng.
Anh không phải người có ân không báo, cũng không có cách nào bỏ qua hết mọi việc Ân Hướng Bắc đã làm, cho nên anh sẽ báo đáp lại Ân Hướng Bắc, sau đó cả hai không ai thiếu nợ ai.
Nhưng Ân Hướng Bắc lại cười khẽ một tiếng, buông tay tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Cậu thấy bản thân mình có thể làm gì để tôi hài lòng?"
Chu Cảnh trầm mặc không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Ân Hướng Bắc.
Ngay lập tức, Ân Hướng Bắc nắm cánh tay anh, kéo mạnh về phía trước, sức lực y lớn, Chu Cảnh mất thăng bằng, không tự chủ được nên ngã vào lòng Ân Hướng Bắc.
Một tay bị chế trụ gắt gao, tay còn lại bị Ân Hướng Bắc lôi kéo, bị bắt ép chạm vào nơi khó nói kia.
Chu Cảnh hít ngược vào một hơi khí lạnh: "Ân Hướng Bắc, anh buông ra!"
Nhưng giãy giụa đến mấy, tất cả đều bị Ân Hướng Bắc thoải mái hóa giải, sau đó Ân Hướng Bắc bị thái độ của anh làm cho mất kiên nhẫn, dứt khoát ôm người ném thẳng thẳng lên giường, không nói hai lời bắt đầu cởi quần áo.
Mắt thấy da thịt Chu Cảnh dần dần lộ ra trong không khí, hô hấp của Ân Hướng Bắc nhất thời trở nên dồn dập hơn.
Biểu hiện vội vàng xao động như vậy cũng không phải tác phong thành thục của y, nhưng hôm nay khác ngày trước, y cơ hồ hơn nửa năm rồi không nhìn thấy Chu Cảnh, thật vả mới thấy được anh một chút, Chu Cảnh lại khẩu thị tâm phi, đã chui vào sừng trâu, muốn ra cũng chẳng được.
Vốn cũng định như mong muốn của Chu Cảnh, nhưng y đã quen thân thể của người này, giờ bảo y chuyển thói quen sang một người khác, rất tốn thời gian.
Huống chi, lúc trước bọn họ đúng thật rất ăn ý với nhau.
Cởi xong quần áo, hai người trở nên giống ngày trước, da kề da, Ân Hướng Bắc nhịn không được hừ một tiếng, sau đó vuốt ve mặt Chu Cảnh: "Thật ra, cậu cũng rất muốn tôi "làm" cậu đúng không?"
Mặt Chu Cảnh không chút thay đổi: "Tôi nói cái gì, còn hữu dụng sao?"
Ân Hướng Bắc nhếch môi cười, tựa như Ác ma cắn cắn lỗ tai Chu Cảnh, dùng đầu lưỡi liếm liếm: "Thật thông minh__"
Từ khi bệnh nặng mới khỏi, lần đầu tiên nhìn thấy Chu Cảnh, y vẫn luôn khắc chế dục niệm của chính mình.
Sáng sớm ngày hôm nay thấy anh bị trói trong phòng bếp, Ân Hướng Bắc đã có ý nghĩ lần sau thử tư thế như vậy cũng hay ho phết, thật vất vả mới xử lý xong hết việc bên công ty, vào cửa đã phát hiện ra Chu Cảnh thế mà lại đang tắm, càng làm cho Ân Hướng Bắc cảm thấy được ông trời ban cho cơ hội.
Y lấy dầu bôi trơn cùng áo mưa trong ngăn kéo ra, đơn giản chuẩn bị, sau đó có chút dồn dập lật người Chu Cảnh, quen thuộc đi vào.
Bởi vì đã lâu không làm, nơi kia chặt chẽ hơn trước rất nhiều, ban đầu Ân Hướng Bắc còn nghĩ đến nội dung hội nghị chiều nay, sau đó, toàn bộ thể xác và tinh thần đều bị hoạt động nguyên thủy nhất hấp dẫn, chỉ lo không ngừng công kích.
Sau vài lần say sưa, Ân Hướng Bắc cuối cùng cũng khôi phục bình tĩnh vốn có, phát hiện người dưới thân chưa từng phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Trong lòng y căng thẳng, lật mạnh người Chu Cảnh lại. Rơi vào mắt y đầu tiên là Chu Cảnh cắn nát bét môi mình, sau đó y phát hiện bộ phận dưới rốn Chu Cảnh, lại yên tĩnh ngoài ý nghĩ.
Ân Hướng Bắc chau mày, nhìn chằm chằm nơi không hề có phản ứng kia.
Tuy rằng là 0, nhưng tốt xấu gì Chu Cảnh cũng là đàn ông, nhất là y đã cùng Chu Cảnh quan hệ rất nhiều lần, y tự hỏi mình đối với đàn ông này rõ như lòng bàn tay, căn bản không thể xuất hiện tình huống này được.
Đương nhiên, Ân Hướng Bắc tuyệt đối sẽ không quy nguyên nhân lên người mình.
Trong mối quan hệ giường chiếu vài năm qua, chỉ cần Ân Hướng Bắc hơi thân mật chút thôi, Chu Cảnh sẽ động tình ngay lập tức. Giống như vừa nãy khi phát sinh quan hệ, toàn bộ cơ thể Chu Cảnh sẽ có những thay đổi gì y đều biết hết, mà đó cũng là cảnh tượng Ân Hướng Bắc thích nhìn thấy nhất.
Cho nên Ân Hướng Bắc trầm mặc nửa giây, cuối cùng đưa ra kết luận như thế này___
Là cơ thể Chu Cảnh có vấn đề.
Nơi này nửa năm trước vẫn rất tốt, không lý nào nửa năm sau lại biến thành cái dáng vẻ này, nếu không phải Chu Cảnh bẩm sinh bị vậy, thế thì khẳng định trong nửa năm này, đã có chuyện gì đó xảy ra nhưng Ân Hướng Bắc hoàn toàn không biết.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ân Hướng Bắc đột nhiên toát lên một trận hỏa khí, y nắm cằm Chu Cảnh, chất vấn: "Cậu đến cùng đã làm cái gì?"
"Ha ha..." Chu Cảnh nhịn không được cười ra tiếng, như là nghe được câu hỏi buồn cười nhất trên đời, anh nhìn thẳng vào mắt Ân Hướng Bắc, nhấn từng chữ một: "Làm – tình, cái này còn cần tôi phải nói sao?"
Ân Hướng Bắc siết chặt cằm anh, khuôn mặt lại không thay đổi: "Với ai?"
Chu Cảnh cong khóe miệng, lộ ra ý cười ôn nhu dịu dàng khiến Ân Hướng Bắc cảm thấy chói mắt: "Dù sao cũng không phải là anh."
"Trừ tôi, còn ai có thể thoả mãn cậu?" Ân Hướng Bắc trào phúng nói, hiển nhiên cũng không tin.
Chu Cảnh cười lạnh nói: "Người kia so với anh ôn nhu hơn, thông minh hơn, quan trọng nhất biểu hiện trên giường còn tốt hơn anh nhiều, Ân Hướng Bắc, anh cũng không nên thật sự nghĩ mình cái gì cũng là thiên hạ đệ nhất chứ?"
Ân Hướng Bắc chỉ lạnh lùng nhìn Chu Cảnh, không trả lời.
Đối với đàn ông mà nói, nếu có gì xấu hổ hơn phản ứng của đối phương sau khi lăn lộn thì tuyệt đối chính là sau khi xong xuôi, đối tượng trên giường chẳng những không thèm phản ứng, lại còn so sánh với người trước kia.
Khác nhau không nói, còn so ra kêu y không bằng nửa điểm của kẻ trước.
Nhưng Ân Hướng Bắc làm người tự phụ, tuyệt đối không phải loại trẻ trâu tùy tiện chọc một cái cũng nổi giận, cho nên trước tiên y liền suy xét khả năng Chu Cảnh nói dối.
Nhưng mà màn ái ân vừa rồi không lúc nào không nhắc nhở Ân Hướng Bắc, Chu Cảnh quả thực là không có phản ứng gì với y.
Thấy Ân Hướng Bắc không nói lời nào, Chu Cảnh ngữ khí như thường nói: "Đây là lần cuối cùng, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai."
Vừa dứt lời, di động Ân Hướng Bắc đặt trên tủ đầu giường đột ngột vang lên.
Ân Hướng Bắc liếc nhìn Chu Cảnh lần cuối, lúc này mới rút ra, sau đó cầm điện thoại tiếp chuyện, trong thời gian y nghe điện thoại, chỉ thấy Chu Cảnh không nhanh không chậm bắt đầu mặc quần áo, thậm chí còn không tẩy rửa dấu vết trên đùi, cứ thế cầm lấy đồ đạc của mình đi thẳng ra cửa.
Nhìn bóng dáng Chu Cảnh không chút do dự mà rời đi, đột nhiên trong lòng Ân Hướng Bắc lại bùng lên lửa giận không tên, rõ ràng ban đầu, người nói bản thân luôn trung thành, không cầu danh không cầu phận, không cầu quan tâm là Chu Cảnh.
Cũng chính Chu Cảnh nói, chỉ cần y không bị anh phát hiện lên giường cùng người đàn ông nào khác, thì vĩnh viễn anh sẽ không bao giờ rời khỏi y.
Ân Hướng Bắc vẫn luôn giữ lời hứa với Chu Cảnh, cho dù Chu Cảnh không ở bên người y, y cũng không đi ra ngoài chung chạ lung tung. (Ổng nói như kiểu mình bị phụ tình vậy á =))) Tui edit mà tui tức á, tui tức mà tui phải thêm dòng này vào á, chứ bình thường tui ít nói chêm vào như này lắm =..=)
Nhưng giờ đây, những lời Chu Cảnh nói trước đây, chỉ sợ chính bản thân anh đã quên không còn một mảnh.
Quả nhiên bản chất con người, cho dù là Chu Cảnh, thoạt nhìn thành thành thật thật đứng bên cạnh y ba năm, cuối cùng vẫn là không nhịn được có tâm tư ăn vụng bên ngoài.
Bất quá chuyện này đối với Ân Hướng Bắc, cũng là một cơ hội___
Một cơ hội thay đổi khẩu vị mới.
Chung quy thì trong lòng Ân Hướng Bắc, chỉ có một người duy nhất không thể lay động, về phần Chu Cảnh, chỉ là cái loại thay thế.
Tuy nói vật thay thế dùng lâu cũng sẽ có cảm tình, nhưng vật thay thế vẫn là vật thay thế, y có thể tìm được một cái, sẽ có cái thứ hai, thứ ba, thậm chí nhiều hơn thế...
Ân Hướng Bắc cười cười, sau đó nói với người ở đầu dây bên kia: "Chờ tôi, mười phút sau tôi sẽ đến."
"Cậu nói cái gì cơ?"
Người bên kia đầu dây sửng sốt, hiển nhiên có chút không thể tin được, vốn Ân Hướng Bắc có tiếng cấm dục, căn bản sẽ không xuất hiện bên trong quán rượu. Hắn rõ ràng chỉ là thay Ân Hướng Bắc xử lý một chút việc nhỏ mà thôi, như thế nào Ân Hướng Bắc lại nói, y muốn tới đây...
"Tôi từ trước tới nay không nói lần thứ hai." Ân Hướng Bắc lạnh lùng nói.
Mạc Hạo Nhiên che miệng cười trộm: "Cậu bỗng nhiên lại đại giá quang lâm, có phải gần đây cảm thấy tịch mịch, muốn tìm một người về cạnh?"
Ân Hướng Bắc không kiên nhẫn nói: "Bớt xàm ngôn đi, cậu còn muốn làm ăn không?"
"Làm làm làm! Cậu tới tôi cấp cho cậu thẻ VIP kim cương luôn!" Mạc Hạo Nhiên bắt đầu thổi phồng tới tấp trong điện thoại: "Tôi nói cho cậu nghe, toàn bộ cái thành phố N này gay trong bar tôi là chất lượng cao nhất, muốn loại gì cũng đều có, tôi giờ sẽ bắt đầu giúp cậu..."
Bởi vì quá mức dong dài, Ân Hướng Bắc thẳng tay cúp điện thoại, đơn giản thu dọn một chút, sau đó lập tức lái xe tới.
Mạc Hạo Nhiên là bạn học đại học với y, kinh doanh chủ yếu những ngành liên quan đến giải trí, cũng là một trong số ít những người bạn biết tính hướng của y, gần đây mới mở quán bar, bên trong cơ bản là gay.
Ân Hướng Bắc lúc trước có Chu Cảnh, đương nhiên sẽ không vào quán rượu.
Nhưng giờ Chu Cảnh đã phân rõ giới hạn với y, Ân Hướng Bắc không bị ràng buộc, nên cũng không có gì gọi là đi bên ngoài, ít nhất bằng điều kiện của y, chính là người trước ngã xuống, sẽ có người sau tiến lên.
__Hết chương 53__
Tui edit mà tui tức áaaaaaaaaaaaa
Mà ai thấy lỗi chính tả thì ới tui nha TvT Tui bị ám ảnh vụ này lắm T..T