Trên người nam nhân tản ra khí thế to lớn làm Doãn Hàn Tử sững sờ, sắc mặt đỏ bừng, há miệng thật lâu mới có thể phản ứng lại, khẽ nghiến răng nghiến lợi, căng da đầu nói: "Xin lỗi? A, anh tin hay không chỉ cần một cú điện thoại của cha tôi Doãn Bân, là có thể để tất cả các ngươi cút ra khỏi trường này! "
Ai mà không biết Doãn Bân là giáo đổng Nhất Trung?
“Cha cô là Doãn Bân?” Phó Quân Hoà hơi nhướng mày.
“Đúng vậy.” Doãn Hàn Tử nhếch khóe môi đắc ý dào dạt.
Không cần Phó Quân Hoà nói, thư ký phía sau anh đã gọi điện thoại rồi.
Sau khi đầu dây bên kia được kết nối, cung kính đưa cho hắn.
Phó Quân Hoà mặt vô biểu tình bật loa ngoài: "Doãn tiên sinh."
“Phó tổng?” đầu dây bên kia truyền tới âm thanh ngạc nhiên và kinh hỉ: “Có chuyện gì mà ngài gọi điện cho tôi muộn thế? Tôi hiện tại đang ở nơi khác công tác…”
"Tôi muốn cùng ông khẳng định một việc, con gái ông nói chỉ cần một cuộc điện thoại của mình là có thể đem tôi đuổi ra khỏi Nhất Trung." Phó Quân Hoà âm thanh trầm thấp, tốc độ không nhanh không chậm, như là trình bày ở một sự kiện bình thường, không nghe ra hỉ nộ bên trong: "Phải không?"
“A?” Nhưng nội dung những lời này lại khiến Doãn Bân kinh hãi: “Hàn Nhi? Có phải nhầm lẫn không, nó làm sao có thể nói những lời như vậy với ngài, Phó tổng, ngài giao điện thoại cho con bé, tôi...”
“Con gái của ngươi, ngươi tự mình xử lý.” Phó Quân Hoà nói xong không khách khí cúp điện thoại.
“Anh biết ba tôi?” Doãn Hàn Tử ngây người nhìn một màn trước mặt, có chút không thể tin được, chưa kịp định thần lại thì điện thoại di động của cô vang lên.
"Ba..." Vừa nói một tiếng sau khi cuộc gọi được kết nối, bên kia đã rống lên.
"Doãn Hàn Tử! Ngươi làm chuyện ngu xuẩn gì vậy?"
Doãn Hàn Tử vẻ mặt mộng bức, sững sờ hai giây, ủy khuất cáo trạng: "Ba, người sao có thể mắng con? Là cái tên tiểu tử thối kia đá bị thương Tương Kiệt trước! Ba không biết, chân của Tương Kiệt đã sưng lên rồi, còn mắng con nữa.... "
Doãn Hàn Tử, là con gái duy nhất của Doãn gia, luôn được sủng ái, ngày thường đừng nói là mắng, đánh một chút cũng không nở.
Nhưng lần này, cô chưa kịp nói hết lời, Doãn Bân liền giận tím mặt, quát lớn: "Con có biết mình đang khiêu khích ai không?! Hắn là Phó Quân Hoà, chủ tịch của Long Tuyền!"
Phó Quân Hoà?!
"Con..." Doãn Hàn Tử lập tức ngậm miệng lại, vẻ mặt giống như gà mắc dây thun, tiếng kêu đột ngột dừng lại, mạnh mẽ nghẹn trở về.
Trong giới thượng lưu ở thành phố S ai mà không biết về Phó gia cùng tập đoàn Long Tuyền. Sở dĩ Doãn gia có được địa vị ngày hôm nay chính là vì danh nghĩa hợp tác với Phó gia.
Trước khi Phó Quân Hoà trở về nước, Doãn gia và Tập đoàn Long Tuyền đã hợp tác kinh doanh. Phó Quân Hoà với tư cách là chủ tịch của Long Tuyền, là một trong những khách hàng quan trọng nhất của Doãn gia, thường được gọi là bên A ba ba.
Loại này tùy thời đều có thể ngưng hợp tác.
Phó Quân Hoà, hắn cư nhiên là Phó Quân Hoà?!
"Xin lỗi, nhanh chóng xin lỗi Phó tổng! Nếu ngài ấy không tha thứ, ngươi và Doãn Tương Kiệt liền cút khỏi Doãn gia cho tôi!"
Doãn Bân tức muốn chết, chị em hai người này thường ngày bắt nạt người khác thì thôi, vậy mà bây giờ lại chọc tới trên đầu Phó Quân Hoà! Cúp điện thoại, vội vàng kêu người đặt chuyến bay trở về thành phố S vào ngày mai, hắn tự mình trở về xin lỗi.
Doãn Hàn Tử ngây ngốc vài giây, sau đó nhìn về phía nam nhân lạnh như băng trước mặt,đã hoàn toàn hoảng sợ, khủng hoảng giải thích: "Xin lỗi, thực xin lỗi, Phó tiên sinh, tôi không biết là ngài. Tôi vừa rồi chỉ là nói mê sảng. Xin ngài đừng so đo với thân phận vãn bối như tôi... "
Phó Quân Hoà vẫn không chút biểu cảm, tránh sang một bên nửa bước, lạnh lùng nói: "Không phải cho tôi, là cho cậu ấy."
Doãn Hàn Tử liếc nhìn Phong Lê, giống như một quả bóng xì hơi, cúi đầu, nhỏ giọng như muỗi kêu: "Thực xin lỗi, Phong Lê, thực xin lỗi."
“Doãn Tương Kiệt, còn cậu thì sao?” Phong Lê cười cười.
Lúc đầu ngũ quan của cậu cũng quá có tính công kích, ánh mắt hếch lên khinh thường bộ dáng đơn giản là một hiệu ứng chế giễu, khiến giá trị thù hận tăng max.
(Truyện chỉ đăng duy nhất tại ???????-ManLaBatTieu)
Doãn Tương Kiệt nháy mắt tức giận, hắn mặc kệ Phó Quân Hoà là ai, đang muốn tức giận, lại bị chị gái hung tợn vỗ một cái vào ót.
"Doãn Tương Kiệt, nhanh lên, xin lỗi hắn"
Doãn Hàn Tử mắng.
"Nhưng..." Doãn Tương Kiệt tâm không cam tình không nguyện, nhưng bị Doãn Hàn Tử trừng mắt, hai mắt đỏ ngầu vì tức giận, răng cắn muốn nát, rất miễn cưỡng phun ra ba chữ: "Thực xin lỗi."
"To hơn một chút."
"Xin, xin lỗi."
"Chưa ăn cơm à?"
"Phong Lê, mày"
Nhìn thấy Doãn Tương Kiệt lại muốn bộc phát, phó hiệu trưởng Lưu sợ hắn không lựa lời hoàn toàn chọc giận Phó Quân Hoà, tranh thủ hòa giải.
Cuối cùng ba người Doãn Tương Kiệt xám xịt rời đi, lúc đi vẻ mặt vô cùng nghẹn khuất, ánh mắt hận muốn xuất huyết nhìn Phong Lê.
Phong Lê còn không khách khí ở sau lưng giơ ngón giữa.
Phong Lê, mày chờ đó cho tao!
Doãn Tương Kiệt tức giận đến ngứa răng, trong lòng nói ra những lời cay nghiệt.
Sau khi hai người rời đi, phó hiệu trưởng Lưu hít một hơi thật sâu, cẩn thận nhìn Phó Quân Hoà: "Phó tiên sinh, thực xin lỗi, tôi làm ngài chê cười rồi, bây giờ chúng ta quay lại tiếp tục nói chuyện vừa rồi nhé... "
Nhưng Phó Quân Hoà thậm chí không thèm nhìn ông ta, ánh mắt dừng trên người Phong Lê, đang định cùng tiểu bằng hữu nói chút gì đó.
Phong Lê xoay người trước, khi sắp tới cửa văn phòng, cậu đột nhiên dừng lại, quay đầu liếc nhìn nam nhân một cái, liếm liếm môi, phóng ra một tia ái muội.
- Đứa nhỏ hư này.
Phó Quân Hoà ánh mắt nhu hòa một chút, sau đó nhìn phó hiệu trưởng Lưu, vẻ mặt trở lại lạnh lùng, cảnh cáo: "Đừng để cho tôi biết các ngươi lại cố ý khi dễ hắn, nếu không..."
Phó hiệu trưởng Lưu vội vàng gật đầu: "Không, không, chỉ là hiểu lầm thôi! Đừng lo lắng, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa, Phó tiên sinh, chúng ta..."
“Tôi nghĩ chúng ta không còn chuyện gì để nói nữa.” Phó Quân Hoà lạnh lùng nhìn ông một cái, sau đó xoay người bước ra ngoài.
Làm ăn coi trọng nhất là danh dự cùng nhân phẩm.
Cái kiểu nịnh nọt không phân biệt đúng sai này, người không có đạo đức nhà giáo thì không đáng để cộng tác chút nào.
“Phó tiên sinh, Phó tiên sinh" Phó hiệu trưởng quả thực khóc không ra nước mắt, lo lắng ảo não mà dậm chân, thương lượng lúc đầu sắp thành công, đột nhiên thất bại.
Hắn trăm triệu lần không ngờ tới, Phó Quân Hoà lại vì một cậu học sinh nghèo ai cũng coi thường mà trở mặt!
"Phó tổng, học sinh mà ngài đề cập lúc sáng..."
“Không cần tra.” Phó Quân Hoà đánh gãy lời thư ký: “Tôi tự tới tìm hắn.”
——
Phong Lê rời khỏi văn phòng, Trần Vĩ Nhạc vẫn đang đợi câu ở bên ngoài, tò mò hỏi: "Lê Tử, phát sinh chuyện gì rồi?"
"Bọn họ nói xin lỗi."
"Đù! Lê Tử, cậu thiệt trâu bò!" Trần Vĩ Nhạc thoạt đầu sửng sốt, sau đó anh bật cười: "Thảo nào Doãn Tương Kiệt giận dữ như vậy, hùng hùng hổ hổ, nhìn kiểu gì cũng giống như một con khỉ đột điên! Mắc cười muốn chết"
“Khỉ đột?” Phong Lê não bổ cảnh tượng kia một chút, đôi mắt đen nhánh cong thành hình trăng non, Trần Vĩ Nhạc ngẩng ngơ.
“Lê Tử, cậu muốn đi ăn BBQ không?” Trần Vĩ Nhạc nói, nhớ ra hôm nay mới là thứ hai: “Không đúng, cậu phải về ký túc xá.”
Thông thường sinh viên nội trú phải học buổi tối, từ 7 giờ đến 8:30, sau đó về ký túc xá, đến 10 giờ tắt đèn.
Hôm nay buổi tối tự học bị hủy bỏ vì hoạt động, nhưng đã đến giờ trở về ký túc xá, đợi lát nữa quản lý ký túc xá đến kiểm tra phòng
“Hôm nay tôi không phải về.” Phong Lê nhớ tới Cố bá mẫu đã nói xin nghỉ phép, lấy điện thoại di động ra, thấy có hai ba cuộc gọi nhỡ của cô.
"Đã vậy thì đến nhà tớ chơi đi! Tối nay mẹ tớ không có ở đây!"
“Được.” Phong Lê đồng ý.
Ngay khi cả hai chuẩn bị bước ra khỏi cổng trường, một chiếc ô tô màu đen đột nhiên từ phía sau lái tới, dừng lại bên cạnh họ.
Cửa sổ xe hạ xuống, bên trong chính là Phó Quân Hoà, hơi nhướng mày nhìn thiếu niên: "Đi lên."
Phong Lê nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Phó Quân Hoà tâm tình lại càng tốt.
Cậu thuận thế tựa vào cửa kính xe, thổi nhẹ lên sống mũi cao thẳng kia, cố ý hạ giọng, âm cuối thập phần ái muội, dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ nghe thấy nói: “Đi khách sạn à? "