Thế Thân Ông Nội Ngươi Ta Xuyên Đã Trở Lại

Chương 8



Nhưng dù có để ý thì cậu cũng không quan tâm, cậu bước đến bên cây đàn và ngồi xuống, đặt tay lên những phím đen trắng.

Một giây tiếp theo, bản nhạc đẹp đẽ và mượt mà tuôn ra từ những đầu ngón tay mảnh mai.

Đây là một bản nhạc từ thế giới khác.

Vì chiến tranh mà sáng tác.

Thoạt nhìn khúc đầu đẹp đẽ mỹ miều, tựa như dòng suối róc rách chảy chầm chậm trong nắng xuân, tựa như nằm trên bãi cỏ ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao mùa hạ với làn gió mát lành, nhưng khi về sau thì nhịp điệu khác hẳn, đột ngột tăng tốc, phong cách đột ngột chuyển đổi.

Nó như làn sóng gào thét mà đến, mạnh mẽ cuốn tất cả mọi người vào trong những con sóng lộn xộn!

Hầu hết mọi người đều chọn chơi đàn một cách điềm tĩnh mà ưu nhã, nhưng Phong Lê thì khác, đầu ngón tay của cậu như một cơn gió sắc bén, mỗi nét đều mười phần lực đạo.

Quả thực giống như khiêu vũ trên đỉnh trái tim của một người, nhiệt liệt sục sôi, tại trên mũi dao xoay tròn nhảy vọt.

Dưới ảnh hưởng của âm nhạc, cậu cũng nhớ lại những cảnh trong trận chiến với Trùng tộc, đội quân hùng mạnh, chiến trường tàn khốc, vũ khí lạnh lùng, máu bắn tung tóe.

Ánh sáng trắng chiếu vào gương mặt cậu, rõ ràng đến mức có thể nhìn thấy lỗ chân lông, mọi thứ đều lộ ra ngoài, chỉ có mi mắt hơi rủ xuống che khuất tầm mắt.

Trong bóng tối không nhìn thấy, trong mắt là nguy hiểm tản mạn.

Vào lúc tiếng nhạc đến cao trào, máu của tất cả mọi người tại hiện trường đều sôi trào, tim trong lồng ngực đập thình thịch không ngớt, máu toàn thân như muốn bốc cháy, từng tia lửa sáng rực, cuồn cuộn dâng trào.

"Keng -" kết thúc bằng nốt cuối cùng.

Cả khán phòng chìm vào im lặng chưa từng có, phải mất hai, ba giây mới nhận ra rằng mọi chuyện đã kết thúc.

Nội tâm thật lâu không thể bình ổn.

Cho đến khi trọng tài đầu tiên nổ một tràng pháo tay lớn.

"Tuyệt vời! Tuyệt vời! Tuyệt vời!"

"Trời đất! Đây là điệu gì thế này!"

"Tôi chưa từng nghe bài hát này bao giờ, quá cuốn!"

Có câu nói, ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo. Các giáo viên của trường Nhất Trung về cơ bản là những người đứng đầu ngành. Họ tốt nghiệp từ các trường đẳng cấp thế giới. Tất nhiên, có thể nghe thấy cái này trong đó có mấy phần công lực.

Phong Lê lần này khiến cho toàn trường phải kinh diễm.

Sức hấp dẫn của âm nhạc vượt quá tưởng tượng.

Cùng với những tràng pháo tay nồng nhiệt, Phong Lê bình tĩnh đứng dậy khỏi đàn, uyển chuyển bước tới người dẫn chương trình, cười với cô: "Cho tôi mượn micro."

“A?” Nữ MC bị nụ cười của cậu làm cho mặt nóng lên một chú, nghe lời đưa micro cho cậu.

Phong Lê cầm lấy micro, nhìn lướt qua những bóng đen dày đặc dưới sân khấu, cuối cùng khóa chặt vào một nơi trong khán phòng, đối mặt với Doãn Tương Kiệt đang tràn đầy khiếp sợ.

Thiếu niên nhếch lên khóe miệng cười với hắn, nụ cười này vô cùng phong lưu không che dấu kiêu ngạo chút nào, giống như dã thú liếm móng vuốt sắc bén, đẹp trai đến mức người ta không thể rời mắt.

"Doãn Tương Kiệt, con đã sẵn sàng gọi ta là bố chưa?"

Giọng nói lạnh lùng thông qua âm thanh truyền đến tai từng người trong khán phòng.

Từng từ một, rất có khí phách.

Nói xong, Phong Lê trả lại micro cho người dẫn chương trình, đút hai tay vào túi quần, xoay người bước xuống.

Cả khán phòng sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, bắt đầu xôn xao.

"Fuck, người anh em này đúng là quá cmn soái?"

"Thật tuyệt vời! Tôi đều xem muốn bạo tạc"

"Đây là ai? Doãn Tương Kiệt đó là ai?"

"Ahhhh, tình yêu, các chị em, trong năm phút nữa, tôi muốn biết tất cả về anh chàng đẹp trai này!"

"Này, tôi có nghe nói về hắn, hình như hắn là đối tượng đính hôn của Cố Tử Hoa!"

"Oa, hèn gì ưu tú như vậy!"

"Vị hôn phu của Cố đại thiếu? Chậc chậc, hắn không phải là vịt... Hình như là thứ ba hội quán. Bồi thiếu gia."

"Đúng, đúng, tôi cũng có nghe nói, nghe đâu còn chỉnh dung. Cố Tử Hoa đồng tình nên mới bao dưỡng hắn."

"Ta cũng nghe nói như vậy. Hình như còn sử dụng ma túy. Ở trường học ban đầu là một chiếc xe buýt nổi tiếng. Chỉ cần đưa tiền, liền bồi ngủ."

"Mẹ kiếp, làm sao có thể?! Tôi không tin! Ngươi không thấy người ta đánh đàn giỏi như vậy sao?"

"Đúng vậy, trường học của chúng ta làm sao có thể nhận một người như vậy?"

"Aizz, tại sao tất cả nam nhân tốt đều bị nam nhân đoạt rồi?"

"Không sao, không phải còn chưa kết hôn à? Tôi mặc kệ, lão nương còn có cơ hội!!"

Những tiếng nói thóa mạ cậu nhanh chóng bị át đi bởi những lời khen ngợi.

Lúc này, bản thân Cố Tử Hoa cũng khiếp sợ như khán giả, hắn đứng ở hàng phía sau, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào thiếu niên tuấn mỹ trên sân khấu đến xuất thần, thẳng đến khi cậu rời khỏi khán đài biến mất trong bóng tối.

Màn trình diễn tuyệt vời đó, làn sóng vỗ tay đó.

—— Hắn phát hiện, mình dường như không quen biết người này.

Sau khi Phong Lê bước xuống, cậu rời khán phòng qua cửa hông. Mặc dù cậu rất muốn nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Doãn Tương Kiệt, nhưng vừa rồi cậu đã thu hút quá nhiều sự chú ý của mọi người, cũng không muốn bị mọi người vây xem như động vật quý hiếm.

Gửi một tin nhắn cho Trần Vĩ Nhạc, nhờ hắn lấy giúp đồng phục và máy tính bảng ra, sau đó đến quán trà sữa trong trường.

Trà sữa bên trong vừa rẻ vừa ngon, nhân viên bán hàng thấy cậu đẹp trai, còn tặng kèm thêm một bánh donut.

Vừa cắn một miếng bánh, Cố Tử Hoa cũng ra tới, đi thẳng đến chỗ cậu, buột miệng hỏi: "Em học đàn từ bao giờ?"

Còn chơi rất tốt.

Phong Lê vừa nhìn thấy hắn ta, tâm tình liền không tốt, ngay cả bánh trong miệng cũng không còn ngọt nữa, cậu đặt trà sữa xuống, cắn nát trân châu bên trong, lãnh đạm nói: " Liên quan gì đến anh? "

(Truyện chỉ đăng duy nhất tại ???????-ManLaBatTieu)

Thiếu niên khẽ cau mày, thanh âm có chút mềm như trước đây, nhưng nét mặt thanh tú lại đầy vẻ giễu cợt.

“Ý của em là gì?” Cố Tử Hoa nhìn thấy thái độ của Phong Lê, lửa giận trong lòng lại bùng lên, giọng điệu lạnh lùng trở nên nặng nề hơn một chút: “Phong Lê, chuyện điên rồ ngày hôm qua của cậu tôi còn chưa tính sổ đâu.”

“Chuyện ngày hôm qua?” Phong Lê không kiên nhẫn nhíu mày: “Xem ra anh vẫn chưa hiểu, Cố Tử Hoa, chúng ta đã chia tay rồi.”

Ha? Chia tay? Phong Lê thế mà đề cập chia tay với hắn? Còn lấy loại giọng điệu này thông báo?

Cố Tử Hoa đương nhiên không tin, chỉ cảm thấy có vài phần buồn cười: "Phong Lê, em đủ rồi, Ngôn Thu chỉ là lấy tư cách bạn bè mời anh đi dự tiệc mà thôi, em lại giận dỗi cái gì? Còn để mẹ anh lo lắng, em tính tình nghịch ngợm cũng phải có chừng mực, đừng đi quá xa! "

Nghe một chút, cái giọng điệu vênh váo tự đắc này, hắn còn tưởng rằng cậu chính là đại ngốc để hắn kêu thì tới đuổi thì đi sao?

"Cố Tử Hoa, đừng quá tự luyến."

Phong Lê trong lòng không hề dao động, thậm chí còn muốn bật cười, dù sao cậu cũng đã đề cập đến chuyện chia tay, chuyện ly hôn chỉ còn là vấn đề thời gian, cậu cũng lười cho thêm bb*, đối với cẩu nam nhân này, nửa ánh mắt cậu cũng lười cho.

(*Này chắc là ngôn ngữ mạng nhỉ? Tui không hiểu cái này lắm, ai biết thì cmt nha.)

Thâm cừu đại hận tạm thời không nói đến, nhưng chán ghét là xuất phát từ nội tâm.

Nếu cậu ở lại nữa, e rằng không kìm được mà muốn động thủ quất hắn ta.

Thế là thiếu niên cầm ly trà sữa đứng dậy, xoay người rời đi.

“Em đi đâu vậy?” Cố Tử Hoa trong tiềm thức muốn ngăn cản cậu, nhưng Phong Lê lại như mọc mắt ở phía sau, tránh một cái, ngay cả góc áo cũng không sờ được.

Tay lơ lửng giữa không trung cứng đờ.

Phong Lê đi được hai ba mét, đột ngột dừng lại, quay lại dưới cái nhìn "Cũng không tệ lắm" của Cố Tử Hoa, không thèm nhìn hắn, cầm chiếc bánh vừa gặm trên bàn bỏ vào miệng, bỏ đi không ngoảnh lại cho đến khi bóng người khuất hẳn sau quán trà sữa.

Hắn cứ như vậy mà đi?!

Cố Tử Hoa không thể tin được, sắc mặt trở nên khó coi, chưa bao giờ nghĩ rằng tên ngày thường vẫy đuôi mừng rỡ khi nhìn thấy hắn, giờ lại đối xử với mình với thái độ thờ ơ như vậy!

Rõ ràng hắn cũng không quá coi trọng việc chia tay của Phong Lê, bởi vì hai năm trở lại đây, ai cũng biết Phong Lê thích hắn ta đến nhường nào, mỗi ngày đều kêu “Hoa ca, Hoa ca”. Giống như cái đuôi muốn bỏ cũng không được.

Làm sao có thể cùng hắn chia tay, Cố Tử Hoa chỉ coi cậu là tức giận để gây chú ý mà thôi.

- Thật ngây thơ.

Lúc này, có ba cô gái lẻn ra khỏi khán phòng mua đồ ăn vặt đi ngang qua hắn, nhỏ giọng nói: “Oa, tiểu ca ca này đẹp trai lại cao ráo quá đi”.

"Tôi biết anh ấy. Anh ấy có bài phát biểu tại hội nghị học sinh tốt nghiệp cấp 3 năm ngoái. Cố Tử Hoa, người thừa kế Cố thị, biểu đệ của anh ấy tốt nghiệp năm ngoái, anh ấy từng học cùng trường chúng ta. Lại đẹp trai, bạn cùng phòng của tôi là fan của anh ấy! "

"Chờ đã, Cố Tử Hoa? Hắn là Cố Tử Hoa bị bất lực sao?"

"Cái gì, hắn bất lực?!"

"Ừ! Tôi nói rồi, bạn cùng phòng nói với tôi, cô ấy ở lớp bên cạnh nghe được..."

Đối với loại bát quái hào môn này, các học sinh đều thích hóng hớt.

Phong Lê chỉ nói "Cố Tử Hoa bất lực" vào buổi sáng, mà vào buổi chiều, tin tức đã lan truyền khắp nửa trường trung học, trở thành đề tài nóng nhất.

Nếu là người khác nói, có lẽ không có ai tin, nhưng cố tình là Phong Lê, vị hôn phu của Cố Tử Hoa, lời cậu nói nhất định phải là sự thật!

Con trai quý tộc đẹp trai và ưu nhã Cố Tử Hoa thực sự bị bất lực, điều này quá thú vị!

Năm ngoái, Cố Tử Hoa đã lên sân khấu diễn thuyết, với gương mặt điển trai và khí chất nho nhã, đã trở thành nam thần trong mộng của nhiều học sinh.

Vì vậy, Phong Lê, chồng sắp cưới của hắn, thời điểm đến trường bị không ít người ghét.

Nếu là môn đăng hộ đối còn chưa tính, làm sao một tiểu tử nghèo chưa từng nghe tên lại có thể gả vào hào môn, tại sao lại có thể trở thành phiên bản đời thực của "Cô bé lọ lem"?

Ngay cả trong trường Nhất Trung, vẫn có một số người con nhà giàu, đa số học sinh chỉ là những người bình thường, nên tất nhiên cũng có rất nhiều người ghen ghét, đố kỵ và ghét bỏ cũng không ít.

Mà hiện giờ, trong tâm lý của những bạn học biết chuyện này diễn ra một ít thay đổi vi diệu, những ánh mắt lén lút nhìn Cố Tử Hoa đầy tiếc hận, đồng cảm và thương hại.

Về phần bản thân Cố Tử Hoa, hắn chỉ biết khi tin tức lan truyền khắp trường Nhất Trung.

——

Thời điểm thi đấu kết thúc, bên ngoài trời tối hẳn.

Trần Vĩ Nhạc kích động lao ra từ cửa chính, vui mừng đưa chiếc cúp cho cậu: "Lê Tử! Cậu đã giành được giải thưởng rồi! Vị trí thứ nhất!! Quá cmn đã, vừa rồi cậu không có mặt ở đó, cô giáo kêu tớ lên sân khấu giúp cậu nhận "

Phong Lê bình tĩnh ừ một tiếng, không ngạc nhiên chút nào.

Cậu không hề coi trọng cuộc thi cấp trường như thế này.

Một trong mười tám nhiệm vụ nghịch tập của cậu là trở thành nghệ sĩ dương cầm hàng đầu của đế chế. Ở thế giới đó mặc dù nguyên chủ tuy rằng xuất thân bần hàn, nhưng thiên phú trác tuyệt, tuổi còn trẻ mà đã có chút danh tiếng, giành được nhiều giải thưởng lớn nhỏ, vì vậy nên bị rất nhiều người ghét.

Trước một trận đấu quan trọng, bạn gái phản bội hắn, bí mật bỏ thuốc vào thức ăn của hắn, biến hắn thành một kẻ ngốc, sau đó nhốt hắn trong căn gác mái âm u, mỗi ngày cấp chút canh thừa cơm cặn giữ mạng, đến heo chó cũng không bằng.

Phong Lê xuyên qua tìm cơ hội trốn thoát đồng thời thành công báo thù, lấy lại tài sản thuộc về mình, sau đó chăm chỉ khổ luyện đem thiên phú phát huy đến cực hạn, bái đại sư dương cầm truyền kỳ của đế quốc làm sư phụ, cuối cùng trở thành dương cầm sư đỉnh cấp.

Kỹ năng biểu diễn hàng đầu thế giới, cùng với âm nhạc do giáo sư tự mình hướng dẫn, sẽ đánh không lại hạng mười tám như Doãn Tương Kiệt sao.

Phong Lê đem chiếc cúp vàng nhỏ nhét vào trong cặp sách, kéo dây đeo: "Đi."

"Đi đâu?"

"Chặn người."

Bọn họ đợi ở cửa một lúc, thẳng đến tan cuộc mới có hai người mặt xám xịt chui ra từ cửa hông, cúi đầu men theo mép tường, kết quả mới đi vào bước liền bị gọi lại

"Đứng lại."

Chết tiệt! Doãn Tương Kiệt nghiến răng, ngẩng đầu lên.

Phong Lê đứng ở đầu cầu thang, cởi áo khoác đồng phục học sinh, vóc người cao thẳng tắp, rõ ràng là mặc bộ áo trắng quần đen bình thường nhất, nhưng lại rất đẹp trai.

Cậu vén hết tóc mái trên trán ra sau đầu, lộ ra khuôn mặt thanh tú, màu da tinh tế cùng đường nét mềm mại, thoạt nhìn ôn nhu vô hại, nhưng trong mắt lại ẩn chứa vẻ giễu cợt.

Chỉ là một người trắng trẻo, xinh đẹp, nhưng lại trương dương vô cùng.

"Con trai, ba biết con sẽ chui qua cửa hông!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv