Edit: Jun
Lợi dụng pháp luật làm vũ khí để bảo vệ quyền lợi của chính mình, nói thì đơn giản, nhưng đến khi làm thì lại chẳng dễ dàng chút nào.
Đặc biệt khi tình hình luật pháp trong nước lại không được chặt chẽ, khó càng thêm khó.
Nhưng khó khăn không phải là lý do để lui bước, nguyên nhân lại càng không phải là một điều nhịn thành chín điều lành, nếu mỗi người bị hại đều như vậy, che giấu mọi chuyện êm đẹp, thế có khác gì đồng lõa với bọn buôn người?
Đinh Mộng Tuyết đã được xem như may mắn, cô gặp được Tô Ngôn và Chu Cảnh, nhưng mà còn rất nhiều cô gái khác, bị lừa bán rồi mắc kẹt hoàn toàn trên núi.
Chính vì biết sự bất lực khi bị bắt vào sơn thôn, cho nên Đinh Mộng Tuyết quyết định phơi bày chuyện này ra ánh sáng, càng nhiều người chú ý, thì càng nhiều người đề cao cảnh giác, khi đó mới có thể tránh cho mọi người gặp phải hoàn cảnh như cô.
Cô nghiêm túc nói: "Ngoài báo án lập hồ sơ, tôi còn định tìm truyền thông, sau đó tung lên bản tin, nếu không giải quyết, tôi sẽ kêu oan, đất nước này lớn như vậy, tôi không tin không có nơi nào nói lý."
Tô Ngôn bổ sung: "Trên Weibo cũng có thể phát tán tin, một khi sự tình được làm lớn, kể cả Lưu Dân kia có là chủ tịch huyện, thì có năng lực thế nào?"
"Đúng, lão ta cũng chẳng một tay che trời được thật!" Đinh Mộng Tuyết nắm chặt tay, yên lặng tức giận.
"Nếu em đã quyết định, cứ theo ý mình mà làm, anh ủng hộ em, nhưng vẫn hi vọng em chú ý đến an toàn của chính mình." Chu Cảnh nghĩ nghĩ, sau đó thực tế nói: "Nếu cần tiền, anh có thể giúp."
Đinh Mộng Tuyết lắc đầu, uyển chuyển từ chối ý tốt của Chu Cảnh: "Cảm ơn, nhưng tiền em không thể nhận, anh đã giúp em nhiều như vậy, em báo đáp còn không kịp, sao lại không biết xấu hổ phiền hà anh được."
Hiện trong lòng cô đã có đại khái ý tưởng, chỉ đợi sau khi về sẽ bắt đầu thực hiện từng bước một.
Tô Ngôn tùy tiện vỗ vào vai Đinh Mộng Tuyết: "Được được, không cần nói cảm ơn, giờ tất cả chúng ta cũng đều không có việc gì, đợi nghỉ ngơi tốt, sau đó sẽ bàn bạc xem nên giải quyết như nào."
"Vâng!"
Đinh Mộng Tuyết dùng sức gật đầu, ghi tạc chặt chẽ phần ân tình này vào trong lòng.
Ước chừng mười phút sau, máy bay bay đến chỗ nào đó, Kỷ Minh xuống máy bay, đi đến chỗ cái xe bị hỏng kính của mình, nơi mà đã cùng Văn Tín nói chuyện.
Chu Cảnh không sao cả, cô gái bị bắt cóc cũng cứu ra thành công, hắn cũng nên về nhà. May mà sắc trời đen kịt, nhóm người kia căn bản không thấy rõ biển số xe, cũng không nhận ra được người điều khiển bên trong là ai.
Kỷ Minh vẫy vẫy tay với ba người trên máy bay, liền mở cửa xe rời đi.
Sau khi tạm biệt Kỷ Minh, Chu Cảnh khép hờ mắt, tranh thu thời gian nghỉ ngơi cho thân thể mệt mỏi của mình.
Máy bay càng bay càng xa, nhanh chóng hướng tới thành phố N mà đi, khi hạ cánh Văn Tín đưa bọn họ tới một khách sạn năm sao cao cấp dưới trướng tập đoàn Ân thị, không gian thoải mái sạch sẽ.
Ba người trải qua một ngày một đêm nguy hiểm, kỳ thật cơ thể cũng đã đến cực hạn, xuống máy bay cơm cũng không ăn, liền trực tiếp ngã lên giường ngủ đến mê mệt.
Trong mông lung, Chu Cảnh cảm giác được có người đứng cạnh mình.
Vừa mở mắt đã thấy người mới tới mặc áo blouse trắng, mang theo ống nghe, hẳn là bác sĩ kiểm tra sức khỏe mà Văn Tín mời đến.
Bất quá anh ngoài chịu đói ra, cũng không bị thương ở chỗ nào, cho nên vị bác sĩ kia cũng chỉ đứng trong chốc lát liền đẩy cửa đi ra, Chu Cảnh cũng khép lại mí mắt.
Không biết qua bao lâu, anh mới khôi phục tinh thần, đứng đậy gọi điện đặt cơm.
Trình độ của đầu bếp khách sạn năm sau đương nhiên là cao hơn không biết bao nhiêu lần so với ở thị trấn, đáng tiếc là Chu Cảnh chịu đói đã lâu, chỉ lo lấp đầy bụng, căn bản không kịp cẩn thận nhấm nháp tư vị của mỹ thực.
Sau khi ăn gần hết, Chu Cảnh mới bắt đầu ăn chậm lại như trước, vừa ăn vừa suy xét phương hướng của bản thân sau này.
Núi Lam Nhạc chắc chắn là không thể về, hơn nữa bản thân Chu Cảnh có kế hoạch tiếp tục học tập và nghiên cứu toán học, ở trong thành phố chắc chắn phù hợp hơn trên xóm núi vừa thiếu thốn tin tức lại bế tắc vật tư nhiều lần.
Chu Cảnh từ tiểu học đã thích toán, đó cũng là môn anh có thành tích xuất sắc nhất trong tất cả các môn.
Nếu khi thi đại học cứ phát huy như bình thường, trăm phần trăm anh có thể trúng tuyển vào trường đại học hàng đầu cả nước, kỳ thi lần này, anh vẫn sẽ chọn chuyên ngành mình yêu thích nhất.
Sai lầm của lần thi trước, chủ yếu là do Hà Phương Phương cản trở, mà giờ Chu Nghĩ đã cam đoan với anh, chắc cũng không cần lo lắng.
Về chỗ ở, Chu Cảnh có một căn hộ hai phòng ngủ tại thành phố N, vẫn để đó không dùng cũng không cho thuê, chỉ cần quét tước một chút là có thể dọn vào sinh sống, khi Chu Cảnh một thân một mình ở trong thôn, điều kiện gian khổ đến vậy còn qua được, ở thành phố càng không thành vấn đề.
Trong tay còn hơn mười vạn gửi ngân hàng, không đủ tiêu pha hoang phí, nhưng chi phí hằng ngày thì khẳng định không thành vấn đề.
Hiện giờ giá cả thị trường chứng khoán không tốt lắm, không thể tùy tiện giao dịch, nhưng chờ anh thi đỗ nghiên cứu sinh, tranh thủ thời gian rỗi đi làm gia sư, hẳn là có thể kiếm thêm một chút.
Đương nhiên, nghiên cứu sinh không phải mục đích cuối cùng của Chu cản, anh hi vọng bản thân có thể tiếp tục học lên tiến sĩ, sau đó nhậm chức làm giáo viên đại học, như vậy vừa có thể làm việc kiếm tiền, lại có đủ năng lực nghiên cứu điều mình thích.
Bất quá hiện tại nói đến điều đó còn hơi sớm, bởi vì anh bây giờ còn dưới mắt Ân Hướng Bắc, làm gì cũng sẽ không tự do thư thái.
Nhất là khi Ân Hướng Bắc còn vừa cứu anh, càng khiến quan hệ giữa hai người ngày càng phức tạp hơn.
Ân Hướng Bắc tuyệt đối không phải cái loại tùy tiện vươn tay cứu một người, điểm ấy Chu Cảnh rõ mười mươi, nhưng trong lòng Ân Hướng Bắc có chủ ý gì, Chu Cảnh hoàn toàn không hay biết.
Nghĩ đến đây, anh thở dài thật khẽ.
Tầm hai phút qua đi, anh mới buông đũa, chuẩn bị đi tắm thì lại phải nghĩ ngợi tiếp.
Anh đi vội vàng, hành lý dù là một chút cũng chưa hề mang về, mấy thứ duy nhất mang theo người, chính là thẻ ngân hàng, chứng minh thư cùng di động, nhưng Chu Cảnh lại liếc liếc mắt nhìn bốn phía, quả nhiên phát hiện trên sô pha có nguyên một bộ quần áo mới ngay ngắn chỉnh tề đang nằm đó.
Cẩn thận như vậy, chắc là bút tích của Văn Tín. (Truyện đăng duy nhất trên Wattpad, tài khoản Junkimcua, vui lòng không xem bên web lậu OvO)
Chu Cảnh không có ác cảm gì với Văn Tín, hơn nữa Tô Ngôn cũng nói, cậu ta đầu tiên là tìm Văn Tín, sau đó mới có chuyện cứu người như vậy.
Vì thế Chu Cảnh đứng dậy, đi đến trước sô pha cầm lên quần áo để thay, sau đó đẩy cửa phòng tắm.
Thiết bị trong này tất nhiên không cần nói thêm, chỉ là cái bồn tắm mát xa kia thoạt nhìn có chút xa xỉ, nhưng Chu Cảnh chẳng có gì mà hưởng thụ cả, chỉ là cởi bỏ quần áo, tắm rửa trực tiếp dưới vòi sen.
Ở trong thôn cũng sẽ có lúc tắm rửa, nhưng nơi đó không có nhà tắm, mỗi lần tắm phải đun nước rồi đổ vào chậu rồi lau, chung quy cả người đều không có cảm giác không được tắm rửa sạch sẽ.
Thật vất vả mới có thể tắm vòi sen một lần, Chu Cảnh bèn mở vòi nước ở mức lớn nhất, tùy ý để dòng nước cọ rửa thân thể chính mình.
Tiếng nước chảy ào ào lấn át mọi âm thanh bên ngoài, đến khi Chu Cảnh tắm rửa lau khô người xong xuôi, vừa đẩy cửa ra đã thấy, giường ngủ buổi chiều nay đã nhiều thêm một bóng người cao lớn.
Ân Hướng Bắc nửa nằm trên giường, cúi đầu xem di động, trên người chỉ mặc áo ngủ, cơ ngực lấp ló như ẩn như hiện dưới lớp áo ngủ lỏng lẻo.
Hình ảnh này, Chu Cảnh đã rất quen thuộc khi còn ở biệt thự.
Thấy Chu Cảnh dừng lại, Ân Hướng Bắc liền buông di động xuống, nhẹ nhàng nhướn mày: "Lại đây__"
"Anh sao lại xuất hiện ở đây?" Khuôn mặt Chu Cảnh cứng đờ, cả người như thể bị băng lạnh đông cứng khiến anh mất đi tri giác.
"Vô nghĩa." Ân Hướng Bắc cười khẽ một tiếng, sau đó tay phải tùy ý cởi bỏ áo ngủ, cởi trần tiến lại gần Chu Cảnh, "Cậu nghĩ rằng tôi cứu cậu, là đại phát thiện tâm à?"
__Hết chương 52__
Mọi người thông cảm =))) Chẳng là dạo này tui đu phim ghê quá =))))