Tại Trung sau khi chạy ra khỏi thư phòng, trong vô thức y đã đi đến hậu viện. Lúc này trời đã về khuya, vầng trăng lưỡi liềm lơ lửng trên không, tản ra nguyệt quang nhàn nhạt, vô cùng nhu hòa.
.
Bất tri bất giác đi tới cạnh dây đu quen thuộc, Tại Trung nhẹ nhàng ngồi lên, trong nháy mắt y có cảm giác bản thân như quay lại quá khứ.
.
Hồi tưởng lại tình cảnh ngày hôm nay, khi Duẫn Hạo che chở y chạy trốn đám thuộc hạ của Lý Tú Mãn, Tại Trung cảm thấy trái tim từng đợt co rút đau đớn. Nhất là nghĩ lại chuyện Duẫn Hạo hôm nay cư nhiên đã vì y mà thiếu chút nữa đã sử dụng chiêu thức cuối cùng của U Minh Kiếm pháp thì tận đáy lòng, Tại Trung lại dâng lên cảm giác tê tâm liệt phế.
.
Chiêu thức cuối cùng của U Minh Kiếm pháp nói không ngoa rằng đó gần như là chiêu quyên sinh. Năm xưa, Lão Trang chủ căn bản không muốn truyền thụ chiêu thức này cho Duẫn Hạo, nhưng hắn lại kiên trì muốn học đến cứng đầu. Mặc kệ Lão Trang chủ thế nào đánh hắn, phạt hắn, hắn cũng không chịu từ bỏ. Đến cuối cùng, Lão Trang chủ không còn cách nào khác là phải thuận theo ý Duẫn Hạo.
.
Ta đến giờ vẫn còn nhớ bản thân đã hỏi Duẫn Hạo vì sao muốn học chiêu thức vạn lần không nên đó, thì những lời Duẫn Hạo nói lúc đó, cả đời này, ta cũng không quên được!
...
"Duẫn Hạo, chiêu thức đó nguy hiểm như vậy, huynh muốn học làm gì chứ? Học cũng đâu sử dụng được a!"
.
"Ai nói không thể dùng!? Nếu như ngày nào đó trong lúc đệ chấp hành nhiệm vụ, không cẩn thận bị bao vây, ta có thể dùng một chiêu này để cứu đệ chạy thoát. Bất quá nếu như ta trở thành phế nhân, Hi Triệt ca sẽ không muốn ta nữa, khi ấy đệ nhất định phải chăm sóc cho ta đó!"
.
"Không được nói bậy! Đệ vĩnh viễn cũng không muốn huynh dùng một chiêu đó!"
.
"Chỉ là nói giỡn mà thôi, đệ khẩn trương cái gì a!"
...
Chẳng biết tự lúc nào, lệ đã tuôn rơi thấm đẫm khuôn mặt, thậm chí còn chảy xuống làm ướt ngực áo.
.
"Ta không rõ cho đến tột cùng, huynh còn chuyện gì để bản thân tiếp tục do dự nữa? Duẫn Hạo ca vì huynh mà ngay cả tính mạng của mình cũng có thể vứt bỏ. Nhưng ngay cả như vậy, vẫn chỉ có thể đổi được sự lạnh nhạt hờ hững một mực của huynh thôi sao?"
.
Nhảy khỏi dây đu, Tại Trung chỉ cảm thấy trong lòng lo lắng bất kham.
.
Ta không biết, ta thực sự không biết bản thân phải làm gì bây giờ? Ta không thể phủ nhận ta vẫn còn quan tâm Duẫn Hạo, nhưng bóng đen của quá khứ khiến ta vô pháp tiêu tan. Năm năm đó, cũng là năm năm thống khổ nhất cuộc đời ta, có lẽ suốt đời này ta cũng không có cách nào lãng quên được!
.
Thất thần mà bước đi, đến khi phục hồi lại thần trí, y đã đứng trước cửa sương phòng của Duẫn Hạo. Tại Trung nhẹ nhàng thở dài một hơi, đẩy cửa ra. Ta đến tột cùng vẫn không thể quên người ấy sao!?
.
Trong phòng chỉ có mình Duẫn Hạo nằm im lìm ở trên giường, Tại Trung nhíu nhíu mày. Xương Mân đi đâu rồi? Sao đệ ấy có thể để Duẫn Hạo ở một mình được chứ?
.
Trong lòng nhịn không được mà có chút tức giận, Tại Trung đi tới bên giường ngồi xuống, nhìn khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc của Duẫn Hạo, y không hề biết trong đáy mắt bản thân hiện tại có bao nhiêu yêu thương.
.
Duẫn Hạo thực sự so với trước đây tiều tụy đi rất nhiều. Ngay cả thân thể tựa hồ cũng yếu đi rất nhiều. Trước đây thi thoảng Duẫn Hạo lại bị thương, nhưng chưa từng chật vật đến thế này? Bộ dạng suy yếu kia khiến người khác có cảm giác hắn có thể ra đi bất cứ lúc nào?
.
Nghĩ như vậy. Tại Trung đột nhiên phát sinh một cảm giác sỡ hãi trước đến nay chưa từng có. Không khỏi vươn người ra nắm chặt lấy bàn tay của Duẫn Hạo. Nhãn thần chăm chú nhìn khuôn mặt đang nặng nề mê man kia, khóe mắt ngân ngấn lệ ngân.
.
Xương Mân bưng chén dược đứng ở ngoài cửa, nhìn ai người đang ở trong phòng, sau đó liền chậm rãi xoay người ly khai. Không nghĩ tới ta bất quá chỉ rời đi có một lúc, Tại Trung ca đã tới. Hai huynh ấy cần một chút thời gian để có thể cởi bỏ khúc mắc trong lòng. Nhất là Tại Trung ca, có một số chuyện người ngoài chẳng thể giúp được gì! Chỉ mong thời gian đó đừng quá lâu!
.
Tại Trung không hề phát h iện ra việc Xương Mân đã tới và đứng ở ngoài cửa. Y lúc này toàn bộ chú ý đều tập trung nơi Duẫn Hạo, ánh mắt chuyên chú, ôn nhu nhưng tự bản thân lại muốn kháng cự lại.
.
Ta đã không còn là Kim Tại Trung vì tình yêu mà chuyện gì cũng nỗ lực, bất chấp tất cả của mười năm trước nữa rồi! Khi đó, Kim Tại Trung kia vì yêu Duẫn Hạo mà có thể chịu đựng được toàn bộ dằn vặt cùng thống khổ, thậm chí chịu được tất thảy lạnh lùng cùng thương tổn mà hắn mang lại.
.
Còn Kim Tại Trung của hiện tại chẳng thể làm được như vậy nữa. Ta không có dũng khí, cũng không còn chút can đảm nào để có thể chịu đựng bất kỳ chuyện gì nữa. Ta thực sự rất sợ, sợ bản thân một lần nữa mở lòng sẽ chỉ đổi lấy sự đau lòng cùng tuyệt vọng.
.
"Vì sao... khóc?" - Duẫn Hạo chẳng biết đã tỉnh lại tự lúc nào, chăm chú nhìn Tại Trung ngồi bên giường hắn.
.
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Duẫn Hạo, Tại Trung lại càng hoảng sợ, theo phản xạ ăn sâu trong tiềm thức vội vàng buông tay Duẫn Hạo ra, xoa xoa lệ nơi khóe mắt, từ bên giường đứng lên.
.
"Ngươi tỉnh rồi?" - Tại Trung ngữ khí thản nhiên "Thực sự rất cảm tạ ngươi đã ra tay cứu ta. Sau này Kim Tại Trung ta nhất định sẽ hồi báo." - Tại Trung quay mặt sang hướng khác, tránh nhìn vào mắt Duẫn Hạo.
.
"Đệ đến tận đây để nói với ta... chuyện đó thôi sao?" - Nhãn thần Duẫn Hạo không che giấu được mất mát "Cũng đúng thôi! Ta còn mong đệ nói chuyện gì khác đây?" - Khóe môi Duẫn Hạo khẽ cong, lộ ra tia cười khổ, vừa nói vừa cố gắng cử động, muốn ngồi dậy.
.
"Ngươi vừa mới tỉnh lại, không được lộn xộn!" - Tại Trung thấy thế vội vàng ngăn Duẫn Hạo lại.
.
"Ta... muốn uống nước!" - Thanh âm Duẫn Hạo khàn khàn.
.
"Ngươi đừng cử động! Ta lấy nước cho ngươi." - Tại Trung nói xong liền đi đến cạnh bàn, rót một chén nước, sau đó đi đến gần Duẫn Hạo. Y cẩn thận nâng Duẫn Hạo ngồi dậy, để hắn dựa vào trong lòng mình, rồi mới cầm chén nước đưa tới bên môi hắn, nói "Uống từ từ thôi, cẩn thận kẻo sặc đó!"
.
Có thể hắn thực sự rất khát, thành ra Duẫn Hạo uống vài ngụm đã hết sạch chén nước. Sau đó thân thể vô lực tựa trong lòng Tại Trung, Duẫn Hạo không ngừng thở dốc, tựa hồ việc uống nước tốn cực kỳ ít động tác vừa rồi đã tiêu hao một lượng lớn thể lực của hắn vậy.
.
"Còn muốn nữa không?" - Tại Trung hỏi.
Tại Trung nâng thân người Duẫn Hạo lên, chuẩn bị giúp hắn nằm xuống giường, nhưng Duẫn Hạo lại yếu ớt kéo tay y lại.
.
"Ta biết... ta có chút quá phận, nhưng có thể hay không... Cho ta cứ như thế này... được dựa vào đệ..." - Ánh mắt Duẫn Hạo dường như tràn đầy van xin.
.
Tại Trung không nói gì, chỉ đơn giản nhìn Duẫn Hạo chốc lát, một lần nữa để hắn dựa vào lòng mình, nhẹ nhàng ôm thân thể yết ớt kia.
.
"Đệ... Lúc nào quay về Yên Vũ các?" - Duẫn Hạo trầm giọng hỏi.
.
Tại Trung thân thể hơi chấn động, nhưng không trả lời.
.
"Ta biết đệ muốn trở lại đó. Đệ muốn làm gì thì cứ làm như vậy, không nên che giấu suy nghĩ của bản thân. Ta chính là hỏi thật lòng!" - Duẫn Hạo hơi ngẩng đầu lên nhìn Tại Trung, ánh mắt tràn đầy không muốn cùng yêu thương "Ta biết đệ quá mềm lòng, ta không muốn đệ phải khó xử!"
.
"Đệ đã vì ta mà phải chịu quá nhiều ủy khuất rồi. Chuyện lần này, cũng là ta liệu việc không chu toàn, ta quá mức vô dụng. Bằng không Lý Tú Mãn chẳng thể nào động đến dù chỉ một sợi tóc của đệ. Đúng rồi! Lý Tú Mãn đã đánh đệ một roi, vết thương thế nào rồi, đệ đã bôi thuốc chưa? Còn có..."
.
"Đừng nói nữa!" - Tại Trung đột nhiên thốt lên cắt ngang lời Duẫn Hạo.
.
"Ngươi..." - Tại Trung môi dưới khẽ run, nghẹn ngào một lúc "Ngươi đừng quá lo lắng cho ta như thế, ta không bị sao hết. Cách mấy lớp y phục như vậy, đâu dễ bị thương như thế chứ. Ngươi hảo hảo dưỡng thương đi! Mau hôi phục một chút. Có chuyện gì, chờ đến khi thương thế của ngươi hồi phục rồi, chúng ta bàn tiếp!"
.
Trong mắt Duẫn Hạo nhất thời lóe lên một tia vui sướng. Tại Trung nói như vậy, cũng có nghĩ là đệ ấy không đi ngày mà sẽ ở lại đây mấy ngày sao?
.
"Tại Trung..."
.
"Đừng nói thêm gì nữa. Giữ sức mà nghỉ ngơi đi, thân thể của ngươi quá suy yếu rồi!" - Tại Trung nói xong không cho Duẫn Hạo kịp phản đối, giúp hắn nằm ngay ngắn xuống giường.
.
Duẫn Hạo hơi nhíu mày, cố gắng trợn tròn mắt, lưu luyến nhìn Tại Trung, cứ như sợ hắn chỉ cần chớp mắt một cái là người trước mắt sẽ lập tức biến mất vậy.
.
Nhìn bộ dạng kia của Duẫn Hạo, Tại Trung bất đắc dĩ thở dài. Vươn tay vén chăn, nằm bên cạnh Duẫn Hạo.
.
"Ta không có thể lực để trông ngươi suốt một đêm đâu. Bởi vậy ngủ đi, ta sẽ ở lại đây!" - Tại Trung nói với Duẫn Hạo.
.
Duẫn Hạo thực không nghĩ tới Tại Trung lại chịu nguyện ý ngủ lại với mình, biểu cảm chính là không thể tin được, có chút không biết nên làm sao?
.
"Còn không mau ngủ đi? Ta buồn ngủ lắm, cả ngày nay mệt muốn chết rồi!" - Tại Trung nói xong nhắm hai mắt lại.
.
Nhìn Tại Trung nhắm mắt, lại nằm ở bên cạnh mình, Duẫn Hạo có cảm giác vui sướng như bản thân đang nằm mơ.
Thử vươn tay nắm lấy tay người nằm bên, Duẫn Hạo chỉ thấy lông mi Tại Trung khẽ rung động, chứ không có bất cứ phản ứng nào khác, tựa hồ là ngầm ưng thuận với hành động này của hắn.
.
Tại Trung! Cảm tạ đệ! Bất kể đệ không muốn ở lại Minh trang nữa, nhưng lại chịu ở lại đây với ta một đêm như thế này là ta đã mãn nguyện lắm rồi. Ta đã tưởng rằng cả đời này có nỗ lực thế nào cũng không được lẳng lặng ở bên cạnh đệ nữa!?
.
Hiện tại vừa có đệ nằm bên, vừa được nắm tay đệ thế này, ta thực sự rất hạnh phúc!
.
Tại Trung cảm nhận được Duẫn Hạo đang nắm lấy tay mình, nhưng y cũng không rút tay lại.
.
Duẫn Hạo hiện tại đang bị thương, ta không thể khiến hắn cảm thấy khổ sở lúc này được. Dù sao Duẫn Hạo bị thương nặng như vậy cũng vì ta, nói bản thân không có cảm giác thì chính là gạt mình dối người. Trái tim của ta đâu làm từ phải sắt đá, cũng biết đau, cũng biết mềm lòng!
.
Trịnh Duẫn Hạo! Cho đến tột cùng, ta vẫn còn luyến tiếc ngươi!