"Điện hạ muốn nói, nàng kia xuất thân thấp hèn, Tưởng Lâm đối với nàng lại có thêm sự che chở, thậm chí bởi vì nàng sinh ra đứa con trai duy nhất nên Tưởng lâm cũng thật sự thích nàng? Danh phận hắn không cho nàng, thế nhưng con trai của mình hắn cũng sẽ an bài thật tốt. Từ đó phủ tướng quân cũng có người kế thừa, không rơi vào tay của Hoàng gia."
"Bổn cung thấy Tưởng Lâm thật sự đã đặt cược rất nhiều, trước không nhắc đến Quyên quý phi, phu nhân của phủ tướng quân nếu mà biết việc này thì không biết sẽ đi về đâu nha."
Lưu Dục vỗ vỗ tay, buông ra cái bánh đậu xanh, nhận lấy khăn tay từ Linh Lung, chà lau xong mới nói: "Điện hạ, chuyện này nếu làm rùm beng lên, Trấn Bắc tướng quân chỉ sợ xong đời. Chúng ta phải cẩn thận tinh tế thương lượng một chút, cũng không nên lãng phí cơ hội."
"Phò mã tính toán muốn làm như lần trước, mượn đao giết người?"
"Lần này phải mượn đao từ trong nhà hắn, tới giết chính hắn. Chỉ là phu nhân của Tưởng Lâm nhất định cũng biết lợi hại của việc này, tất nhiên sẽ không làm to chuyện, biện pháp tàn nhẫn nhất của nàng chẳng qua cũng là giết đứa con trai kia."
Cố Cẩm Lan nhíu nhíu mày: "Nói như vậy, việc này muốn thực hiện cũng khó, nếu không chỉnh được Tưởng Lâm, khiến hắn mất đi đứa con trai duy nhất, chỉ sợ hắn liền không có tâm tư đi trấn thủ Bắc Cương. Thế nhưng hắn cũng sẽ không buông ra binh quyền trong tay, từ đó Bắc Cương sẽ tràn ngập nguy hiểm. Hoặc là, hắn cường ngạnh bắt ép phu nhân đem con hắn đón vào phủ, chẳng phải là thành toàn cho bọn họ?"
"Điện hạ, ngươi quá coi thường nữ nhân rồi, trước không nói về phu nhân của hắn, chỉ nhắc đến Quyên quý phi, nàng sẽ trơ mắt nhìn phủ Trấn Bắc tướng quân rơi vào trong tay người ngoài sao? Ví dụ, ta ngoại tình, sau lưng điện hạ cùng nữ nhân khác có một đứa con trai, điện hạ sẽ làm như thế nào?"
Cố Cẩm Lan hơi nghiêng người về phía trước, nhìn Lưu Dục: "Phò mã nếu cùng nữ nhân khác ở bên ngoài có con, bổn cung trước tiên giết tiểu thiếp cùng con của ngươi, sau đó để cho lão thái giám của Tịnh phòng đem ngươi đi thiến. Trong mắt của bổn cung cũng sẽ không tồn tại một hạt cát nào, cũng như bổn cung sẽ không giữ lại người không trong sạch, bổn cung sẽ không vì danh phận mà phải đi ủy khất chính mình."
Cố Cẩm Lan cười, nhưng trong mắt nàng cũng không tồn tại ý cười, hỏi tiếp một câu: "Phò mã, ngươi sẽ như vậy sao?"
Lưu Dục rùng mình một cái, trong lòng mặc niệm, may mắn ta sẽ không cùng nữ nhân khác có con. Sau đó nàng nhanh chóng cười nịnh nọt: "Điện hạ nói cái gì vậy, trong lòng ta chỉ có mỗi điện hạ, ở đâu còn chứa người khác. Nếu có nữ nhân khác câu dẫn ta, tâm ta cũng sẽ không loạn dù người đó ngồi ở trong lòng." Nàng vừa nói vừa vỗ vào ngực, cam đoan chính mình sẽ tuyệt đối không phạm sai lầm.
"Phò mã nghĩ như vậy thì không còn điều gì tốt hơn. Nhưng bổn cung thấy phẩm tính cùng tài hoa của phò mã đều là tốt đẹp, cũng không thiếu tiểu thư nhiều nhà sống chết muốn ở bên cạnh phò mã làm tiểu thiếp nha." Cố Cẩm Lan nhìn Lưu Dục một cách nghiền ngẫm, ngón tay ở trên bàn gõ gõ không theo quy luật.
Lưu Dục xê dịch đến bên cạnh Cố Cẩm Lan, da mặt dày nói: "Điện hạ, đầu óc ta rất đơn giản, chiếu cố một mình điện hạ đã hao tổn hết tâm trí và sức lực của ta, đâu còn sức để chiếu cố người khác."
"Phò mã ý tứ là chiếu cố bổn cung rất khó?"
"A a a a, như thế nào có thể, ta là người ngốc, đầu óc không được tốt cho lắm, điện hạ luôn là người chiếu cố ta, ta đâu có chiếu cố điện hạ."
Lưu Dục thừa cơ kéo Cố Cẩm Lan vào lòng, có đậu hủ mà không ăn thì phí: "Điện hạ, ta cảm giác chúng ta trước tiên nên chọn một người thay thế vị trí Trấn Bắc tướng quân, cũng không thể khiến Mạc Bắc rối loạn."
"Phò mã nói có đạo lý, xem ra chỉ có thể từ trong doanh của Mạc Bắc tuyển ra một người. Người ở trong kinh thành không thích hợp, vì sẽ không nhận được sự tin phục của các tướng và binh lính ở đó, lại không quen thuộc địa hình và địa lý."
"Bây giờ phải nghĩ cách làm thế nào làm lòi đuôi của Tưởng Lâm, khiến cho Tưởng phu nhân, Quyên quý phi cùng Thành vương nhìn một chút."
"Phò mã nói như vậy chắc chắn ngươi đã có phương pháp, bổn cung chỉ cần ở trong phủ uống nước trái cây là được."
"Gì? Điện hạ, ngươi không thể như vậy được. Đây chính là đại sự long trời lở đất, ngươi cứ như vậy vứt bỏ mặc kệ? Ta gầy như vậy, nếu làm việc mệt hơn nữa liền không còn chút thịt nào."
"Phò mã, ngươi rõ ràng nói muốn thay bổn cung bài trừ Thành vương, nhanh như vậy đã than khó, phúc mệnh của bổn cung thật khổ..."
Lưu Dục giơ cao hai tay: "Được được được, điện hạ, ngài là người có phúc mệnh tốt, ngài cứ việc ở trong phủ hóng mát, không có việc gì thì uống chén trà, ăn chút điểm tâm, nghe một chút nhạc kịch, như vậy là được rồi?"
"Ân, bổn cung cảm giác như vậy rất tốt, phò mã thật đúng là người biết cách săn sóc."
Lưu Dục lệ rơi đầy mặt...
Lưu Dục di chuyển thân thể, đổi thành một tư thế thoải mái: "Điện hạ, ngươi thấy nên đâm thủng tầng giấy này bằng cách nào mới tốt?"
Cố Cẩm Lan dựa vào lòng Lưu Dục, giương mắt nhìn hắn: "Phò mã vẫn chưa nghĩ ra?" cùng với biểu tình 'Ta không tin ngươi, ngươi gạt ta rằng ngươi ít đọc sách'.
"Cái kia, ta có một chủ ý, chẳng qua còn muốn trưng cầu sự đồng ý của điện hạ." Lưu Dục cào cào lỗ tai.
"Nga?" Thần sắc của Cố Cẩm Lan biến hóa một chút: "Phò mã lần trước sai người của Vọng Giang lâu không phải là không hỏi trước ý kiến của bổn cung sao? Như thế nào lần này lại cần hỏi trước?"
Trên thực tế Cố Cẩm Lan đã phân phó người của Vọng Giang lâu, Lưu Dục muốn họ làm gì thì họ cứ nghe theo. Nếu không Vọng Giang lâu do một tay nàng lập nên, như thế nào có thể dễ dàng để cho Lưu Dục sai xử.
Việc này ta muốn nhờ Mai Bạch Vũ, đây không phải là sợ ngươi tính sổ với ta sao? Bởi vậy trước hết ta muốn thương lượng một chút, Lưu Dục oán thầm trong lòng, ngoài miệng cũng không dám nói vậy.
"Ta muốn đi đến địa phương của Mai đường chủ, đương nhiên trước tiên muốn thương lượng với điện hạ, ngươi đồng ý ta mới đi nha."
"Phò mã, ngươi thật ngoan, loại chuyện này còn biết trước tiên phải hướng bổn cung chào hỏi. Bổn cung cũng không phải là người không biết phân biệt đúng sai, công và tư vẫn phải rõ ràng, phò mã nói bổn cung nghe một chút."
"Mai đường chủ hôm nay gửi thư nói Trung thu sắp đến, khoảng cách đến mùa đông cũng không còn xa. Phủ tướng quân đã phái người đi biên cương đưa cho Tưởng Lâm một ít quần áo chống lạnh, thêm một ít dược liệu thường dùng. Người được phái đi chính là người do Tưởng phu nhân đề bạt đi lên, là họ hàng xa của dòng họ Tưởng. Hắn tất nhiên trung thành và tận tâm với Tưởng phu nhân, nếu như hắn biết chuyện gì thì sẽ báo cho chủ nhân của hắn. Đến thời điểm đó, điện hạ cùng với ta có thể đứng trong phủ xem kịch rồi."
"Ý của phò mã là muốn mượn tay Mai đường chủ nói cho quản sự trong phủ tướng quân kia?"
"Ta không nói thì điện hạ đã biết, thủ hạ của Mai đường chủ sở hữu thanh lâu, ở biên trấn nơi đó có nữ tử Mạc Bắc phong tình, tên quản sự kia còn có thể không đi ngó một cái sao? Nam nhân nha, bản tính đều như vậy." Lưu Dục lắc lắc đầu, đắc ý nói, nàng quên hiện tại nàng cũng đang đóng giả làm nam nhân.
"Nga? Phải không? Phò mã rõ ràng như vậy, chớ không phải bản tính của ngươi cũng như thế?" Cố Cẩm Lan ngồi thẳng thân mình, nhìn chằm chằm Lưu Dục. Lưu Dục kêu khổ không ngừng ở trong lòng, bà nội của ta, ta như thế nào có thể nói chuyện không cẩn thận như vậy, đây là tự mình rơi vào cái hố do chính mình tạo ra.
" A a a a, điện hạ đừng có đùa, ta như thế nào đi đến những nơi như vậy?"
"Không đi là tốt nhất."
"Điện hạ, đang nói việc chính sự nha, Tưởng lâm kia cũng chiều chuộng con trai mình đến hư, hắn là khách quen của thanh lâu. Nếu như vậy quản sự kia của phủ tướng quân nhất định sẽ gặp được hắn, đến thời điểm đó uống chút rượu, lời thật ra khỏi miệng cũng là chuyện thường, điện hạ thấy như thế nào?"