Anil đã lấy đi nụ hôn đầu của tôi vào một đêm mưa.
Một nụ hôn thật sâu, thật nồng nhiệt. Mỗi khi đầu lưỡi nóng bỏng của chúng tôi chạm vào nhau, đều khiến cho trái tim tôi như ngừng đập.
Mùi vị ngọt ngào, thơm ngát quanh quẩn trong miệng của tôi một lúc lâu...
Đan xen những suy nghĩ vụn vặt...
Tiếng hít thở nặng nề...
Khi bờ môi của Anil chậm rãi rời đi, nhịp tim của tôi gần như đứng lại. Nàng nhỏ giọng thỏ thẻ bên tai tôi.
"Đây chính là French kiss (Nụ hôn kiểu Pháp)."
"..."
"Chỉ dùng để bày tỏ khao khát đối với người yêu."
Khi đó... ý thức của tôi gần như trở nên vô cùng mơ hồ, chẳng nhớ được điều gì cả.
Tôi chỉ nhớ, tôi chọn chạy trốn khỏi chủ nhân của nụ hôn đầu, hoảng hốt lẫn hoang mang chạy vào phòng khách của cung điện Pine. Tôi khóa chặt cửa phòng, sợ một chút tình cảm tràn ra ngoài sẽ bị Anil phát hiện.
Trong căn phòng kia... tôi chỉ ngồi yên trên chiếc giường mềm mại, ngón tay không ngừng vuốt ve bờ môi.
"Không đúng, không nên", những từ ngữ này không ngừng vang lên ong ong trong đầu tôi...
Nụ hôn đầu khiến cho tôi si mê như thế, đến mức tôi không thể không cố gắng hết sức tránh xa Anil, dù tôi không hề mong muốn như vậy. Nhưng khi tôi nghe thấy Anil bị bệnh, tôi không thể kiềm chế được nữa.
Không ngờ, trong khoảng thời gian Anil bị sốt, đầu óc không tỉnh táo, nàng lại to gan tỏ tình với tôi, còn tôi lại nhu nhược hỏi ngược lại nàng.
"Hai chúng ta... sao có thể yêu nhau như thế này chứ?"
Tôi hỏi... Dù tôi vô cùng kinh ngạc với tất cả những chuyện đã xảy ra, nhưng Anil đã cùng vương tôn nữ Euang đến Chiang Mai tham dự nghi thức tang lễ của hoàng tử Chakkham rồi. Tôi không thể không chờ đợi. Nhưng vì chuyện này, tôi cũng đã đưa ra quyết định, muốn ưu tiên theo đuổi nguyện vọng của mình mà không phải như trước kia, kiên trì đi theo con đường đúng đắn.
Đêm đầu tiên của chúng tôi đã xảy ra sau khi tôi nói xong câu "Ta chỉ thuộc về một mình công chúa..."
Tối hôm qua... là một đêm mà Anil đã thông qua thân thể của tôi để truyền đạt ái ý của nàng dành cho "mối tình đầu".
Không ngờ, tôi lại có thể quên sạch sành sanh mọi phiền não. Cơ thể của tôi dường như đã hấp thụ tất cả sự khoái lạc của đêm đầu tiên. Cho dù Anil chạm vào bất cứ vị trí nào trên người tôi... cơ thể của tôi đều sẽ có phản ứng quá khích với từng hành động kích thích đó.
Không ngờ, cơ thể của tôi không ngừng run rẩy, khao khát cái ôm của Anil. Cứ thế, tối hôm qua, tôi và Anil cùng nhau trải qua rất nhiều màn yêu thương.
Cho đến sáng sớm hôm nay, tôi mới định mặc quần áo tử tế, lén trốn về cung điện Bua tắm rửa. Tôi cố gắng hết sức lặng lẽ thay đồ, sợ sẽ đánh thức Anil từ trong giấc mơ. Nhưng mà, cuối cùng, cơ thể của tôi vẫn không thể nào trốn thoát được những cái vuốt ve nóng bỏng của cô gái tinh tế kia.
Sự vui vẻ khiến cho người ta khó tin này cứ lặp đi lặp lại, giống như tạo thành hình ảnh một ác ma, đang mỉm cười với tôi, có lẽ tôi chỉ đang nằm mơ thôi nhỉ...
(2)
"Khun Pin đi đâu vậy? Anil đã chờ lâu lắm rồi đó."
Buổi chiều, khi tôi vừa mới bước chân vào phòng khách của cung điện Pine thì Anil đã cất tiếng hỏi, giống như tôi đã mất tích trong một khoảng thời gian dài. Dù chúng tôi chỉ mới tách ra được vài giờ. Cẩn thận lắng nghe, sẽ phát hiện Anil tự xưng từ "ta" thành "Anil". Cách xưng hô này vô cùng ngọt ngào và gần gũi.
"Ta đã ngủ một chút."
Tôi quyết định không nói với Anil về việc sáng sớm hôm nay gặp được Cô trong cung điện Bua, không muốn để cho Anil lo lắng như tôi ngay lúc này. Mỗi lần nhìn thấy nụ cười xán lạn, lộ ra lúm đồng tiền thật sâu trên gương mặt của cô gái ấy thì tôi sẽ ghìm được cơn bất an mãnh liệt trong lòng, nở nụ cười chân thành với người trước mặt.
"Anil đang đợi khun Pin cùng dùng bữa sáng á." Chủ nhân của nụ cười xinh xắn kia tự hào chỉ vào bàn ăn trong phòng bếp: "Anil đã chuẩn bị xong hết rồi."
"Chẳng lẽ Anil tự làm hết à?" Tôi nhíu mày.
"Anil cũng biết mà, ta không muốn để cho Anil tự làm bất kì chuyện gì hết."
"Không có gì đâu." Trong giọng nói ngọt ngào xen lẫn tiếng cười thanh thúy: "Chỉ là, Anil thỉnh thoảng muốn làm chút việc gì đó cho khun Pin thôi."
Dáng người cao gầy vừa nói vừa vươn tay, ôm lấy eo của tôi, cúi người, ngọt ngào nói nhỏ bên tai tôi.
"Có lẽ khun Pin sẽ lại yêu Anil nhiều thêm một chút."
Nghe thấy Anil nói như vậy, tôi không khỏi bật cười...
Cười đến mức dường như cuối cùng cũng không còn kiềm nén được tình cảm của mình nữa.
"Giờ phút này, ta đã rất yêu Anil rồi..."
"Thật sao?"
"Ừm... Yêu quá nhiều rồi, không thể yêu thêm được nữa."
Tôi đáp lại Anil, sau đó được cô gái cao gầy này ưu nhã dẫn đến chiếc bàn ăn nhỏ, ấm áp trong phòng bếp. Bàn ăn nằm trong một góc phòng bếp, bên cạnh là một khung cửa sổ lớn nằm sát đất. Bên ngoài cửa sổ là một góc vườn hoa xanh mướt, xinh đẹp của cung điện Pine, khiến cho người ta càng thêm thèm ăn.
"Bữa sáng hôm nay có súp nấm, bánh mì, canh cà chua nấu cùng đậu trắng và thịt bò. Còn có nước ép chanh nữa."
"Làm nhiều món như vậy. Anil có mệt không?"
Tôi vẫn còn đang cảm thấy áy náy vì sự hao tâm tổn trí của công chúa yêu dấu của tôi.
"Không mệt chút nào. Anil thích lắm."
"Lần sau, Anil phải đợi ta nhé." Tôi cố chấp nói tiếp.
"Được. Vậy hôm nay khun Pin có thể ăn đồ ăn Anil nấu được không?" Anil thâm tình chớp chớp đôi mắt của mình.
"Được..."
Trong lòng tôi vẫn dè dặt và nhạy cảm như trước. Bữa sáng do Anil nấu thật sự quá ngon. Ngon đến mức khiến cho tôi cảm thấy xấu hổ. Lúc trước sao tôi lại dám chủ động làm bữa sáng kiểu Âu cho Anil chứ. Nàng nấu ngon hơn tôi rất nhiều. Tôi ăn sạch sành sanh món ăn trong đĩa, muốn đối phương vui vẻ. Nhưng dường như người trước mặt vẫn như mọi ngày, chỉ ăn một ít.
"Anil vẫn ăn ít như mọi ngày nhỉ."
"Có lẽ vì thời tiết quá nóng nực."
Anil chỉ nói như vậy thôi... nhưng lại khiến cho tôi cảm thấy tức giận một cách khó hiểu với thời tiết của Thái Lan. Đặc biệt là khi sắc trời tối đen, tiếng sấm vang lên ầm ầm bên tai. Thời tiết nóng hơn bất cứ lúc nào, nhưng Anil vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười, tâm trạng rất tốt.
"Nếu như trời mưa to... thì có lẽ Anil sẽ không để cho khun Pin quay về cung điện Bua đâu."
Nghe thấy nàng nói vậy, tôi lập tức nhận ra được điều gì đó. Nhưng lại vờ như không biết, từ chối cho ý kiến.
Dù sao khi tôi biết thì cũng đã quá trễ rồi...
Bởi vì cuối cùng, mưa đã đổ xuống như trút nước. Anil thích nhất chiếc ghế sô pha đơn màu xám khói đặt cạnh khung cửa sổ với chiếc rèm luôn được kéo mở. Xuyên qua nó, có thể nhìn thấy bầu trời âm u bên ngoài, như màn đêm đã buông xuống. Những giọt mưa nặng nề va đập vào tấm kính, phát ra âm thanh khiến người ta muốn chìm vào giấc ngủ.
Anil cầm một chiếc đĩa nhạc, đặt lên chiếc máy chơi nhạc đặt cạnh lò sưởi âm tường. Loa của chiếc máy chơi nhạc màu vàng nâu ưu nhã truyền đến những giai điệu tiếng nước ngoài dịu dàng, êm tai. Cô gái cao cao ấy xoay người lại, nở nụ cười ngọt ngào với tôi, sau đó vươn tay, kéo nhẹ một cái, đã ôm trọn tôi vào lòng.
"Khun Pin..."
"..."
"Nhảy cùng ta một điệu nhé?"
"Được..."
Câu trả lời ngắn gọn của tôi khiến cho cô gái bật cười vui vẻ. Tay trái của Anil nắm lấy tay phải của tôi, còn tay phải của nàng thì nhẹ nhàng đặt lên eo tôi. Công chúa dẫn dắt tôi hòa vào tiết tấu của bản nhạc, giống như mũi chân của chúng tôi đã rời khỏi mặt đất, bồng bềnh trên không trung.
"Hồi chúng ta còn nhỏ..." Anil cúi người, dịu dàng hôn lên trán của tôi. "Cũng đã từng cùng nhau khiêu vũ như thế này nè."
"Hôm ấy, Anil đã hỏi ta..." Tôi lập tức nhớ đến câu chuyện cũ khiến cho tôi đau đớn kia, trong cổ họng như có thứ gì đó chặn lại, khó khăn nuốt nước miếng.
"Nếu như có một ngày, không có Anil ở đây... ta có cô đơn không?"
"Ngày hôm đó, khun Pin trả lời Anil rằng, nàng không biết nữa..."
"Ừm... Lúc đó, có lẽ ta thật sự không biết."
"Vậy bây giờ thì sao..." Anil tựa trán vào trán của tôi, gương mặt của chúng tôi lúc này kề sát nhau, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
"Khun Pin đã biết câu trả lời chưa?"
"Bây giờ ta đã biết rồi..." Tôi hơi nhón chân, đặt lên môi của Anil một nụ hôn khẽ, một nụ hôn tràn ngập yêu thương.
"Biết chứ, dù là bất cứ lúc nào đi chăng nữa..."
"..."
"... Ta cũng không thể thiếu Anil."
Cô gái cao cao nghe thấy vậy, nhìn sâu vào những tia sáng trong ánh mắt của tôi. Anil ôm sát eo tôi, sau đó cúi đầu xuống hôn một cách nhiệt tình, làm cho tôi trở tay không kịp. Tôi đón nhận nụ hôn đầy kích thích kia, bỗng chốc quên mất chính mình.
Tôi chỉ biết rằng...
Nếu như có thể nuốt Anil vào trong bụng...
Tôi sẽ không hề do dự mà làm như vậy.
(3)
Xế chiều hôm nay, hai chúng tôi ngồi trên chiếc ghế sô pha dài trước lò sưởi âm tường nói chuyện phiếm giết thời gian. Cô gái kêu tôi kể cho nàng nghe về những người bạn đại học của mình, nói rằng tôi rất hiếm kể chi tiết về những người bạn học ấy.
Có lẽ vì cử chỉ của Anil quá ngọt ngào và đáng yêu, khiến cho tôi không kiềm lòng được nói hết tất cả mọi chuyện với Anil. Lúc tôi nhắc đến Sunee và Thanit, phản ứng của nàng có chút kì lạ. Nhưng sau khi hỏi kĩ tôi, lực chú ý của Anil dường như lại chuyển sang trên người tôi.
Anil bắt đầu đan hai bàn tay của chúng tôi vào nhau, sau đó chậm rãi áp sát đến, cúi người đè lên thân tôi, cho đến khi tôi bị ép nằm xuống ghế sô pha. Khi nhìn thấy tôi đã nằm xuống chiếc ghế sô pha mềm mại, Anil bèn nở nụ cười ngọt ngào và thỏa mãn. Nàng vươn tay vén một lọn tóc của tôi ra sau vành tai. Đầu ngón tay một đường trượt xuống gương mặt của tôi. Sau đó cúi người, dùng bờ môi ấm áp của nàng triền miên hôn lên môi tôi.
"Lộ liễu như vậy có ổn không, Anil..." Khi Anil có chút khó chịu rời môi ra, tôi hỏi.
"Prik có thể đến đây bất cứ lúc nào. Em ấy sẽ nhìn thấy chúng ta mất."
"Prik mãi mãi cũng sẽ không nhìn thấy chúng ta." Anil vừa cười vừa nói.
"Anil kêu Prik đi giữ cổng mà."
"Anil gian xảo quá đi." Tôi nhíu mày: "Vậy có nghĩa là Prik đã biết tất cả mọi chuyện giữa hai chúng ta rồi."
Tôi vừa nói vừa nhớ lúc sáng sớm hôm nay khi tôi đang cố gắng lén chuồn đi, kết quả lại bị Prik bắt gặp ngay trước phòng ngủ của Anil.
Prik tinh ranh và giảo hoạt, không hề khác với chủ nhân của em ấy. Em ấy còn dám trêu đùa tôi, nói tôi cài sai nút áo, khiến cho tôi của lúc ấy phản ứng mạnh như vậy, tự cảm thấy nổi nóng với bản thân.
"Ta cho Prik biết... là vì ta không biết..." Anil nói, giơ tay giúp tôi lau mồ hôi trên trán, như đang chăm sóc cho một cô bé.
"Còn ai khác có thể giúp đỡ được chúng ta?"
"Nhưng mà, Anil phải cẩn thận nhắc nhở Prik." Tôi không kiềm được, lên tiếng phàn nàn.
"Thỉnh thoảng Prik cứ thích bắt nạt ta, rồi còn trêu ta, làm ta khó xử nữa."
"Được, Anil sẽ đích thân nhắc nhở Prik. Khun Pin đừng mắng Prik nhé."
Anil nở nụ cười ngọt ngào với tôi. Tôi thở phì phò, trề môi. Từ trước đến nay, quan hệ giữa hai người này vẫn luôn rất thân thiết, dù như thế nào đi nữa thì tôi vẫn không chen vào được.
Nhìn thấy biểu cảm xoắn quýt của tôi, Anil đặt một nụ hôn phớt như chuồn chuồn lướt nước lên gương mặt và cổ của tôi, khiến tôi không kiềm chế được phải bật cười. Chuyện của Prik đã bị tôi ném ra sau đầu. Vì giờ phút này, tôi đang nhẫn nhịn để bản thân không chìm đắm vào những cái chạm yêu thương và dụ dỗ của Anil.
"Anil!" Tôi không thể nhịn cười, vội vàng nói: "Được rồi... ta mệt."
"Nàng mệt à?" Cô gái mỉm cười vô cùng rạng rỡ, để lộ lúm đồng tiền mà tôi yêu thích.
"Anil thấy khun Pin đang cười mà, còn tưởng rằng nàng thích như vậy chứ."
"Không thích... ta chỉ bị nhột thôi." Tôi cãi lại.
"Thật à...?"
Khóe miệng của Anil hơi nhếch lên, cúi người nhẹ nhàng vuốt ve vành tai của tôi. Xúc cảm dịu dàng kia khiến cho gương mặt của tôi nóng hổi như bị thiêu đốt. Cho đến khi bất cẩn bật ra một tiếng rên khẽ, bị cái người gian xảo kia nghe thấy.
"Ưm..."
Nghe thấy vậy, khóe miệng của Anil lại càng nhếch lên cao hơn. Không hiểu sao tôi lại vừa yêu thích vừa chán ghét nụ cười đó của Anil. Cho nên, tôi chỉ có thể vươn tay ra dịu dàng vuốt ve bờ môi đầy đặn của người xinh đẹp trên thân.
"Buồn ngủ à... mắt của nàng sắp mở hết nổi rồi kìa."
"Có lẽ vì tối qua Anil ngủ hơi ít."
Anil nắm tay tôi, cưng chiều hôn một cái, sau đó chậm rãi cúi người xuống, vùi mặt vào lồng ngực của tôi, cầu xin.
"Ta có thể nằm xuống nghe nhịp tim của Anil để chìm vào giấc ngủ không?"
"Ngủ đi. Ta sẽ ôm lấy Anil như thế này, không đi đâu cả."
Nói xong, tôi đưa tay vuốt mái tóc đen nhánh, óng ả của nàng. Cô gái lại càng ôm chặt lấy tôi. Sau đó, tiếng hít thở của nàng bắt đầu đều đều, thể hiện nàng đã ngủ.
Tôi nhìn chăm chú hàng lông mi vừa dài vừa dày và gương mặt căng mịn của người trong lòng, thở dài một hơi. Tôi biết bản thân đã rơi vào vực sâu của tình yêu...
Tôi quá yêu Anil...
Tôi thậm chí yêu cả tiếng hít thở đều đều khi đã chìm vào giấc ngủ ngay lúc này của nàng.
Yêu đến mức, tôi bắt đầu lo lắng cho tương lai...
Yêu đến mức, tôi muốn ôm lấy Anil đang ngủ say, tan biến giữa chiếc sô pha màu vàng nhạt mềm mại này.
Yêu đến mức, tôi không muốn để cho bất cứ ai tìm được hai chúng tôi.
(4)
"Ta muốn biết... Anil đã thuyết phục Cô như thế nào để đồng ý cho ta ngủ lại cung điện Pine trong khoảng thời gian này vậy?"
Trời tối không người, chúng tôi đang ở trong phòng ngủ của cung điện Pine, lúc này, tôi không kiềm lòng dược cất tiếng hỏi Anil.
"Anil chỉ xin Cô một cách bình thường thôi mà." Anil vừa cười vừa nói: "Nói dạo gần đây Anil đã mấy đêm liền mơ thấy những giấc mơ kì lạ, cho nên không ngủ một mình được."
"À..." Tôi chỉ phát ra một tiếng cười khàn khàn như đã nhìn thấu hết tất cả.
"Hửm?" Cô bé kia ngây người.
"Anil hư thật." Tôi trề môi. Nhưng cánh tay bạc tình kia lại vươn đến, vén những sợi tóc lòa xòa trên gương mặt đẹp như do thần điêu khắc kia.
"Ta bắt đầu cảm thấy có chút có lỗi với Cô rồi."
"Sao khun Pin biết Anil không phải thật sự nằm mơ chứ?" Cô gái cười rạng rỡ, trông vô cùng đáng yêu.
"Đêm nào Anil cũng mơ thấy ác mộng hết á, khun Pin không biết à?"
"Được rồi." Tôi bật cười.
"Ác mộng thì ác mộng... ta không muốn cãi với Anil."
Nghe thấy vậy, công chúa chỉ cười ngọt ngào với tôi, sau đó chậm rãi đến gần, ôm chặt lấy tôi. Anil tựa trán vào đầu vai của tôi, tựa như lúc bình thường nàng hay làm nũng với tôi vậy.
"Anil thật sự gặp ác mộng mà." Anil nói bằng giọng ngọt ngào, sau đó lại hôn một cái lên bờ vai của tôi.
"Mơ thấy ngồi trên ban công đợi khun Pin giữa lúc trời mưa, nhưng khun Pin lại không đến..."
"... ta cũng cảm thấy rất áy náy." Tôi vươn tay vuốt ve cánh tay mảnh khảnh của người trong lòng.
"Anil có thể tha thứ cho ta được không?"
"Anil chưa từng nói giận khun Pin mà." Anil cười rạng rỡ, sau đó hôn mạnh lên mặt tôi một cái.
"Chỉ là cảm thấy có chút lạc lõng thôi."
Tôi dùng những nụ hôn đáp trả giọng nói u buồn của Anil. Sau đó, dùng chóp mũi vuốt ve chiếc cổ thon của cô gái.
"Ta xin thề, sẽ không bỏ lại Anil giữa cơn mưa như ngày hôm đó nữa."
"Nếu như khun Pin lại làm như vậy nữa..." Cô gái vừa cười vừa nói.
"Thì Anil có thể phạt khun Pin được không?"
"Anil nỡ phạt ta sao?"
Giọng nói của tôi rõ ràng đã bắt đầu bay bổng. Bây giờ, Anil đang giả vờ "trừng phạt" tôi, cắn nhẹ vào vành tai tôi. Anil hiểu rõ, đó là nơi mẫn cảm nhất của tôi.
"Trừng phạt chứ, Anil sẽ "ăn sạch" khun Pin luôn."
Anil vừa nói vừa siết chặt vòng ôm. Tôi không tự chủ mà nín thở. Bàn tay nóng rực như lửa của Anil trượt vào áo sơ mi của tôi, rồi lại tiếp tục vươn ra phía sau lưng. Cùng lúc đó, tay còn lại của Anil bắt đầu thuần thục cởi nút áo sơ mi của tôi. Có khi, tôi không kiềm lòng được, muốn biết tại sao Anil lại am hiểu cách làm yêu như vậy. Nhưng, có thứ gì đó vô thức kiềm chế tôi, không cho tôi hỏi. Có lẽ vì tôi sợ câu trả lời này sẽ khiến tôi bất an.
Thế là, tôi để mặc cho bản thân chìm vào sự mê man, mờ mịt...
Nhưng xúc cảm này lại cứ rõ ràng như thế...
Bàn tay nóng rực của Anil tiếp tục dịu dàng vuốt ve phía sau lưng tôi, bình tĩnh chuyển động. Đến khoảnh khắc chiếc nút cuối cùng được cởi bỏ, tôi có thể cảm nhận được chiếc áo sơ mi xinh đẹp kia của tôi tựa như một đóa hoa. Đóa hoa chỉ vì một cơn gió nhẹ đã dễ dàng rơi xuống mặt đất. Còn áo sơ mi của tôi lại rơi xuống giường một cách dễ dàng.
Tôi không hề kháng cự...
Bởi vì bờ môi của tôi đang được đôi môi xinh đẹp của Anil lấp đầy.
Đầu lưỡi nóng hổi như đắm mình trong mật ngọt.
Say mê hấp thụ hương vị thơm ngọt kia không biết thỏa mãn.
Cũng không biết từ lúc nào, chiếc váy dài đã bị cởi ra. Chỉ là, khi phía sau lưng của tôi nằm xuống chiếc giường mềm mại của Anil thì tôi đã biết rõ...
Câu chuyện sau đó của chúng tôi sẽ tiến hành như thế nào.
Bờ môi ấm áp của Anil trượt về phía tai của tôi, dường như vô cùng yêu thích. Thật không may, đó là nơi mẫn cảm nhất của tôi. Khi Anil kích tình chiếm giữ phía sau vành tai của tôi, cơ thể của tôi đã nhanh chóng có phản ứng với những đụng chạm như thế này. Đặc biệt là khi Anil trêu chọc cắn nhẹ vành tai, tôi không kiềm lòng được bật ra âm thanh cổ vũ người nào đó.
Đêm thứ hai của chúng tôi thoải mái hơn nhiều so với đêm đầu tiên. Đối với Anil mà nói, nàng tựa như dùng mỗi một giác quan để cảm nhận, cẩn thận lại dịu dàng. Đặc biệt là khi trên ngọn núi của tôi, nàng lại càng không ngừng dùng đầu lưỡi nóng hổi lôi kéo đỉnh núi ấy, khiến cho đỉnh núi dựng đứng không biết mệt mỏi. Tôi chỉ có thể vươn tay, thâm tình vuốt mái tóc đen nhánh của người phía trên.
"Thích nó không..."
Anil chỉ hơi rướn người lên một chút, nhìn tôi bằng ánh mắt say mê.
"Chính xác mà nói thì phải nói là yêu."
Cô gái tinh nghịch nở nụ cười, sau đó cúi người, tiếp tục thưởng thức hương vị đỉnh núi của tôi.
Tôi cắn chặt môi, đáp lại cảm giác khó có thể kháng cự này. Đợi đến khi đầu lưỡi của Anil trượt xuống, "thưởng thức" phần bụng của tôi, tôi không thể không ôm chặt lấy Anil, không tự kiềm chế được.
Lúc đầu lưỡi của Anil dạo chơi quanh vùng rốn của tôi, bụng của tôi căng cứng một cách mất khống chế. Để rồi khi đầu lưỡi của Anil trượt xuống quá giới hạn, tôi lại càng như vậy.
Trông thì có vẻ như tôi đang muốn đẩy nàng ra...
Nhưng trên thực tế, tôi lại đang khao khát đầu lưỡi nóng bỏng của Anil cứ tiếp tục khuấy động không ngừng như vậy.
Sự khống chế của hai bên không thể tiếp tục quá lâu.
Khi Anil chạm đến nơi nhạy cảm và ướt át của tôi, mút lấy, cùng với những lần ra ra vào vào, hạnh phúc đêm thứ hai của tôi đạt được sự thỏa mãn một cách hoàn mỹ.
Tôi chỉ khao khát hòa vào cái ôm của Anil...
Trước khi bắt đầu một màn yêu ầm ầm sóng dậy tiếp theo...