Thế Thân Ông Nội Ngươi Ta Xuyên Đã Trở Lại

Chương 9



Cậu không áp chế âm lượng, một tiếng quát đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh, mặc dù đã tan cuộc nhưng vẫn còn rất nhiều người ở gần đó, học sinh ngoại trú đang thảo luận xem lát nữa nên đi đâu ăn mừng.

Trong đó có người nhận ra đây là thiếu niên tràn đầy năng lượng trên sân khấu vừa rồi, lập tức hứng thú, hóng hớt tiến tới.

"Oa, là hắn!"

"Bọn họ định làm gì vậy?"

"Đó không phải là Doãn Tương Kiệt sao?"

Doãn Tương Kiệt liền chột dạ cực kỳ, lúc này có một đám người vây quanh, cả mặt đỏ bừng, hắn nuốt nước bọt, hai tay nắm chặt thành quyền, cố gắng làm cho mình trông tự tin hơn, cao giọng nói: "Phong Lê, ý của cậu là gì?"

“Thế nào, quên rồi?” Phong Lê xùy một tiếng, khoanh tay cười: “Thủ hạ bại tướng của ta, kêu cha đi"

Ngay sau khi những lời này nói ra, quần chúng hóng chuyện ồ lên.

"Thực sự là hắn!"

"Doãn Tương Kiệt là ai?"

"Tôi nghe nói, hình như là Doãn gia Tam thiếu..."

Sắc mặt Doãn Tương Kiệt lập tức trở nên vô cùng khó coi, Tần Phi nói: "Phong Lê, đừng nên quá phận"

“Ồ?” Phong Lê cười lạnh, “Các ngươi muốn quỵt nợ sao?"

Hai người cứng ngắc đứng tại chỗ, trong tiếng nghị luận xung quanh, vẻ mặt càng ngày càng khó coi.

"Nào, gọi ba ba."

Phong Lê nhướng mày thúc giục nói.

“Mày” Doãn Tương Kiệt nghiến răng trừng cậu, hai mắt đỏ ngầu, đôi mắt tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

“Này, Lê Tử, hay là bỏ đi?” Trần Vĩ Nhạc nhẹ nhàng kéo khuỷu tay của Phong Lê.

Từ góc độ bạn bè mà nói, Trần Vĩ Nhạc ước gì thấy Doãn Tương Kiệt xấu mặt, con chó già này không bao giờ nương tay khi bắt nạt Phong Lê, một số thủ đoạn quỷ quyệt có thể gọi là ác độc.

Nhưng dù sao cũng là người của Doãn gia, nếu làm hắn xấu mặt nơi công cộng, sau này nhất định sẽ bị trả thù.

“Bỏ cái rắm” Phong Lê cười nhạo một tiếng, từ khi cậu tới chặn người, có nghĩa là: “Chuyện này còn chưa kết thúc.”

Coi như hiện tại bỏ qua cho Doãn Tương Kiệt, tên này cũng chưa chắc sẽ bỏ qua cho cậu.

Vì sao Doãn Tương Kiệt lại chán ghét cậu đến vậy, trước kia Phong Lê vẫn nghĩ không ra, mặc dù tính cách cậu không thể nào lấy vui, nhưng vẫn không đắc tội hắn.

Đến tận bây giờ cậu mới hiểu được.

Hóa ra chị của Doãn Tương Kiệt là Doãn Hàn Tử cũng là người ái mộ Cố Tử Hoa, ngay từ khi Ôn Ngôn Thu và Cố Tử Hoa còn yêu nhau, nàng đã thích rồi, nhưng cô tự nhận mình không sánh bằng Ôn nhị thiếu gia ưu tú, cho nên thích cũng chỉ có thể giấu ở đáy lòng.

Trong 3 năm kể từ khi hai người chia tay, nàng cũng nghĩ trăm phương ngàn kế đến gần Cố Tử Hoa, nhưng không thành công không nói, còn bị Phong Lê một nhân vật không có chút tiếng tăm nào cướp đi.

Ở phần sau của cốt truyện, chị em hai người nhiều lần bắt nạt cậu, nhục mạ hãm hại xem như việc nhỏ, về sau, thậm chí làm hại cậu ngã bị thương, còn xém chút nữa mất mạng.

Cũng vì bị bắt nạt quá mức, Cố Tử Hoa nhận ra chút lương tâm, thương tiếc Phong Lê, đối xử với cậu tốt hơn một chút, dẫn tới Ôn Ngôn Thu ghen tuông cùng bất mãn. Hai người mở ra một màn yêu đương ngược luyến, cuối cùng bị vứt bỏ vẫn là Phong Lê.

Cậu còn đần độn nghĩ rằng cuối cùng Cố Tử Hoa cũng hồi tâm chuyển ý, bị sự chân thành của mình đả động, nhìn thấy hy vọng, càng thêm liều mạng đối xử tốt với hắn, nhưng thật ra, tất cả những gì cậu làm chỉ là thêm thắt chút trắc trở vào đường tình duyên của nhân vật chính mà thôi.

Đúng là một công cụ hình người.

Cậu sống lại một đời, trong từ điển không có hai chữ "Quên đi"! Những khuất nhục trong quá khứ, cậu muốn toàn bộ đòi lại.

"Đếch! Hôm nay lão tử không gọi" Doãn Tương Kiệt thẹn quá hóa giận, chết cũng không nhận: "Mày có thể làm gì? Thứ đồ vật thấp hèn, mày có thể làm gì tao? Hừ?"

“Ha” Phong Lê cười lạnh, sự khinh thường trong mắt gần như tràn ra, cậu quay mặt về phía đám đông, chỉ vào Doãn Tương Kiệt, nói từng chữ: “Mọi người nhìn đi, đây là Doãn Tương Kiệt, cao nhị ban một, Doãn gia Tam thiếu. "

Ngay lập tức, đám đông lại xì xào bàn tán.

"Oa, đúng vậy, thật sự là hắn!"

"Ai?"

"Chính là người nam bên trái kia, Doãn Tương Kiệt"

"Lấm la lấm lét, bộ dáng không phải thứ gì tốt"

"Không phải sao, bộ dáng thật đáng khinh"

Đoán chừng ngày mai Doãn gia Tam thiếu đánh cược quỵt nợ sẽ truyền khắp trường trung học.

Điều nam nhân quan tâm nhất là thể diện, chưa kể Doãn Tương Kiệt luôn tung hoành.

Trước đây hắn chưa bao giờ thấy nhục nhã như vậy, lập tức thẹn quá thành giận.

"Mày con mẹ nó tính là thá gì? Một con vịt hoang trong câu lạc bộ cũng xứng để bổn thiếu gia này gọi ba?" Doãn Tương Kiệt tức giận đến mức mặt lúc trắng lúc đỏ, môi phát run: "Nếu không phải mày là tên ăn mày chỉnh dung bồi ngủ, mới được Cố Tử Hoa chú ý mày? Đừng dát vàng lên mặt mình "

Cái gì, chỉnh dung? Bồi ai?! Lượng thông tin quá lớn khiến đám đông choáng ngợp.

“Không sánh bằng liền đem cá nhân ra công kích sao?” Phong Lê nhướng mi cười, ánh mắt lạnh như băng: “Khả năng tung tin đồn thất thiệt cùng bộ dáng không biết xấu hổ của cậu quả thật xuất chúng, chị gái cậu cũng sẽ không giống cậu đi?"

"Mày đánh rắm"

“Quên đi, bản nhân* đạo đức quá nhiều, chúng ta không thể là người một nhà.” Phong Lê hào phóng xua tay: “Quay về đọc Đạo Đức Kinh vài lần nữa đi, tránh không sánh bằng liền tung tin bịa đặt bôi nhọ, thật đúng là không biết xấu hổ. "

(*Cái này kiểu xưng hô của người tu hành quá, tui nghĩ vậy á. Thấy không hợp cứ cmt nha.)

“Mẹ nó mày câm miệng cho tao” Doãn Tương Kiệt bị giẫm lên chỗ đau, mất lý trí, dùng nắm đấm lao lên.

Tần Phi chân chó vội vàng đuổi theo, hai người khí thế hung hãn.

Nhưng hắn không biết rằng Phong Lê đang đợi giây phút này, cậu đã muốn đánh chết hai tên tiểu tử này từ lâu rồi!

Đáng tiếc cậu thật sự động tay, hai hàng này một tay cũng không đủ để cậu chơi đùa, hơn nữa đây cũng không phải địa phương thích hợp.

Thiếu niên nhẹ nhàng chậc một tiếng, phát hiện họ chạy lên cầu thang, trực tiếp nhấc chân, nhanh chóng đá vào bắp chân của hai người kia.

Cùng với tiếng kêu thảm thiết, Doãn Tương Kiệt và Tần Phi lần lượt lăn xuống cầu thang, ngã trên mặt đất, hai tay ôm lấy bắp chân mà la hét.

Bước chân của cậu nhanh đến mức khó có thể nhìn thấy, trong mắt mọi người dường như hai người đã "không cẩn thận" bị ngã.

Chỉ có Doãn Tương Kiệt và Tần Phi biết, một cước kia có bao nhiêu đau, bắp chân như bị gãy, nước mắt chực trào, há mồm liền mắng: "Phong Lê, mày là cái đồ tiểu nhân hèn hạ."

“Hai đánh một, cậu không hèn hạ?” Phong Lê cười.

Lúc này, bảo vệ trường học rốt cục đến, đuổi quần chúng vây xem đang ăn dưa đi, gọi chủ nhiệm Hà Kiến Quân của hai người tới, sau đó cùng nhau đến phòng làm việc "giải quyết sự việc".

Chuyện này nói lớn ra là học sinh đánh nhau, nhỏ chỉ là không cẩn thận vấp phải đám bạn cùng lớp đi lên lầu.

Một bên là người của Doãn gia, một bên là người Cố gia, Hà Kiến Quân hai bên đều không muốn đắc tội, chỉ muốn làm chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không.

Nhưng Doãn Tương Kiệt hiển nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Phong Lê, hắn liền gọi cho chị gái Doãn Hàn Tử tới chống lưng.

Nhìn thấy vết bầm tím trên bắp chân của em trai, Doãn Hàn Tử tức giận nổi trận lôi đình, thù mới nợ cũ tính chung một chỗ, một mực chắc chắn Phong Lê đã sớm âm mưu cố ý hại người, lập tức yêu cầu nhà trường đuổi học cậu, còn muốn gọi cảnh sát.

Cuối cùng nháo đến phòng hiệu trưởng, chỉ có một mình phó hiệu trưởng ở đó.

Phó hiệu trưởng trung niên đang tiếp khách quan trọng trong phòng họp phải tạm gác lại việc đang làm, sai người phụ trách bưng trà rót nước đi ra ngoài xem có chuyện gì.

"Hiệu phó, là Doãn Tương Kiệt, hắn cùng một học sinh xảy ra mâu thuẫn"

"Tại sao lại là hắn?"

Phó hiệu trưởng nghe đến tên này liền đau đầu, Doãn Tương Kiệt dựa vào cha mình là giáo đổng, trong trường hoành hành ngang dọc, gây chuyện thị phi, thỉnh thoảng sẽ làm ra chuyện.

Học kỳ trước, vì không dụ dỗ được một nữ sinh, không toại nguyện hắn liền dùng vũ lực với nữ sinh đó, cuối cùng nhà bọn họ dùng tiền giải quyết việc riêng, đem sự việc ép xuống.

Đáng tiếc nữ sinh kia thành tích nổi bật, nhưng điều kiện gia đình không tốt, bị buộc chuyển trường.

"Doãn Hàn Tử cũng tới, dù sao họ cũng là giáo đổng..."

Phó hiệu trưởng Lưu đương nhiên biết cha bọn họ là giáo đổng, nhưng vị trước mắt này là người càng không thể đắc tội.

“Phó hiệu trưởng Lưu, ngài đi xử lý chuyện của học sinh trước đi.” Cùng hắn nói chuyện với nhau nam nhân liếc mắt một cái liền biết người này đang do dự cái gì, nhưng là hắn hiểu được.

Nghe tiếng ồn ào phía bên ngoài càng lớn, phó hiệu trưởng đành phải gật đầu đứng lên: "Phó tiên sinh, ngài chờ một chút."

Hắn để trợ lý rót trà cho người đàn ông trên ghế sô pha, sau đó đi ra ngoài.

“Cô Doãn, sao cô lại ở đây?” Phó hiệu trưởng Lưu đẩy cửa ra, giả tạo nở nụ cười: “Ồ, Tương Kiệt, Vĩ Nhạc cũng ở đây.”

“Hiệu trưởng!” Doãn Hàn Tử lập tức chỉ vào Phong Lê, kích động nói: “Học sinh này trong trường đánh nhau, bắt nạt em trai tôi, các ngươi quản hay không?"

“Bắt nạt Doãn Tương Kiệt?” Phó hiệu trưởng Lưu sửng sốt.

Còn có người có thể bắt nạt Doãn Tương Kiệt?!

"Đúng vậy! Em trai tôi đang êm đẹp đi trên đường, học sinh này đầu tiên đánh em ấy trước, sau đó còn hại em ấy ngã xuống cầu thang, còn bịa đặt kích động các học sinh xung quanh, tấn công cá nhân em ấy!" Doãn Hàn Tử đề cao âm lượng, hung tợn nhìn cậu chằm chằm: "Tương Kiệt lúc trước chơi bóng bị thương, chân còn chưa lành, cậu ta tuyệt đối là cố ý, muốn hại chết em tôi! Tuổi còn nhỏ mà độc ác như vậy"

Phong Lê quả thực cảm thấy buồn cười, dùng khuỷu tay đẩy đẩy Trần Vĩ Nhạc bên cạnh: "Chậc chậc, nhìn xem, tôi vừa rồi là nói đúng, năng lực đổi trắng thay đen này đúng thật là tổ truyền."

Phó hiệu trưởng Lưu lập tức khiển trách: "Này! Cậu làm sao có thể nói chuyện với Doãn tiểu thư như vậy!"

"Thế nào, chỉ cho phép Doãn Tương Kiệt hắn mới được phép đánh tôi, mà tôi không được phép đánh lại? Cô Doãn Hàn Tử, đường đường là thạc sĩ chính pháp*, sẽ không không hiểu cái gì gọi là phòng vệ chính đáng chứ? Chẳng lẽ... bằng cấp của cô được mua bằng tiền? "

(*Chính trị và Pháp luật)

Phong Lê vẻ mặt vô tội, giọng nói nhẹ nhàng như trước, nhưng lời nói lại sắc như dao.

Doãn Hàn Tử tức giận nói: “Phó hiệu trưởng, ngài xem, cậu ta ở trước mặt ngài còn dám phách lối như vậy, đạo đức bại hoại, loại học sinh này ở Nhất Trung quả thực là kéo thấp phong bình* toàn bộ trường học."

(*Ai giải nghĩa từ này giúp mị với)

Tần Phi: "Đúng vậy, khai trừ cậu ta"

Trần Vĩ Nhạc nghe thấy vậy thì nghiêm mặt, trong lòng trở nên lo lắng, không thể không bênh vực bạn mình: "Phó hiệu trưởng, bọn họ đang nói nhảm, rõ ràng là Doãn Tương Kiệt và Tần Phi bắt nạt Phong Lê trước!"

Phong Lê? Phó hiệu trưởng Lưu cảm thấy cái tên này có chút quen quen, nhìn về phía chủ nhiệm lớp Hà Kiến Quân bên cạnh, suy nghĩ một chút mới nhớ ra, hóa ra học sinh này là Phong Lê, đối tượng đính hôn của Cố gia.

Sau khi nhận ra đây là người của Cố đại thiếu gia, thái độ chuyển biến một chút: "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

“Cái gì chuyện gì xảy ra?” Phong Lê cũng lười trò chuyện với bọn họ: “Muốn biết là chuyện gì đang xảy ra, sao không nhờ nhân viên bảo vệ kiểm tra giám sát ở phòng an ninh không phải là được rồi sao?"

Lối vào khán phòng khẳng định có giám sát, ai ra tay trước liếc qua là thấy.

Nghe vậy, sắc mặt của Doãn Tương Kiệt khẽ biến, tranh thủ thời gian lôi kéo cánh tay Doãn Hàn Tử.

Doãn Hàn Tử hoàn toàn không cảm thấy chột dạ, vẻ mặt phẫn nộ không giảm: "Còn cần đến kiểm tra giám sát sao? Ngài không tin lời tôi nói sao? Phó hiệu trưởng Lưu, hôm nay nhất định phải cho em trai tôi một công đạo"

Cô hung hăng rút điện thoại ra: "Nếu ông không xử lý được, vậy thì để ba cha tôi đến"

"Không, làm sao tôi có thể không tin lời Doãn tiểu thư nói chứ? Ngày thường Doãn tiên sinh bận rộn như vậy, hôm nay cũng đã muộn, quấy rầy ngài ấy không tốt lắm đâu?" Phó hiệu trưởng Lưu áp lực như núi mà xoa xoa cái trán, ánh mắt thăm dò nhìn về phía Phong Lê, Doãn Tương Kiệt tìm chị mình đến làm chỗ dựa, nhưng người phía sau Phong Lê không tới, hiển nhiên là cậu dễ giải quyết hơn.

"Mặc kệ nói thế nào, đều là cậu động thủ đánh người, Phong Lê, cậu có xin lỗi Doãn Tương Kiệt không?"

Thấy phó hiệu trưởng thay đổi thái độ, Hà Kiến Quân cũng thay đổi sắc mặt, nghiêm nghị nói: "Đã vậy, Phong Lê, cậu mau xin lỗi bạn học Doãn Tương Kiệt đi."

“Dựa vào cái gì?” Phong Lê mặt không đổi sắc, giọng nói dần dần lạnh hơn: “Tôi không làm gì sai, tại sao phải xin lỗi người như cậu ta?"

Trần Vĩ Nhạc bất bình thay cậu: "Phó hiệu trưởng, thầy, các ngài sao có thể làm như vậy, Lê Tử không có làm sai, chính là bọn họ..."

"Vĩ Nhạc, chuyện này không liên quan đến ngươi, đi ra ngoài trước đi."

Chủ nhiệm lớp mở miệng, Trần Vĩ Nhạc đành phải đi ra ngoài.

Hắn vừa đi, Hà Kiến Quân càng thêm nghiêm khắc giáo huấn: "Phong Lê, chuyện này vốn là cậu không đúng, dù như thế nào cũng không thể đánh người! Cậu ở trong trường học đánh nhau là phạm quy. Thầy cô thường dạy các cậu như thế nào? Biết sai phải sửa, nhanh lên, xin lỗi bạn học Doãn Tương Kiệt"

"Tôi đã nói, tôi chỉ là tự vệ."

"Ha, tự vệ? Vậy tại sao cậu không bị thương mà em trai tôi lại bị thương? Rõ ràng là âm mưu khó dò, muốn hại chết Tương Kiệt" Doãn Hàn Tử khóc lóc ôm sòm đến cùng.

Doãn Tương Kiệt và Tần Phi cũng có mười phần tự tin, một bộ sắc mặt tiểu nhân đắc ý buồn nôn, trên mặt đều viết rõ ràng mấy chữ lớn: Nhìn xem, thứ rác rưởi, ngươi có thể làm gì ta?

"Nếu hôm nay cậu không xin lỗi Tương Kiệt, vậy thì chờ bị đuổi học đi."

"Cho tôi xin lỗi?"

Thiếu niên quả thật muốn bị chọc cười, cúi đầu xuống, mái tóc đen che khuất tầm mắt, dùng tay trái cầm cái gạt tàn bằng thủy tinh trên bàn lên, dùng ngón tay búng búng, âm thanh thanh thúy êm tai, ánh mắt của cậu đảo qua Doãn Tương Kiệt ở khoảng cách gần nhất.

Ánh mắt đó làm người ta không rét mà run.

Vẻ mặt của cậu bình tĩnh, nhưng khóe miệng lại hiện lên một tia cười lạnh: "Kiếp sau đi"

Cố Tử Hoa cậu còn dám đánh, chứ đừng nói đến đàn tiểu lâu la này.

Nếu cậu hoặc không làm, đã làm thì phải làm cho trót, chuẩn bị đập hết mấy đứa cháu trong phòng làm việc rồi bỏ chạy, thì cánh cửa phòng họp nhỏ đối diện đột nhiên bị đẩy ra.

Truyền đến giọng nói trầm thấp ổn trọng, ẩn chứa không vui.

"Nguyên lai đó là cách mà trường học xử lý mâu thuẫn học sinh?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv