Duẫn Hạo tĩnh dưỡng tròn một tháng mới miễn cưỡng xuống giường đi lại. Trong một tháng đó, Tại Trung một mực ở bên cạnh Duẫn Hạo, chiếu cố hắn, chưa một lần nói y muốn rời đi.
.
Nhưng chính vì như vậy, Tại Trung càng không nhắc đến, trong lòng Duẫn Hạo càng thêm thấp thỏm bất an. Bởi vì Tại Trung cũng chưa từng nói y sẽ ở lại Minh trang, người của Yên Vũ các cũng không hề rời đi. Nói không chừng, nói không chừng... chờ đến khi thương thế của ta hồi phục hoàn toàn, Tại Trung sẽ quay về Yên Vũ các. Đến lúc đó ta... ta phải làm sao bây giờ?
.
"Ngươi làm sao vậy? Sao lại ngây người ra?" - Tại Trung cầm thìa để bên môi Duẫn Hạo đã nửa ngày, nhưng không thấy hắn hé ra, không khỏi nhíu mày.
.
"A? Không có gì!" - Duẫn Hạo lắc đầu "Ta chỉ đang nghĩ ngày hôm nay tiết trời đẹp như vậy, sao không ra ngoài đi dạo một chút?"
.
Tại Trung quay đầu nhìn ra ánh dương quang rực rỡ bên ngoài cửa sổ một chút, sau đó gật đầu.
.
"Cũng đúng! Ngươi nằm mãi trên giường thế này cũng không tốt, để ta giúp ngươi ngồi dậy!" - Tại Trung vừa nói vừa đỡ Duẫn Hạo xuống giường.
.
Cả hai cùng nhau rời khỏi phòng, đi đến hậu viện. Tại Trung cẩn thận đỡ Duẫn Hạo, dường như y rất sợ bản thân chỉ cần buông tay ra, Duẫn Hạo sẽ ngã sấp xuống vậy. (Tại ca thương chồng dễ sợ ^^)
.
"Tại Trung! Đệ không cần khẩn trương như vậy đâu? Vết thương của ta đã đỡ nhiều rồi, tự mình bước đi không thành vấn đề a!" - Duẫn Hạo nhìn Tại Trung cười cười.
.
"Đừng có mà mạnh miệng! Mấy hôm trước là ai trong lúc ta không có ở trong phòng đi xuống giường, kết quả là quỳ rạp trên mặt đất không đứng lên nổi? Vết thương bị động nhiều lần sẽ rất khó liền lại, ta nghĩ chuyện này ngươi hiểu rõ hơn bất cứ ai!" - Tại Trung liếc Duẫn Hạo một cái.
.
Duẫn Hạo nhìn bộ dạng oán trách của Tại Trung, cúi đầu nở nụ cười.
.
"Cười cái gì?" - Tại Trung gắt gao nhíu mày.
.
"Không có gì! Chỉ là cảm thấy rất vui sướng!" - Đệ có thể ở bên cạnh ta, thực sự ta rất hạnh phúc! - Duẫn Hạo cười cười, vẻ mặt ôn nhu nhìn Tại Trung.
.
Tại Trung dưới ánh nhìn của Duẫn Hạo có chút không được tự nhiên, không khỏi cúi đầu.
Sỏa tử, có chuyện đáng để vui mừng đến vậy sao? Những ngày qua, ta đối với ngươi lãnh đạm như vậy, ngươi còn cười được sao? - Ngoại trừ những lần cần thiết phải nói ra, Tại Trung hầu như không hề nói chuyện với Duẫn Hạo, cũng chưa từng nở dù chỉ một cái nhếch môi với hắn.
.
Tình cảnh như vậy là hắn cũng có thể vui vẻ được sao? Trịnh Duẫn Hạo, từ lúc nào ngươi đã biến thành người có thể dễ dàng thỏa mãn đến như vậy? Dễ đến mức khiến lòng ta ẩn ẩn đau!
.
"Tại Trung? Nhìn kìa, dây đu a! Chúng ta ra chơi dây đu đi, ta sẽ giúp đệ đẩy?" - Duẫn Hạo đột nhiên đề nghị.
.
"Ngươi giúp ta đẩy?" - Tại Trung nhướng mày ngạc nhiên "Ngươi..."
.
"Đẩy dây đu thôi mà, ta có thể làm được. Ta... vẫn muốn một lần nữa, được đẩy dây đu cho đệ!" - Ngữ khí của Duẫn Hạo bỗng nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc.
.
"Chờ đến lúc vết thương của ngươi khôi phục cũng..."
.
"Chờ đến khi thương thế của ta lành, chỉ e lúc đó đệ đã rời đi?" - Duẫn Hạo cắt ngang lời Tại Trung, trong mắt mang theo nhàn nhạt sầu bi "Đến lúc đó sợ rằng sẽ không còn cơ hội nữa, đệ... đáp ứng ta, có được hay không?"
.
Tại Trung nhìn Duẫn Hạo, thiếu chút nữa đã buột miệng nói "Ta không đi nữa, ta sẽ ở lại", nhưng cuối cùng một chữ cũng không có nói ra. Ở lại Minh trang, tiếp nhận Duẫn Hạo, hiện tại ta không còn thứ dũng khí kia nữa?
.
"Được! Chúng ta đi!" - Tại Trung gật đầu.
.
Nguyên lai, đệ thực sự muốn rời khỏi đây! - Nghe được câu trả lời của Tại Trung, nhãn thần Duẫn Hạo không giấu được mà trở nên ảm đạm. Nguyên lai, ta vẫn không thể giữ được đệ?
.
Hai người đi đến bên dây đu, Tại Trung ngồi xuống, Duẫn Hạo đứng ở một bên nhẹ nhàng đẩy dây đu thay y. Dây đu theo lực đẩy càng lúc càng cao, Tại Trung bất giác lộ ra tiếu ý nhàn nhạt trên môi, sau đó chậm rãi, chậm rãi nở rộ.
.
"Cao hơn chút nữa!" - Tại Trung quay đầu cười tươi như hoa nói với Duẫn Hạo.
.
"Cao quá đệ sẽ ngã mất!" - Duẫn Hạo cười lắc đầu.
.
"Sẽ không đâu! Nhanh lên, dùng sức đẩy đi!" - Giọng nói Tại Trung dường như mang theo nũng nịu, trong mắt tràn đầy hào hứng.
.
Duẫn Hạo cười cười, dùng thêm sức đẩy dây đu lên cao hơn, lẳng lặng nhìn Tại Trung cười đến xán lạn. Giây phút này, hai người họ tựa hồ đã quay lại thời điểm mười năm về trước, mà cũng có thể là lâu, lâu hơn rất nhiều.
...
"Đệ thích chơi dây đu sao? Đó là trò chơi dành cho nữ hài tử mà? Tại Trung quả nhiên giống một nữ hài tử!"
.
"Huynh mới giống nữ hài tử! Đệ thích vậy đấy, làm sao nào?!"
.
"Hảo hảo hảo! Ta sai rồi, đệ đừng nóng giận! Ta hôm nào sẽ làm cho đệ một chiếc, đệ thấy sao?"
.
"Huynh làm sao? Hừ! Đệ không tin huynh có thể làm!"
/
"Vậy đệ cứ chờ đấy! Xem ta có thể làm hay không!"
.
...
"Tại Trung! Lại đây xem đi, dây đu này thế nào, có đẹp không?"
.
"Cái này ... Là do huynh làm sao?"
.
"Đương nhiên rồi, ta đã nói là làm cho đệ thì nhất định sẽ làm được a! Nhanh, đến ngồi chơi thử đi?"
.
"Ân!"
.
"Ha ha ha ha... Thực sự rất tuyệt! Duẫn Hạo, cảm tạ huynh!"
.
...
"Dốt nát! Có thời gian rảnh rồi làm dây đu chơi đùa, vì sao không hảo hảo luyện công cho tốt!"
"A... Cha... A... Con sai rồi... A... Tha cho con... A... Lần này..."
.
"Trang chủ! Người đừng đánh Duẫn Hạo nữa, là con nhờ huynh ấy làm, người đừng đánh nữa!"
.
"Không được thay nó cầu xin! Bằng không xử phạt gấp bội!"
.
...
"Đừng khóc nữa, ta không chết được đâu!"
.
"Nói bậy bạ gì đó! Có đau lắm không?"
.
"Đệ không khóc, ta sẽ không đau! Nếu như đệ còn chảy nước mắt nữa, ta sẽ đau chết mất!!!"
.
"Chỉ biết nói bậy! Trang chủ cũng thật là, sao có thể hạ thủ dã man như thế chứ???"
.
"Không sao đâu, cha trách phạt chẳng qua vì ta không ngoan thôi. Dây đu ấy, đệ có thích không?"
.
"Thích!!!"
.
"Như thế là được rồi! Chỉ cần Tại Trung thích là tốt rồi!"
.
...
Từ trong hồi ức tỉnh lại, Duẫn Hạo nhìn lúm đồng tiền xinh đẹp trên má Tại Trung, trong mắt lộ vẻ ôn nhu. Tại Trung! Ta rốt cuộc cũng có thể khiến đệ nở nụ cười!
.
Lại dùng thêm lực đẩy một cái, dây đu lên đến chỗ cao nhất, Tại Trung tựa hồ muốn quay đầu lại nhìn Duẫn Hạo, thân thể bất đột nhiên mất thăng bằng, tay chẳng thể nắm được dây đu nữa. Chớp mắt một cái, thân thể đã bay ra khỏi dây đu.
.
"Tại Trung!"
.
Khi bay trên không, Tại Trung nghe được tiếng thét khẩn trương của Duẫn Hạo, y liền có cảm giác vô lực. Ngồi dây đu chơi mà cũng có thể bay ra ngoài? Kim Tại Trung ơi Kim Tại Trung, ngươi hiện tại thực sự là vô dụng!?
.
Nhưng trước khi thân thể Tại Trung va chạm xuống mặt đất khô cứng, một vòng tay hữu lực từ đâu lao ra ôm chặt lấy thắt lưng của y. Ngay sau đó, Tại Trung cảm thấy bản thân ngã xuống một lồng ngực ấm áp, Duẫn Hạo khi đó đã vẫn khinh công, đỡ được Tại Trung, để y ngã lên người mình.
.
"Ân... Khụ..." - Duẫn Hạo quay đầu sang một bên, ho ra một búng máu "Đệ có sao không?"
.
"Ngươi... Ai cho phép ngươi lao ra!? Ta có ngã, một chút cũng đâu có sao?!" - Ánh mắt Tại Trung mang theo tức giận.
.
"Vết thương có phải là đã nứt ra rồi không? Thực sự là ngu ngốc mà! Thương thế còn chưa lành mà trổ tại làm anh hùng làm gì a!" - Tại Trung vừa nói vừa cẩn thận đỡ Duẫn Hạo dậy "Mau, mau quay về phòng! Để ta xem vết thương!"
.
"Ta... Khụ khụ... Cũng không sa..."
.
"Đừng nói gì hết! Ngươi... Ngươi thực sự là muốn chọc ta tức chết mà!" - Tại Trung cúi đầu, không muốn cho Duẫn Hạo nhìn thấy trong mắt y lúc này có bao nhiêu lo lắng.
.
Duẫn Hạo nghe lời, không nói thêm gì nữa, khóe miệng khẽ cong, lộ ra tiếu ý. Tuy rằng lồng ngực đau cường liệt khiến hắn mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm, nhưng hắn cũng rất hài lòng. Bởi vì, Tại Trung đang lo lắng cho ta sao?
.
Khi hai người quay về phòng, Tại Trung lập thức giải khai vạt áo của Duẫn Hạo ra. Trước ngực, một vết thương tương đối sâu quả nhiên đã nứt ra, từ miệng vết thương liên tục rỉ ra tiên huyết, nhuốm hồng băng gạc.
.
Tại Trung nhìn một chút sau đó nhíu chặt lông mày, đứng dậy đi lấy hòm thuốc và thật nhiều băng gạc.
.
"Ngươi nhịn một chút? Ta giúp ngươi bôi dược!" - Tại Trung vừa nói vừa xử lý vết thương đang rỉ máu. Sau đó cẩn thận tỉ mỉ bôi dược lên đó, băng bó chu đáo.
.
Nhìn lồng ngực Duẫn Hạo khắp nơi đều chằng chịt vết roi cùng vết đao, Tại Trung có cảm giác sống mũi cay cay. Tuy rằng mỗi ngày y đều nhìn thấy mỗi khi thoa dược, nhưng không hiểu vì sao hiện tại lại cảm thấy vô cùng yêu thương. Trong đầu Tại Trung không ngừng nhớ lại tình cảnh năm xưa Duẫn Hạo bị Lão Trang chủ phạt roi, y có cảm giác cổ họng như bị đá tảng chèn lên, không thể thốt nên lời. Tại Trung cúi đầu, để mặc lệ ngân chảy xuống.
.
Duẫn Hạo vẫn một mực quan sát Tại Trung, thấy y sau khi băng bó cho mình xong liền cúi gằm mặt xuống. Duẫn Hạo không khỏi có chút khó hiểu, một tay khẽ nâng cằm Tại Trung lên, ngoài ý muốn trông thấy lệ ngân y chưa kịp lau.
"Đệ sao vậy? Ta... Ta không đau, ta tuyệt không đau mà! Đệ đừng khóc!" - Duẫn Hạo nhìn thấy Tại Trung rơi lệ, tay chân lập tức trở nên luống cuống.
.
"Ngươi có hận ta không?" - Tại Trung đặt tay lên ngực Duẫn Hạo, khẽ xoa lên băng gạc "Hận ta chỉ đứng một chỗ nhìn ngươi bị quất?"
.
"Đệ nói gì vậy?" - Duẫn Hạo cười cười "Chẳng phải khi đó ta đã nói với đệ rồi sao? Ta không hận đệ, cũng không có tư cách hận đệ. Hơn nữa, lúc đó đệ làm như vậy là rất đúng! Ta biết rõ đệ chỉ muốn kéo dài thêm thời gian, chờ Xương Mân đến!"
,
"Vì sao? Vì sao ngươi lúc đó lại dễ dàng chịu thỏa hiệp với Lý Tú Mãn như vậy? Đó không phải là tác phong của ngươi! Kỳ thực, ngươi hoàn toàn có thể không cần để ý đến ta, ta..."
.
"Ta làm không được!" - Duẫn Hạo cắt ngang lời Tại Trung "Chuyện lần đó đã khiến ta vô cùng hối hận. Ta không muốn phải hối hận thêm một lần nào nữa... Tại trung, có phải là đến tận bây giờ, đệ vẫn không thể tin tưởng ta?" - Duẫn Hạo giữ vai Tại Trung lại.
.
"Ta không biết!" - Tại Trung né khỏi bàn tay của Duẫn Hạo, xoay người đi.
.
"Tại Trung! Nhìn ta?" - Duẫn Hạo với tay, quay người Tại Trung laị "Đệ thực sự... không thể cho ta thêm một cơ hội nữa sao? Ta biết ta trước đây đã làm nhiều chuyện không nên, ta cũng không dám tìm có để thoái thác. Tất thảy đều là tội lỗi của ta, sai lầm của ta. Thế nhưng, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu được mà? Cho phép ta được hảo hảo bù đắp cho đệ!"
.
"Ta không cần ngươi bù đắp.Có những thứ ngươi muốn bù cũng không thể vãn hồi được. Chuyện trước đây ta không muốn nhắc lại nữa!" - Tại Trung nói xong liền đứng lên.
.
"Tại Trung! Đừng..." - Duẫn Hạo kéo tay Tại Trung lại.
.
"Buông ra!" - Tại Trung dùng sức gạt tay Duẫn Hạo ra.
.
"Ân..." - Động tác của Tại Trung đã gây ảnh hưởng lên vết thương của Duẫn Hạo, khiến hắn nhịn không được cúi đầu khẽ rên rỉ một tiếng.
.
Tại Trung nghe thấy tiếng rên đau đớn của Duẫn Hạo, vội vàng xoay người đi đến bên cạnh hắn.
.
"Làm sao vậy? Đụng đến vết thương sao? Để ta xem!" - Tại Trung cầm lấy bàn tay Duẫn Hạo đang bưng lấy chỗ đau muốn rời đi chỗ khác. Tay vừa dịch ra, đã nhìn thấy băng gạc trắng muốt vừa được thay đã có chỗ rỉ ra tiên huyết.
.
Lệ ngân lại tuôn ra, nhìn vết thương rỉ máu không ngừng trên ngực Duẫn Hạo, trong lòng Tại Trung tràn đầy hối hận cùng tự trách.
.
"Đệ khóc vì thương xót cho ta sao?" - Duẫn Hạo khẽ vươn tay lau đi lệ ngân trên má Tại Trung "Ngươi thực sự là một chút cũng không thay đổi? Từ nhỏ đến lớn, dường như đệ luôn phải rơi lệ vì ta!"
"Ta... Ta đi lấy băng gạc mới, giúp ngươi băng bó lại." - Tại Trung đứng lên.
.
"Tại Trung?" - Duẫn Hạo cũng đứng lên, từ phía sau ôm lấy Tại Trung "Ta không muốn miễn cưỡng đệ, nhưng ta thực sự mong muốn đệ có thể ở lại đây. Nếu như đệ thực sự có chút nào vì ta mà thương tâm, đệ đừng rời đi nữa!" - Duẫn Hạo vùi mặt vào hõm cổ của Tại Trung.
.
"Đừng ép buộc ta phải đưa ra quyết định!" - Tại Trung nhắm hai mắt lại. Y muốn thoát khỏi vòng tay của Duẫn Hạo, nhưng lại sợ đụng đến vết thương của hắn, chỉ có thể đứng im để Duẫn Hạo ôm mình.
.
"Đệ vẫn quan tâm đến huynh mà, không phải sao? Nếu đã như vậy vì sao đệ không thể lưu lại? Phác Hữu Thiên đã thành thân với Tuấn Tú rồi, hắn nhất định là không thể chiếu cố đệ giống như trước đây được nữa. Ta biết ta không biết săn sóc giống hắn, cũng không biết làm thế nào để chiếu cố một người như hắn, càng không hiểu rõ lòng đệ như hắn. Nhưng ta sẽ nỗ lực, sẽ đối với đệ thật tốt. Mười năm trước, chẳng phải mười năm trước chúng ta đã sống bên nhau rất vui vẻ hay sao? Bởi vậy, Tại Trung a? Cho thể tha thứ cho ta một lần nữa được không?" - Thanh âm Duẫn Hạo lúc này gần như chuyển sang hèn mọn, không ngừng nỉ non bên tai Tại Trung.
.
"Duẫn Hạo... Trước tiên hãy để ta giúp ngươi băng bó lại vết thương đã. Chuyện này, vài ngày sau hẵng nói!" - Tại Trung nhẹ nhàng mở tay Duẫn Hạo ra, ly khai vòng tay hắn.
.
"Cho ta một đáp án thực sự khó khăn với đệ như vậy sao?" - Duẫn Hạo dùng ánh mắt thụ thương nhìn Tại Trung "Nếu như đệ đã không muốn tha thứ cho ta, vì sao không cho ta chết tại chỗ của Lý Tú Mãn?! Nếu như ta chết, đệ cũng sẽ không phải khó xử thế này nữa!" - Duẫn Hạo nói, hung hăng túm chặt lấy miệng vết thương đang rỉ máu, bóp mạnh. Động tác mãnh liệt đó khiến vết thương chỉ hơi hé ra lập tức nứt toạc, tiên huyết ào ào tuôn ra thấm ướt băng gạc. (Hạo ca chuyển sang giai đoạn tự ngược rồi sao??? :D)
.
"Trịnh Duẫn Hạo! Ngươi làm gì vậy?!" - Tại Trung vội vàng túm lấy tay Duẫn Hạo, không cho hắn tiếp tục giày vò vết thương thêm nữa, nhưng tiên huyết không ngừng chảy ra "Vì sao ngươi luôn làm như vậy?! Nếu không phải thương tổn ta thì sẽ thương tổn chính bản thân mình! Khiến ta khổ sở vì ngươi, ngươi sẽ..."
.
Tại Trung còn chưa kịp nói hết câu đã bị đôi môi Duẫn Hạo ngăn lại. Hắn vừa bá đạo vừa ôn nhu, hoàn toàn không cho Tại Trung chống cự. Lúc đầu Tại Trung còn muốn từ chối, nhưng sau đó cả người khó nhịn mà mềm yếu ngã vào trong lòng Duẫn Hạo. Hắn một bên hôn Tại Trung, một bên chìa tay ra giải khai vạt áo của y. Bàn tay lướt qua nội y, khẽ vuốt ve làn da mềm mại trên người Tại Trung.
.
Vốn Tại Trung không hề có phản ứng, nhưng ngay khi cảm nhận được bàn tay đã dịch chuyển dần xuống dưới tiểu phúc, đụng chạm đến nơi tư mật, y liền giật nảy như thể vừa tỉnh lại từ cơn ác mộng. Trong mắt Tại Trung lúc này tràn ngập sợ hãi, thoáng cái đã dùng hết sức lực đẩy Duẫn Hạo ra, hai tay bất giác ôm chặt lấy thân thể bắt đầu run rẩy kịch liệt.
.
"Tại Trung?" - Duẫn Hạo trông thấy bộ dạng đó của Tại Trung, muốn tiến đến ôm lấy y, nhưng lại bị Tại Trung né tránh.
.
"Không được đụng vào ta!" - Tại Trung dùng nhãn thần tràn đầy kinh hoàng nhìn Duẫn Hạo "Vĩnh viễn cũng không được đụng vào ta!!" - Tại Trung nói xong chạy vội ra khỏi cửa.
.
Duẫn Hạo ngây ngốc đứng tại chỗ, trong mắt hắn giờ đây cũng là bi thương vô tận.
.
Tại Trung sợ ta? Nguyên lai Tại Trung vẫn sợ ta? Hóa ra bóng ma của năm năm trước đến tận bây giờ vẫn không thể biến mất sao?
.
Tại Trung a! Thực xin lỗi... Nguyên lai ta cuối cùng vẫn khiến đệ tổn thương sâu sắc...