Tại sao đứa nhỏ này suốt ngày toàn nghĩ đến chuyện này thế?
Phó Quân Hoà thu liễm ý cười trên khóe miệng, xụ mặt giả bộ nghiêm túc, "Không, tôi đưa các cậu về nhà. Đã gần chín giờ rồi, trở về làm bài tập, buổi tối còn nghỉ ngơi sớm."
Vẻ quyến rũ trên mặt Phong Lê tức khắc cứng đờ, kêu cậu lên xe thế mà là đưa mình về nhà làm bài tập.
Tha cho cậu đi, trên đời này làm sao lại có một nam nhân không có tình thú như vậy? Ngày hôm qua lúc ở trên giường hắn không phải như vậy.
Phó Quân Hoà ra hiệu cho cậu mở cửa: "Các cậu lên xe đi."
Vừa nghe đến vẫn là không cho ngủ, Phong Lê lập tức mất đi nửa điểm hứng thú, bĩu môi nói: "Tôi không về nhà."
"Nếu không trở về nhà, cậu đi đâu?" Phó Quân Hoà tỏ ra tò mò.
Phong Lê vốn muốn giữ bí mật, nhưng Trần Vĩ Nhạc, boy ngay thẳng phía sau trước một bước bại lộ chân tướng: "Chú à, tối nay cậu ấy sẽ đến ở nhà cháu, còn nhà cháu ở tiểu khu bên cạnh."
Phó Quân Hoà đánh giá Trần Vĩ Nhạc một lúc, thấy hắn là một cậu nhóc ngoan, liền yên lòng, dặn dò một câu: "Ừm, sau đó nhớ nói cho bố mẹ cậu biết một tiếng."
Để bọn họ đỡ phải lo lắng.
Hừ, thế mà còn coi cậu là con nít?
Phong Lê tức khắc ủ rũ, đứng thẳng quay người muốn đi, nhưng lại bị gọi lại.
"Chờ một chút, quay lại."
Phó Quân Hoà lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cậu: "Cầm lấy, đây là số riêng của tôi, cậu có thể gọi cho tôi nếu cần, việc hôm nay..."
"Tôi có yêu cầu? Tiểu soái ca, kia, loại nhu cầu như vậy có được không?" Lần này Phong Lê không từ chối nữa, cậu đưa tay ra đón lấy, đem một góc tấm card để ở khóe miệng ái muội điểm điểm.
"Loại nào?"
Phó Quân Hoà đem những lời định an ủi lúc đầu thu về, huyệt thái dương nhảy lên hai cái.
"Cơ khát..."
Quả nhiên!
"Nhu cầu" Phong Lê miệng nói ra lời cợt nhả, nhưng lại cố ý nhẹ giọng, vẻ mặt giống như một chú mèo con ngây thơ, tràn ngập vô tội, lại đặc biệt hấp dẫn.
Hầu kết của nam nhân vô thức lăn một cái, y đưa tay sờ sờ bên cạnh, hai giây sau mở cửa xe, chân dài bước xuống.
Đứng dưới ánh mắt mong đợi của Phong Lê, y lấy ra một chiếc cốc giữ nhiệt màu đen, mở nắp đưa cho cậu: "Vậy thì uống nhiều nước."
Phong Lê cầm lấy, cúi đầu nhìn xuống, bên trong ngâm: Cẩu kỷ, táo đỏ, Bàn Đại Hải.
?????
"Bổ tỳ vị, dưỡng huyết và làm ẩm cổ họng."
"Tiểu mỹ nam, cái này chỉ có người trung niên và cao tuổi mới uống." Phong Lê trừng mắt, thở phì phò tỏ vẻ khinh bỉ.
Phó Quân Hoà nghiêm túc, chỉ là trong giọng nói có vài phần ý cười không dễ phát hiện: "Tôi vốn dĩ chính là chú của cậu."
Không bắt bẻ được!
Phong Lê: "..."
Chết tiệt, cậu không nói lại cái tên họ Phó này!
Trong khi chờ đèn giao thông bên đường, Phong Lê lấy danh thiếp ra xem xét, thấy tên trên đó là "Phó Quân Hoà".
"Phó Quân Hoà?" Phong Lê cảm thấy cái tên này nghe rất quen, nhưng nhất thời không nhớ ra, kết hợp với phản ứng vừa rồi của phó hiệu trưởng Lưu... Cậu nhớ ra rồi.
Đệt một tiếng.
"Chuyện gì vậy?"
"Phó Quân Hoà, Phó gia, cư nhiên là hắn" Phong Lê không ngạc nhiên, như có điều suy nghĩ cười nhẹ một tiếng: "Khó trách thái độ của hai kẻ hám lợi kia lại thay đổi nhiều như vậy, hắn đích thực là Phó Quân Hoà!
Tại sao nói "Cố tổng, đừng rời đi" là một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết?
Bởi vì ở vị hôn phu cùng bạch nguyệt quang chi gian chưa quyết định nhưng không chỉ có Cố Tử Hoa, Ôn Ngôn Thu cũng là cái đứng núi này trông núi nọ mặt hàng.
Ở giữa cuốn tiểu thuyết, Phong Lê tốt nghiệp trung học cùng Cố Tử Hoa kết hôn, còn hai nhân vật chính bởi vì đủ loại hiểu lầm bắt đầu trình diễn màn chia chia hợp hợp ngược luyến tình thâm.
Trong khoảng thời gian này, Ôn Ngôn Thu bởi vì công việc mà gặp được Phó Quân Hoà, so với người cầm quyền tập đoàn Long Tuyền, Cố Tử Hoa vẫn còn kém cạnh.
Đây là vị trâu bò nhất trong nguyên tác, bất luận là ngoại hình, gia thế lẫn thủ đoạn.
Cố gia tại thành phố S đích thực là số một số hai, nhưng tập đoàn Long Tuyền lại là một xí nghiệp xuyên quốc gia nổi danh.
Nếu những gia tộc giàu có xuất hiện trong cuốn sách này chia làm đủ loại khác biệt, thì Doãn gia là hạng hai, Ôn gia Cố gia là hạng nhất, còn Phó gia thì ngoài thông lệ, chân chính tồn tại ở đỉnh Kim Tự Tháp.
Tục xưng hào môn trung chiến đấu cơ..
Theo miêu tả trong nguyên tác, Phó Quân Hoà năm nay ba mươi hai tuổi chưa lập gia đình, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, nghiêm túc thận trọng, mặt ngoài là một nhân vật làm việc quyết đoán tàn nhẫn, thực tế lại là ngoài lạnh trong nóng, rất có tinh thần trách nhiệm.
Ôn Ngôn Thu khá sợ hắn, lúc ở trước mặt hắn giống như một tiểu cô nương, giật mình hoảng hốt, động một chút liền đỏ vành mắt.
Chẳng qua sợ thì sợ, đồng thời cũng bị sự thành thục cùng soái khí của y mê hoặc, tướng mạo đẹp trai, có tiền có quyền, nghiêm khắc tự hạn chế, đời sống tình cảm sạch sẽ, có thể nói y là một nam nhân hoàn mỹ không có khuyết điểm. Ai mà không yêu cho được?
Kết quả Cố Tử Hoa bởi vậy sinh ra cảm giác nguy cơ, mặt dày mày dạn quấn lấy Ôn Ngôn Thu, bắt đầu hành trình truy thê, đẩy cả cuốn tiểu thuyết lên cao tờ-rào*. (*Cao trào đó=]])
Kỳ thật Phó Quân Hoà trong tiểu thuyết suất diễn không nhiều, bởi vì hắn từ đầu đến cuối chỉ coi Ôn Ngôn Thu là cấp dưới bình thường của mình mà thôi.
Ôn Ngôn Thu đơn phương theo đuổi không bỏ, tôn sùng hắn như nam thần, nhưng cuộc tấn công tình cảm cuồng nhiệt cũng không đả động được hắn.
Cho nên cuối cùng Ôn Ngôn Thu cũng hiểu được, tuy rằng hắn và Cố Tử Hoa làm tổn thương nhau, nhưng bọn họ thật sự yêu nhau, đây mới là kết cục tốt nhất của hắn.
Vì thế hắn trở về bên người Cố Tử Hoa, toàn văn Happy Ending.
Đối với cái này Phong Lê chỉ muốn nói một câu: Cút mẹ mày đi!
(Truyện chỉ đăng duy nhất tại ???????-ManLaBatTieu)
Cũng giống như sự tồn tại của cậu, sự xuất hiện của Phó Quân Hoà hoàn toàn là khiến Cố Tử Hoa cảm thấy khủng hoảng, đồng thời y cũng là công cụ quan trọng để thúc đẩy mối quan hệ của đôi cẩu nam nam kia.
Điều khác biệt là Phó Quân Hoà rất trâu bò, là loại đại lão "Thiên lương Vương phá"*, toàn bộ thành phố S cũng không có mấy người dám chống lại hắn.
*Thiên lương Vương phá: Là một từ lưu hành trên Internet, rút gọn của câu "Trời lạnh rồi, để tập đoàn nhà họ Vương phá sản đi". Từ này nằm trong cuốn đam mỹ "Ta đích liệt hoá bảo tiêu","Trạch thiên ký".
Nói cách khác, cậu cùng nam nhân mà Ôn Ngôn Thu cầu mà không được lăn giường, thật là thú vị...
Đầu ngón tay Phong Lê nhẹ nhàng gõ tấm thẻ, trong mắt nhiều hơn mấy phần nghiền ngẫm.
Lúc đầu cậu còn có chút lo lắng... Hiện tại xem ra, giống như những gì âm thanh thần bí kia nói, cậu không bị tình tiết của cuốn tiểu thuyết điều khiển.
Mọi thứ diễn ra ngày hôm nay đã hoàn toàn đi chệch khỏi đường ray của cốt truyện ban đầu.
Trên đường trở về, Trần Vĩ Nhạc vẫn đang nhớ lại những gì đã xảy ra vừa rồi, thốt lên: "Lê Tử, cuối cùng thì cậu đã báo thù được rồi!"
"Báo thù?" Phong Lê cười cười, ngữ khí lãnh đạm nói: "Không, chuyện này vẫn chưa xong đâu --"
Không nói đến việc Doãn Tương Kiệt có bỏ qua cho cậu hay không, nếu đã cho cậu cơ hội lần nữa, những khuất nhục trước kia cậu sẽ trả lại toàn bộ.
Trần Vĩ Nhạc bị nụ cười trên mặt thiếu niên làm cho sững sờ, hơn nữa ngày cũng chưa hồi phục tinh thần, không biết thế nào, hắn luôn cảm thấy Phong Lê của hôm nay dường như là một con người khác, có chút đáng sợ.
Trong đôi mắt sáng ngời ấy ẩn giấu nguy cơ.
"Mà này, Lê Tử, sao cậu đột nhiên không mang kính vậy?"
"Gần đây thị lực tốt hơn rồi, cũng không cần mang"
Phong Lê thuận miệng có lệ, kỳ thật chính cậu cũng không rõ lý do lắm.
Nhưng thay đổi đại khái là do xuyên nhanh mang lại, ở thế giới trước cậu không những không bị cận, mà còn nhờ được huấn luyện đặc biệt nên khả năng nhìn, thính giác, thể chất và tốc độ phản ứng đều tốt hơn người thường rất nhiều. Hiện giờ những năng lực đặc thù này tựa hồ cũng theo cậu xuyên về.
Trần Vĩ Nhạc chân thành ca ngợi một câu: "Cậu không mang kính trong đẹp trai hơn rất nhiều"
Hai người trở lại nhà Trần Vĩ Nhạc, do dự không tới mười giây giữa làm bài tập hay chơi game liền chọn cái sau: "Tớ đi gọi bọn Hà Uý, chúng ta ăn hai con gà đi?"
"Được." Phong Lê chỉ muốn thích nghi với thế giới hiện tại, làm người trẻ tuổi nhất định phải chơi game.
Ngày thường hai người như gà chọi, rơi xuống đất thành hộp, bị đồng đội cười nhạo là túi cấp bốn. Kết quả là hôm nay một trong những túi cấp bốn bỗng chốc biến thành nông nô đem ca hát, đưa cả đội ra trước đến ăn gà.
Ngay sau khi trò chơi kết thúc, bọn người Trần Vĩ Nhạc cả kinh không khép miệng được.
"Đù má, Lê Tử, sao hôm nay cậu trâu bò thế" Da đầu Trần Vĩ Nhạc bị show thao tác này làm tê rần, càng làm cho hắn kinh ngạc còn ở phía sau.
Hắn nghiêng mặt qua mới phát hiện, Phong Lê thế mà một bên cầm di động chơi game còn một bên cắn hạt dưa, căn bản không có bao nhiêu lực chú ý đặt trong trò chơi, tuỳ tiện là có thể đem đối thủ đánh đến kêu ba ba.
Đánh xong một ván, thiếu niên ném đi vỏ hạt dưa trong tay, để điện thoại xuống, vỗ vỗ tay đứng lên: "Trần Vĩ Nhạc, mượn máy tính."
"Ok" Trần Vĩ Nhạc đang chiến, sảng khoái đồng ý: "Máy tính ở thư phòng"
Phong Lê tiến vào thư phòng, không tới mười phút lại trở ra.
"Ngươi vô dụng? A, đúng rồi." Trần Vĩ Nhạc lúc này mới nhớ ra máy tính có một mật mã khởi động do mẹ hắn đặt, để phòng ngừa hắn vụn trộm chơi game.
Phong Lê nhún vai: "Mật khẩu là lelekuAile, do A Đại viết."
"A?! Nhạc Nhạc vui vẻ?" Trần Vĩ Nhạc sờ sờ cánh tay nổi da gà, không tin mà chạy tới thư phòng thử một chút, kinh ngạc phát hiện: "Đúng thật! Fuck, Lê Tử, cậu làm sao biết được?"
"Đoán" Đối với Phong Lê mà nói phá cái mật mã khởi động máy rất dễ dàng.
"Moá, này mà cậu có thể đoán được" Trần Vĩ Nhạc lập tức vui sướng mở trò chơi, hoàn toàn quên mất bài tập là gì.
Phong Lê mở túi sách, cất kỹ chiếc USB.
Cậu vừa rồi hack vào mạng của Doãn gia bằng cách theo dõi IP bài đăng gốc của Doãn Tương Kiệt trên diễn đàn của trường, lấy được rất nhiều "thông tin" từ máy tính và điện thoại di động của Doãn Tương Kiệt và Doãn Hàn Tử.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, trong cuốn tiểu thuyết này, mặc kệ trước kia hay về sau, Doãn Tương Kiệt và Doãn Hàn Tử là một trong những nhân tố quan trọng dẫn đến tính cách của cậu dần dần vặn vẹo âm u và vận mệnh bi thảm, bị vu oan, bắt nạt trong trường, bọn họ sở dĩ dám tuỳ tiện khi dễ nhục mạ cậu, thậm chí xâm phạm những cô gái vô tội, đơn giản là vì có Doãn gia ở phía sau chống lưng.
Doãn Bân lại không biết những chuyện này sao? Ông ta đương nhiên biết, nhưng lại một mực dung túng, không có một người nào là vô tội.
Thứ cậu muốn chính là hạ bệ toàn bộ Doãn gia.
Đây là thay trời hành đạo, không có gì sai trái cả.
Để Phong Lê, người đã chơi đàn vĩ cầm cho vua, vẽ tranh cho vua, lấy Tiểu Kim Nhân, lái phi thuyền, đánh Trùng tộc, ra chiến trường, làm qua kẻ thống trị, tiếp tục đi học đọc sách hiển nhiên là không có khả năng.
Chỉ là trước khi rời đi, cậu trước chuẩn bị một số thứ, thứ nhất, thích ứng với thế giới này, thứ hai, xử lý lũ gián phiền phức này, và thứ ba, kiếm tiền.
Kỳ thật Phong gia bọn họ cũng từng được coi là có chút gia sản, nhưng đáng tiếc gia đạo sa sút, sau khi ông bà qua đời, tài sản ít ỏi để lại cho Phong Lê đều bị cha mẹ tiêu hết không nói, còn thiếu một đống nợ.
Phong Lê mỗi tháng chỉ có vài trăm tệ tiền tiêu vặt, cộng thêm tiền đi làm thêm cuối tuần đều dùng hết để mua quà lấy lòng Cố Tử Hoa, bây giờ có thể gọi là hai bàn tay trắng.
"Đinh -"
Đang xem xét lại thứ trên người, điện thoại lại vang lên, vẫn là Cố bá mẫu.
Phong Lê trong một giây đổi lại thành tiểu bạch thỏ ngây thơ, đầu tiên giải thích lý do tại sao mình vừa rồi không nghe điện thoại, sau đó dùng loại ngữ khí vô ủy khuất nói với nàng, rằng cậu cảm thấy chính mình không đủ tốt, vẫn là Ôn Ngôn Thu cùng Cố Tử Hoa càng xứng đôi.
Nghe được Cố bá mẫu vừa tức vừa đau lòng, Phong Lê cái gì cũng chưa nói, liền tự não bổ đứa hồ ly tinh họ Ôn kia lại tới châm ngòi ly gián: "Đoạt nam nhân của người khác, quả nhiên là không biết xấu hổ giống mẹ nó" Sau đó quay đầu liền đem việc này truyền ra ngoài.
Phong Lê còn an ủi Cố bá mẫu vài câu, cúp điện thoại liền nhếch khóe miệng cười lạnh.
Muốn bôi đen cậu? Không có cửa đâu.
Khi cậu cất điện thoại trở lại túi, ngón tay chạm vào danh thiếp mà Phó Quân Hoà đưa.
Đúng rồi, còn tiểu soái ca này.
Phong Lê lập tức hào hứng, cầm thẻ đi ra ban công, ghé trên lan can gọi điện.
Chờ hơn mười giây, Phó Quân Hoà mới nhận điện thoại.
"Xin chào tiểu soái ca?"
"Phong Lê?"
"Là tôi, tiểu soái ca, anh có nhớ em không?"
"Làm xong bài tập rồi?"
"Đệt"
Này cmn có thể trò chuyện vui vẻ một lần được không?
Phong Lê lại bị nghẹn: "Anh rõ ràng trước đó đều nhìn thấy."
"?"
"Tôi không phải con nít, cũng phát dục rất tốt, rất lớn, anh không tin chúng ta có thể so tài lần nữa."